Gió Và Trăng

Chương 11: 11: An Toàn Khi Ở Bên Cậu Ấy





Vì có một số nhiệm vụ cần phải có sự hợp tác của cặp đôi, đồng thời top 1 cũng đã mở lời, đi cùng hắn coi bộ dễ chơi hơn nhiều.
Nghĩ vậy cô liền đồng ý.
Trải qua ngày tháng cùng nhau chơi game, cô và hắn trở nên thân thiết hơn, dần dần cô nảy sinh một thứ tình cảm với con người qua màn hình vi tính kia.
Lúc đó cô vẫn chưa nhận ra, chỉ biết rằng có người đã khiến mình có suy nghĩ khác về cuộc sống, màu sắc u ám xung quanh cô cũng dần tan biến đi, cô đã thấy được chút ánh sáng nho nhỏ.
Thời gian chơi game cũng dần tăng, số lượng tin chat cũng rất nhiều, lâu lâu lười nhắn, cô thường bật mic lên nói chuyện, còn người kia thì chưa bật mic bao giờ, hắn chú ý lắng nghe rồi chat lại.
Khi nhận biết được tình cảm của mình, cô không muốn thổ lộ, chỉ có thể chôn giấu thứ tình cảm bất chợt này ở trong lòng.
Không nói ra là tốt nhất.
Thế vậy mà cô lại như một tên ngốc, ngây thơ nói thẳng ra trước mặt người đó, chỉ là trong game thôi mà cô lại coi như thật, xấu hổ chết mất.
Ngồi không cũng cảm thấy ớn lạnh, Kiến Minh và Huyền Hân lấy cớ đi mua nước rồi nhanh chân rời khỏi căn nhà đang bị bao trùm bởi không khí khó xử này.
Đầu óc Lệ Thanh lúc này vẫn chưa tin vào sự thật, vẫn còn quá sốc.
Tính tình tuy có chút vấn đề nhưng không sao, tốt hơn tưởng tượng của cô vạn lần, có nằm mơ cô cũng không tin được.
Không nghĩ thêm, cô xích lại gần cậu thêm một chút.
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, cậu là người lên tiếng trước: "Làm sao?"
"Cậu nhận ra mình từ bao giờ?"
"Lần đầu cậu đến lớp." Cậu lười biếng trả lời.
Nhận ra rồi mà không nói với cô câu nào, cái tên này, quá đáng thật.

"À, đừng gọi tôi Chính mặt lạnh nữa, tôi không thích cái tên đó chút nào." Cậu hướng người tới, nhìn thẳng vào mắt cô.
Lệ Thanh cố gắng né tránh ánh mắt cậu: "Ai...!ai bảo cậu không nói tên đàng hoàng làm gì? Mà mình nói thế cũng có sai đâu, lúc nào cũng lạnh lùng mà, với lại gọi quen miệng rồi, không bỏ được."
Cậu gõ vào trán cô một cái rồi nói: "Hứa Chính Phong."
"Tên hay như thế mà không thích người khác gọi là sao?" Lệ Thanh nghe thấy liền vui vẻ, chống hai tay lên hông, bày ra dáng vẻ tra khảo.
"Nói ra có chút mất mặt, muốn biết thì lấy tôi đi, ông tôi kể cho cậu nghe." Cậu nhếch một bên lông mày.
"Ai...!ai thèm lấy cậu."
"Không phải cậu thích tôi sao?"
"Mình..."
Vậy là hôm đó, cuộc nói chuyện giữa cô với Huyền Hân và Kiến Minh cậu đều nghe rõ mồn một, cô có chút bối rối, lùi về sau một chút.
"Hửm? Bộ tôi không phù hợp sao?"
"...!Miễn...!miễn cưỡng thì cũng tạm được."
"Thế thì tốt." Cậu mỉm cười xoa đầu cô.
Quái lạ, tim cô làm sao đập nhanh hơn bình thường, lại không hề muốn tránh né.
Lai Vương cũng từng xoa đầu cô nhưng cô không có cảm giác gì, còn hiện tại thì dường như trái tim thổn thức đang muốn xé toạc lồ ng ngực nhảy ra ngoài đến nơi rồi.
"..."
Không lâu sau thì Huyền Hân và Kiến Minh quay lại, mọi thứ đã trở về như cũ, không khí khó xử ban nãy cũng vơi đi đôi chút, cả nhóm cũng bắt đầu ôn tập, đến trưa thì dọn dẹp, tạm biệt rồi ai về nhà nấy.
Cô chạy vào phòng, nhảy ầm lên chiếc giường êm ái, hít một hơi thật sâu, nghĩ lại chuyện lúc nãy, tủm tỉm cười, cảm giác này rất thú vị, màu sắc trong cô đã tươi sáng hơn một phần.

Vốn dĩ định vào game một chút nhưng nghĩ lại phải đối mặt làm sao với tên kia, cô đành dừng lại ở bước nhập mật khẩu, tắt phần mềm game, ngồi vào máy tính điên cuồng làm việc.
Kì thi cuối tháng diễn ra rất suôn sẻ, nhờ các bạn trong nhóm chỉ dẫn, trình độ làm văn của cô cải thiện rõ rệt, các thành viên trong lớp có vẻ đều làm bài khá tốt, chỉ đang chờ công bố điểm số ưng ý nữa thôi.
Vậy là chiều nay được nghỉ xả hơi sau chuỗi ngày dài ôn bài miệt mài rồi, Lệ Thanh đang suy nghĩ phải làm gì để tiêu hết đống thời gian này đây.
Hay là đi ngủ nhỉ?
Tính chất công việc của Lệ Thanh đòi hỏi phải tập trung, vận dụng trí não, vừa học vừa tranh thủ làm thêm kiếm tiền nên giấc ngủ của cô không ổn định lắm, cứ chập chờn, chập chờn, rồi lại không ngủ đủ giấc, gần đây cô còn bị đau lưng nữa.
Tiết học này được trống nên không có thầy cô trong lớp, Lệ Thanh nghĩ mãi cũng chán, quyết định lấy điện thoại ra xem, trên màn hình là thông báo tin nhắn đến từ Lai Vương.
Cậu ấy gửi cho cô một tấm ảnh, nội dung bên trong là bảng xếp hạng điểm số trong khối, cái tên Lai Vương lớp 2 đứng sừng sững ở vị trí đầu bảng, còn được cậu ta dùng chức năng vẽ gạch chân đậm lên làm tăng thêm phần nổi bật, chắc hẳn là đang muốn khoe với cô, Lệ Thanh phì cười vì độ trẻ con của tên này.
Bảng xếp hạng vẫn chưa được dán lên, phần đầu danh sách gồm chừng 10 người được Lai Vương tình cờ thấy được khi đưa đồ cho anh trai là thầy Phát, nên đã len lén chụp lại rồi gửi cho cô, vì chụp trộm nên chất lượng cũng không tốt lắm, từ góc độ đến ánh sáng đều mù mờ, ngoài cái tên đầu danh sách cậu ta canh cho kĩ thì mấy cái tên phía dưới mờ tịt, không mờ thì cũng bị cậu ta tô tô vẽ vẽ che đi vài phần, muốn nhìn cũng rất khó khăn.
Cô xem xong liền nhắn mấy dòng trả lời lại.
Lệ Thanh: [Chúc mừng cậu.]
Bên kia nhận được tin nhắn ngay lập tức phản hồi.
Lai Vương: [Cảm ơn, chắc là bây giờ sắp dán lên rồi, tí nữa hẹn cậu ở sảnh cùng xem điểm ha.]
Lệ Thanh: [Chắc phải đợi bớt đông người, mình mới xuống, cậu cứ xem trước đi.]
Lai Vương: [Không sao, tôi đợi cậu.]
Lệ Thanh: [Vậy cậu đợi ở lớp đi, khi nào xuống, mình qua tìm cậu.]
Thay vì để Lai Vương đợi mình ở nơi đông đúc, ồn ào thì để cậu ta ngồi ở lớp cho mát mẻ, dù gì Lai Vương cũng đối xử tốt với cô, cho nên cô cũng muốn đáp lại cậu ấy.

Gần như cả lớp 12a1 đã đi xem điểm hết, chỉ còn lại Chính Phong vẫn nằm gục xuống bàn, không biết là cậu có ngủ hay không, bên cạnh là Lệ Thanh đang đeo tai nghe nghe nhạc và viết ra giấy những kí tự khó hiểu, có lẽ đó chính là mã code mà cô sử dụng trong khi lập trình.
Dáng người mảnh mai, thẳng lưng ghi chép, tập trung đến mức Lai Vương từ ngoài đi vào, đứng ngay bên cạnh một lát rồi cô mới hay.
"Sao...!Sao cậu lại qua đây?"
Cô vừa viết xong ý tưởng, thấy Lai Vương đến liền tháo tai nghe xuống nhìn cậu ấy một cái.
"Đi thôi, phía dưới vắng rồi."
Lệ Thanh dặn đợi nhưng Lai Vương rất nóng lòng, chạy ra hành lang ngó xuống sảnh, khi thấy đám đông dần tách ra tụ tập lại những nhóm nhỏ bàn luận về điểm thi, bảng lớn chỉ còn vài mống người, cậu ta liền không đợi được nữa, phóng thẳng sang lớp tìm cô.
"Được, đi thôi."
Thấy bên cạnh có động tĩnh, Chính Phong cũng mò dậy, vừa kịp lúc Lệ Thanh vừa đứng lên.
"Đi đâu vậy?"
"Có kết quả bài thi rồi, mình đi xem, có muốn đi cùng không?" Dù gì Chính Phong cũng chưa xem điểm, cô tiện thể rủ cậu đi luôn.
Chính Phong đời nào quan tâ m đến điểm số nhưng nhìn thấy Lai Vương, cậu không muốn cũng phải đi theo.
Cả ba người cùng đi xuống đại sảnh, cô đi trước, hai chàng trai điển trai theo sau, cảm xúc hỗn loạn, Lệ Thanh đi phía trước vui vẻ, tò mò về điểm số của mình, nếu cao thì sẽ khoe với chú dì, còn nếu thấp thì cố gắng học để bù đắp lại thiếu sót, trái ngược hoàn toàn với cô, hai cậu học sinh kia mang theo tâm trạng ghen tức, khó chịu về sự có mặt của đối phương, làm mất đi không gian riêng tư giữa họ và cô.
Trên đường đi, gặp vài người bạn đã xem xong, đang trên đường quay lại lớp, trong đó có Huyền Hân và Kiến Minh vì mãi rượt nhau chạy thục mạng nên không để ý đến cô.
Khu vực dán bản xếp hạng chỉ còn vài ngoe, rất thuận lợi để xem điểm, hạng nhất khỏi phải nói là Lai Vương rồi, điểm số các môn gần như tuyệt đối.
Không hổ danh học bá, thế mà cậu ấy vẫn học lớp a2, đáng lí phải vào a1 chứ?
Lệ Thanh thầm thắc mắc nhưng rất nhanh liền dẹp sang một bên, chú tâm chuyện của bản thân trước.
Vì cô chắc chắn rằng bàn thân không thể đạt hạng cao nên mấy cái tên trên cùng chỉ nhìn lướt qua.
Khi cô đang dừng ở hạng 10 với cái tên Kiến Minh thì Lai Vương bỗng nhiên kéo tay cô lại gần bảng.
"Thấy rồi!" Lai Vương không thèm xem điểm của cậu ta, vừa đến nơi liền xông vào tìm kiếm tên cô và tất nhiên là người đầu tiên thấy được.
Lệ Thanh xếp hạng 15 toàn khối, thứ hạng này so với tưởng tượng của cô thì có hơi cao thật, điểm toán, lí, hóa tuyệt đối, ngữ văn trên trung bình một chút, các môn còn lại cũng khá cao.

"Tốt rồi, nếu được, tôi có thể kèm cậu môn văn."
Lệ Thanh vốn đã không thích môn văn, cô cũng chỉ mong trên trung bình là được, Kiến Minh và Huyễn Hân kèm là đủ rồi, không cần phải làm phiền thêm ai.
"Cảm ơn, mình không cần đâu, môn này là năng khiếu mà, mình khô khan nên chịu thua."
Từ chối xong, cô nhìn là bảng điểm một lần nữa rồi tiện thể dò xuống thêm một chút liền thấy tên Huyền Hân, điểm của cô ấy thấp hơn cô không nhiều, xếp hạng thứ 18.
Trong nhóm cô, chỉ còn một người mà cô chưa biết điểm số ra sao.
Là Chính Phong.
Cô nhìn lại một lần nữa bảng xếp hạng để tìm tên cậu ấy.
Hứa Chính Phong.
Lệ Thanh thất thần vài giây khi vừa nhìn thấy cái tên đó, cũng như vị trí mà nó đang đứng.
Hạng...!Hạng 2 sao?
Hơn nữa, ngữ văn 90 điểm, hơn cả Huyền Hân, cậu ấy cũng ngang Lai Vương ở số điểm 85, vậy mà Chính Phong lại...
Không những thế, tất cả môn còn lại đều thiếu 10 điểm nữa là tròn 100 điểm.
Quái lạ, sao điểm có thể đều đến mức đó.
Ngoài môn ngữ văn ra, ma trận đề thi câu khống chế cuối cùng là 10 điểm, dường như môn nào cũng thế, không lẽ, Chính Phong bỏ hết mấy câu đó và làm chính xác hoàn toàn những câu còn lại?
Nhưng làm vậy để làm gì?
Rốt cuộc, cậu ta còn bao nhiêu điều ẩn giấu nữa?
Có lẽ người ta quen gọi cậu là Chính nên trên bảng điểm là tên thật của cậu nên không ai để ý là phải.
Lệ Thanh bắt đầu thấy hứng thú với người bạn này rồi..