Gió Từ Trên Biển Tới

Chương 5: Bí mật vào miệng




“Sau đó Tang Nhu một mình về nhà, bắt đầu viết một cuốn tiểu thuyết chưa biết cái kết, đúng không?” Joey mỉm cười hỏi.

“Đại khái thế.” Tang Nhu hít một hơi sâu và chậm rãi. Quãng thời gian kìm nén ấy, mồn một trước mắt mà lại xa không tưởng. Như cảnh thu nồng phía ngoài kia, nhoáng cái đã vụt trôi đi mất.

Tang Nhu nhận ra Joey, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể đang căng thẳng đều như giãn ra, ngất luôn tại chỗ.

Tuy lời Joey khiến Tang Nhu không giãy tiếp nữa, nhưng khi chạm tay vào vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi khiến anh vô cùng lo lắng.

Quả nhiên là bị bệnh rồi, khó trách cứ làm ổ mãi trên bàn không dậy.

Sau đó lại phát hiện, vật nhỏ trong tay không hề cử động, hoàn toàn không nhúc nhích.

Đôi mày mới giãn ra vì đã trấn an được Tang Nhu lập tức cau lại.

Tiếp đó, Joey mới về nhà không bao lâu liền ôm Tang Nhu ra ngoài.

Anh bước đi vội vã, ngay khi mới xuống lầu và ngồi vào xe, chuông điện thoại vang lên.

Là Liêm Vĩnh An.

Liêm Vĩnh An mới đi rửa mặt xong đã nghe tiếng bước chân rất nhỏ từ tầng dưới vọng lên, cách một cánh cửa nên không dám chắc, nhưng vẫn ra ngoài xem thử.

Phát hiện có tiếng động cơ xe ở tầng dưới.

Nhận điện thoại, Joey chưa nói gì, Liêm Vĩnh An đã hỏi: “Có chuyện gì sao? Trễ vậy rồi còn ra ngoài?” Ông tưởng công ty có chuyện khẩn cấp gì, nhất định cần Joey phải tới, sau đó nghe thấy anh trả lời: “Con tới bệnh viện thú cưng.”

Bệnh viện thú cưng?

Liêm Vĩnh An tưởng như đang nghe truyện kể.

Tống Nhã ngồi bên giường nghe vậy, hỏi một câu: “Bệnh viện thú cưng? Là con mèo kia à?”

Lúc này Liêm Vĩnh An mới nhớ rằng, trong nhà mình có một con mèo.

“Là mèo của Liêm Tiếu bị bệnh?”

Joey liếc nhìn Tang Nhu cuộn người ngồi bên, hơi dừng rồi nói: “Vừa nãy vào phòng thấy nó nằm trên bàn, thân nhiệt rất cao, hình như còn đang hôn mê, con thấy đã trễ, không muốn quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi nên mang tới bệnh viện khám luôn, ba mẹ nghỉ sớm đi, con sẽ xử lý chuyện này.”

“Đã trễ vậy rồi…” Nếu có ai bị bệnh, Liêm Vĩnh An còn có thể gọi bác sĩ gia đình tới nhà, nhưng mèo thì, nhất thời ông cũng không biết nên nói gì, chỉ là trễ vậy rồi con trai còn ra ngoài, ông là cha, ít nhiều gì vẫn có hơi không yên lòng, dù con trai vẫn luôn bình tĩnh độc lập, chưa bao giờ để ông phải lo lắng.

Joey chậm rãi nói: “Dù gì cũng là một sinh mạng.”

Liêm Vĩnh An có lão luyện vô tình hơn chăng nữa cũng sẽ không thờ ơ trước một sinh mạng, tự nhiên rõ ràng, nên không nói gì thêm, dù ông có thể bảo người làm mang mèo đi bệnh viện, nhưng con trai đã đi rồi, có nói nữa cũng dư thừa, chỉ bỏ lại một câu: “Vậy nhớ lái xe cẩn thận.”

“Dạ, ba mẹ cũng nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.”

Trước giờ Joey chưa từng tới bệnh viện thú cưng, tài xế cũng không biết gần đó có bệnh viện nào không, may vẫn còn GPS chỉ đường, đi theo chỉ dẫn, tới được một bệnh viện gần đó.

Quanh đó đều là khu của người có tiền, bệnh viện thú cưng này mở cửa 24 giờ mỗi ngày, có cả phòng cấp cứu, Joey nhìn bác sĩ cẩn thận ôm Tang Nhu đi, còn anh đứng ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt của phòng cấp cứu, nhìn vào trong, bác sĩ đang đeo mặt nạ dưỡng khí, đo nhiệt độ cơ thể, sau đó bơm thuốc vào ống tiêm, chích thuốc.

Không biết bao lâu sau, cỡ chừng ba mươi phút, Tang Nhu được đưa ra, quanh chỗ mới chích thuốc bị cạo sạch một khoảng lông, đặt trong một cái lồng lớn, dáng ngủ an tĩnh, thỉnh thoảng động đậy lật người.

“Nó không sao chứ?”

“Sốt hơn bốn mươi độ, may là đưa tới kịp thời, nếu không sẽ không qua được đêm nay.” Giọng bác sĩ rất nhẹ nhàng, vừa dùng cồn lau tay, vừa tháo khẩu trang xuống chúc mừng Joey.

Joey gật đầu, hỏi tiếp: “Có cần làm gì nữa không?”

“Giờ phải ở lại quan sát một lúc đã, anh đi làm thủ tục nhập viện cho bé, rồi có thể về nghỉ, nếu sáng mai nhiệt độ cơ thể bé ổn định, thì chiều mai sau khi tan viện có thể tới đón bé về, sau khi về nhà nhớ phải để ý, làm theo những điều tôi dặn, cho uống thuốc đúng giờ.”

“Được.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Joey gật đầu đáp lại rồi đi làm thủ tục.

Tới khi làm xong hết đã là mười hai giờ, Joey không về Hòa Thụy Hiên, mà ở lại trong một nhà nghỉ gần đó.

Joey nghe theo lời bác sĩ, dùng khăn mềm thấm ướt lau sạch mặt mũi và vùng cổ cho Tang Nhu, rồi sấy khô bằng mấy sấy, xong xuôi mới đi kiểm tra xem trên giường có dính máu không.

Kiểm tra một lượt, có lẽ do Tang Nhu không chảy máu nhiều, cộng thêm Joey phát hiện kịp thời nên không thấy vết máu nào nhỏ xuống trên.

Thu dọn xong xuôi, Joey cầm quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Vốn đã quyết tâm hôm nay nhất định phải rình ngắm trai đẹp đi tắm, nhưng giờ Tang Nhu không dám nữa.

Cô e rằng lát nữa chứng kiến cảnh tượng kích thích hơn, mình sẽ chảy máu mũi tiếp mất.

Nếu vậy thì quá là… quá… là… mất mặt… Mất mặt không để đâu cho hết!

Cô không muốn cho anh đẹp trai cơ hội cười nhạo mình đâu!

Tang Nhu ôm nỗi phẫn uất vì không được ngắm trai đẹp tắm rửa nằm giạng chân trên giường, duỗi móng vuốt, quơ qua quơ lại không mục đích, tiếng nước chảy róc rách vẳng tới bên tai, tưởng tượng ra hình ảnh trong ấy, Tang Nhu lại lần nữa lộ ra vẻ mặt thiếu nữ khờ dại hám sắc.

“Meo…” Hình ảnh đó nhất định đẹp ngất ngây.

Đợi đến khi Joey ra khỏi phòng tắm, Tang Nhu đã ôm những hình ảnh tuyệt đẹp phác ra bởi chính óc hoang tưởng của mình chìm vào mộng đẹp.

Sự thật là cô vẫn còn nhỏ lắm, cần phải nghỉ ngơi nhiều.

Vừa lau tóc, Joey nhìn Tang Nhu nằm nép mình trong góc giường, tấm chăn màu tro nhạt bên dưới làm bật lên cơ thể nhỏ bé trắng như tuyết trông mỏng manh thuần khiết lạ thường, nhỏ nhắn đáng yêu.

Trước giờ Joey chưa từng sống chung với mèo, dù đã thấy người ta nuôi, nhưng chính anh vẫn chưa từng trải nghiệm cảm giác ấy, và cũng chưa từng nghĩ rằng ngày nào đó mình sẽ nuôi một con mèo.

Chỉ có một lần khi nhìn thấy bé mèo nhỏ rúc trong góc phòng khách nom tủi thân quá, không ai để ý, lòng anh chợt xuất hiện sự trắc ẩn, liền đưa tay ra, mời nhóc con cùng xuống lầu, nhưng thực ra anh không nghĩ rằng bé mèo này sẽ lại gần mình thật.

Thế nhưng, chuyện xảy ra làm anh nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng chẳng biết nên nói nhóc này ngốc hay quá to gan.

Cứ chẳng chút e dè bước tới trước mặt anh, đi theo anh.

Đột nhiên nổi hứng đặt một cái tên vô cùng tầm thường.

Sau đó càng ngày nhóc con càng thích quấn anh, mỗi lần thấy anh đều lộ vẻ mặt mừng rỡ chào đón, khiến anh tuyệt không thể coi nhẹ…

Hóa ra nuôi mèo thú vị đến thế?

Nếu đó là nhóc này, vậy anh cũng muốn nuôi thử một con.

Nghĩ vậy, Joey cầm máy sấy đi ra phòng khách, vừa bước chân ra, cửa nhẹ nhàng khép lại, không phát ra chút âm thanh tới tai tên nhóc đang ngủ trong phòng.

Sấy tóc xong mới về phòng ngủ, cất máy sấy, tắt đèn lên giường.

Nhẹ nhàng nhấc tên nhóc đang nằm trong góc giường lên, đặt xuống phía trái giường, sau cùng tắt hết ngọn đèn ngủ trên tủ đầu giường.

Tang Nhu ngủ một giấc lâu thật lâu, khi tỉnh lại, toàn thân khoan khoái, nhưng người trên giường đã không thấy đâu.

Liền đó cô thấy bên cạnh giường có thêm một cái ghế thấp bọc đệm mềm, ghế đặt ngay bên giường, thoạt trông liền liên tưởng đến mấy bậc thang, đi xuống theo lối ấy sẽ không phải cố sức thở không ra hơi, sẽ không ngã xuống như chó, hóa ra thêm một cái ghế thôi là mọi chuyện đều dễ dàng.

Chàng đẹp trai đúng là người đàn ông tâm lý nhất, chu đáo nhất, tuyệt vời nhất cô từng gặp!

Làm sao đây!

Anh trai vừa đẹp trai lại tuyệt vời như vậy!

Càng ngày càng thích anh ấy rồi!

Tang Nhu lần theo thành giường leo xuống ghế, rồi từ ghế đáp chuẩn xác xuống sàn nhà.

Đi ra phòng khách, xem đồng hồ trên tường.

Ngủ lâu như thế.

Đã là mười giỡ rưỡi.

Chắc anh đẹp trai đã đến công ty.

Rất tốt, một ngày tẻ nhạt lại bắt đầu.

Tang Nhu vừa ăn vừa đếm từng viên đồ ăn mèo một, mới tỉnh ngủ đã bắt đầu nhớ anh đẹp trai…

Dĩ nhiên, nhớ nhất là nhan sắc của anh ấy…

Đúng vậy, cô dung tục thế đấy, kết hợp với ngôn ngữ cơ thể, ưỡn ngực, tự hào, là người theo đảng hám sắc đó thì sao!

Lấp đầy bụng, uống hết bát nước pha bột thuốc, lần này Tang Nhu không tự cho là thông minh trốn sau thành ghế sô pha nữa.

Ăn xong liền chạy thẳng về phòng Joey.

Cô phải đi vọc máy tính đây.

Phải đi chat video với trai đẹp đây,

Phải đi xem tin bát quái trong showbiz để thanh lọc cuộc sống đây.

Tốn hết sức bú sữa mẹ lên được lên ghế, bật nguồn máy tính, giẫm lên mặt bàn, đạp lên bàn phím.

Đầu kia, Joey nhận được cảnh báo an toàn cũng chỉ quét mắt qua liền mở khóa máy tính, sau đó tiếp tục nghe nhân viên trong buổi họp trình bày tiến triển của hạng mục lần này.

Để tránh bị chú ý, Tang Nhu còn cố tình đạp lung tung lên bàn phím, ra vẻ mình là một bé mèo hiếu kì nghịch ngợm, chạy tới phá máy chơi thôi, sau đó mới mở một trang web giải trí, hào hứng đọc tin tức, mặc dù không thể phẩm nước bình chuyện như trước, nhưng có tin bát quái để đọc cũng không tệ rồi.

Con người ấy à! Phải biết tự tìm vui cho mình!

À, không phải, là mèo, phải học cách tự tìm niềm vui cho mình!

Vui vẻ đọc hết tin này đến tin khác, rồi lại kéo xuống xem hết bình luận này đến bình luận khác, Tang Nhu mở tin tiếp theo ngay dưới bài vừa đọc.

Là tin mới nhất của báo Giải trí Online, nói về tình hình gần đây của sao nam cô hâm mộ nhất, bàn chuyện tiếp theo anh ấy sẽ quay phim gì linh tinh.

“Meo–” Sắp đóng chung với sao nữ mình thích nhất rồi, vui quá đi!

Sau khi tan họp, về phòng làm việc, Joey không kiềm được mở video xem thử, đúng lúc thấy Tang Nhu đang cười, miệng toét ra, hai mắt cong cong như vầng trăng non, xem gì mà vui thế nhỉ? Chẳng lẽ lại là mấy clip chó mèo gì đó? Nhưng sao không có nhạc nền?

Joey bật máy mở phần mềm kiểm soát tái dựng lại hình ảnh trong máy tính ở nhà, đặt lên bàn, liền thấy thứ Tang Nhu đang xem.

Giải trí Online?

Mà đoạn clip trong bài này, vừa khéo đang phát khúc Chương Kính Chi và nữ nghệ sĩ Trần Chi Nhiên phát biểu cảm tưởng về bộ phim mới…

Thấy Chương Kính Chi nên vui vẻ như vậy?

Joey thấy thú vị, gửi tin vào group: Mèo nhà tớ xem video có Chương Kính Chi này, vui vẻ như bé ngốc ấy.

Nhắn xong còn đăng thêm tấm hình có Tang Nhu đang cười ngoác cả miệng, quả là trông ngốc thật, kết hợp với vẻ ngoài đáng yêu thích mắt, nhìn thế nào cũng thấy moe hết sức.

Dịch Viễn Sơn gửi một icon cạn lời: Cũng không có ánh mắt quá nhỉ?

Lãnh Trạc cũng nhắn tin kèm icon cạn lời y chang Dịch Viễn Sơn: Cũng không có ánh mắt quá nhỉ?

Chương Kính Chi gửi icon bật ngón cái: Ôi tinh mắt quá. Thích bé này rồi đấy! Thật biết thưởng thức! Lần sau tớ sẽ mang gậy chọc mèo tới chơi với nó.

Joey: Chỉ mang gậy chọc mèo? Không biết xấu hổ!

Dịch Viễn Sơn: Chỉ mang gậy chọc mèo? Không biết xấu hổ!

Lãnh Trạc: Chỉ mang gậy chọc mèo? Không biết xấu hổ!

Chương Kính Chi: Ai da, tớ phải quay phim rồi, tạm biệt.

Joey: Biến.

Dịch Viễn Sơn: Biến.

Lãnh Trạc: Biến.

Hiện Tang Nhu vẫn chưa biết khoảnh khắc ngu ngốc của mình bị trai đẹp chớp được đăng lên group bạn thân, cũng không biết cái mặt đần độn chảy dãi của mình đã bị thần tượng nhìn sạch.

Cô chỉ biết là có thể cái gì cô làm cũng bị anh đẹp trai nhìn hết rồi.

Nhưng cô không thấy có gì phải ngại cả.

Mình chỉ là một con mèo thôi mà!

Anh có thể làm gì được tôi?!

Trừ cho rằng đây là một con mèo không tầm thường, xuất chúng như tiên nữ, thì còn làm gì được?!