Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 4: 4: Wellington





Sau khi gia cố, Land Rover được bảo hộ rõ ràng chịu được va chạm, vụ tai nạn xe cộ này, đầu xe phía sau bị lõm một lỗ rất lớn,mà nó thì chỉ bị nứt thanh bảo hộ.
Tống Đường không dám để Lâm Xuất đi lên chiếc xe không biết còn bị gì không, vì thế chờ hai bên thương lượng xong, liền mang theo Lâm Xuất lên chiếc Land Rover cũng đi Wellington.
Tống Đường ngồi ở ghế phụ, Lâm Xuất vẫn ngồi ghế sau như cũ.

Chuyến đi đến New Zealand dường như đã báo hiệu sự không suôn sẻ ngay từ đầu.

Tống Đường bó tay,y tính chênh lệch múi giờ, nhận mệnh lấy điện thoại ra gọi điện đến nước Anh.
Trong xe không ai nói chuyện, ngoại trừ tốc độ nói tiếng anh của Tống Đường rất nhanh ra, thì chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe.
Rất nhanh, bản nhạc kết thúc, bản nhạc tiếp theo tự động phát, tiếng piano nhẹ nhàng thanh khiết vang lên, khúc dạo đầu của BMV 846 rõ ràng, sáu hợp âm rải cuộn như những làn sóng trong vắt, chảy nhẹ nhàng trong xe, chậm rãi an ủi trái tim ê ẩm của Lâm Xuất.
Tống Đường gọi điện thoại xong, để điện thoại xuống nghe một lát, kinh ngạc nói: “Đây là… JS Bach: Das Wohltemperierte?”
Anh ta không chắc chắn, thế là quay đầu hỏi Lâm Xuất: “Thầy Lâm, bản này là bản em hay nghe đúng không?”
Lâm Xuất im lặng một lúc, trả lời: “Phiên bản của Gould.”
“Ồ, người trong ngành.” Tống Đường nhìn về phía ghế lái, cười nói bằng tiếng Anh, “Bình thường sẽ không có ai nghe Bach khi đang lái xe cả, rất buồn tẻ.

Trùng hợp thật, ngài cũng thích âm nhạc cổ điển à?”
Tuy nói như vậy, song Tống Đường không cảm thấy người đàn ông này sẽ là một người yêu âm nhạc cổ điển.

Nếu không với trình độ nổi tiếng quốc tế của Lâm Xuất, hắn không nên bình tĩnh như vậy.
“Tôi là người Hoa, có thể nói tiếng Trung.” Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, thái độ tự nhiên lảng tránh vấn đề này, “Tôi tên Thẩm Phong Lai.”
Tống Đường gật đầu.
Chỉ nhìn gương mặt, người này quả thật như người châu Á.

Nhưng dáng người hắn rất cao, gương mặt cũng quá anh tuấn, khí chất cũng không ôn hoà như người châu Á, khiến người ta có cảm giác bị áp bức.

Tống Đường quen với đủ loại người, thiếu chút nữa cho rằng hắn là con lai.
Tống Đường cân nhắc một chút, nói: “Cái tên này rất đặc biệt.”
Thẩm Phong Lai khẽ mỉm cười, lại giống như lễ phép mà cười nhẹ, “Hơi khó đọc.

Rất nhiều người nói như vậy.”

Lâm Xuất không yên lòng nghe bọn họ nói chuyện.

Thẩm Phong Lai không phải là một người nói nhiều, nhưng trên người hắn luôn có loại ma lực, dù không nói gì, cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý trong đám đông.
Lâm Xuất còn nhớ rõ, ân sư của mình, bậc thầy piano Luther Borini đã từng đánh giá Thẩm Phong Lai —— hắn có thể dễ dàng khống chế trái tim của mỗi người nghe, hắn là ảo thuật gia ngang bướng, là một Iphicles bá đạo, là ông hoàng phải thuộc về sân khấu.
Lâm Xuất nằm mơ cũng không ngờ, mình sẽ gặp lại Thẩm Phong Lai dưới tình huống này.
Với mối quan hệ trước đây của họ, anh không nên khó xử.

Nhưng Lâm Xuất không biết mình bị làm sao, trong lòng trống rỗng, lại cảm thấy nôn nóng bất an, những cảm xúc này lặp đi lặp lại, đè ép anh không thở nổi.
Lâm Xuất nhịn không được nhìn Thẩm Phong Lai trong gương chiếu hậu, nhìn mũi hắn, xuống môi rồi tới cằm.

Rõ ràng là hắn, nhưng lại khiến Lâm Xuất cảm thấy vô cùng xa lạ.

Cũng giống như lí trí là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác.
Tựa hồ chú ý đến ánh mắt của Lâm Xuất, Thẩm Phong Lai ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, khoé miệng lộ ra một nụ cười rất nhẹ.
Lâm Xuất theo bản năng né tránh ánh mắt hắn, sau đó lại cảm thấy hơi tức giận.

Tống Đường không biết gì về cảm xúc biến hoá của anh, vẫn trò chuyện vui vẻ với Thẩm Phong Lai, hỏi hắn tới New Zealand lúc nào, ở chỗ này làm gì.
Thẩm Phong Lai nói hắn đã định cư ở New Zealand bảy tám năm, hiện đang kinh doanh một trang trại rượu.
“Trang trại rượu?” Tống Đường hơi kinh ngạc, ánh mắt sáng lên, “Thì ra ngài là một vị Chateau owner.”
Y biết New Zealand là một vùng đất hoang vắng, giàu ánh sáng, ngay cả ban ngày cũng dài hơn Luân Đôn năm tiếng, bởi vậy có nông nghiệp và chăn nuôi nổi tiếng thế giới, những năm gần đây nổi tiếng là ‘thế giới mới’ của ngành sản xuất rượu vang, rất nhiều chủ nông trường có đầu óc kinh doanh đã sớm chuyển sang vườn nho.
Người dân ở đất nước này yêu thiên nhiên, sống một cuộc sống bình dị, đơn giản như thơ ca, nói là thiên đường trần gian cũng không đủ.

Ở đây, ai có nhiều đất thì người ấy thắng, bọn họ có tiền có thời gian, mỗi ngày đều có thể quan minh chính đại, không bị thời gian ràng buộc, rất dễ khiến Tống Đường – một người bận rộn suốt cả ngày dài sinh ra khát vọng.
Không ngờ người Hoa cũng sẽ chạy tới New Zealand kinh doanh trang trại rượu, đúng là hiếm thấy.

Trong lòng Tống Đường nghĩ như vậy.
Thẩm Phong Lai cười, sửa lại, “Ở New Zealand gọi là Winery owner.”
Tống Đường không hiểu những thứ này, hỏi: “Có gì khác nhau không?”
Thẩm Phong Lai: “Đều như nhau.”
Không nghĩ đúng lúc này, cảm xúc của Lâm Xuất vẫn ủ ê bỗng nhiên mở miệng cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Winery owner… Cần hiểu âm nhạc cổ điển à?”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng từng chữ nói ra lại vô cùng rõ ràng, không để lại cho người khác đường lui nào.

Thẩm Phong Lai nhìn Lâm Xuất qua gương chiếu hậu, không trả lời câu hỏi này.


Lâm Xuất cúi đầu nhìn ngón tay mình, không muốn đối mặt với hắn, tiếp tục nói: “Anh nghe Bach của Gould, Chopin của Zimmerman, và Schumann của Agric.

Anh chuyên nghiệp như vậy… Sẽ khiến tôi cảm thấy, kinh doanh trang trại rượu, rất cần một thiên tài piano.”
“Thầy Lâm, em nói gì vậy?” Tống Đường ngẩn người.
Lời nói của Lâm Xuất vô cùng ngạo mạn, không có lễ phép, đây không phải là lời mà anh sẽ nói ra.
Qua một hồi lâu, Tống Đường mới miễn cưỡng mở miệng giảng hoà, “Ngài Thẩm, thật ngại quá, Lâm Xuất của chúng tôi sống ở nước Anh, tiếng Trung không tốt lắm.

Có thể ngài không biết, em ấy là một nhà âm nhạc, gặp những chuyện liên quan đến âm nhạc thì vô cùng nghiêm túc, ý của em ấy là…”
Lâm Xuất lại không từ bỏ, thậm chí còn nhích người về phía trước một chút, “Tôi hỏi anh, Thẩm Phong Lai.

Kinh doanh trang trại rượu có hạnh phúc hơn chơi piano không?”
Tống Đường cảm thấy không đúng.
Anh ta dứt khoát ngậm miệng lại, ngồi thẳng người nhìn Lâm Xuất, rồi lại nhìn Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai mặc một chiếc áo sơmi phẳng, cổ áo có mùi nước hoa rất nhạt.

Hắn giơ tay lên, chậm rãi cởi nút áo trên cùng, nói: “Em thì sao? Chơi đàn piano có khiến em hạnh phúc không?”

Lâm Xuất không nói gì thêm.
Trong lúc đó, ngay cả âm nhạc trên xe cũng dừng lại, toàn bộ không gian đều rơi vào im lặng.
Tống Đường cảm thấy bầu không khí cực kì xấu hổ, thế là cười một tiếng nói: “Lâm Xuất, ngài Thẩm sao lại biết những thứ này được.”
Thái độ của y tự nhiên quay đầu đưa nước cho Lâm Xuất, trừng mắt nhìn anh một cái, hỏi: “Em sao vậy? Mệt quá à? Nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi.”

Trong lúc vô thức, xe đã đi vào thành phố Wellington, hai bên đường là nhà cao tầng và những ngôi nhà dân xinh đẹp, thời gian đã vào giữa trưa, xung quanh đều có thể nhìn thấy người đi dạo.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Thẩm Phong Lai dừng xe, dừng cách giao lộ một đoạn.
Tống Đường cảm thấy khuôn mặt Lâm Phong Lai tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc chắn đang tức giận.

Cũng không biết Lâm Xuất có nhiều áp lực cần phát tiết không, vừa lúc làm tổn thương ‘người qua đường vô tội’ Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai kéo kính râm xuống, bỏ vào hộp kính.


Theo động tác, Tống Đường chú ý tới ngón áp út tay trái của hắn đeo một chiếc nhẫn.
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim có kiểu dáng rất độc đáo, chiếc nhẫn rất rộng, hoa văn chạm rỗng khiêm tốn lại tinh xảo, vừa nhìn đã biết trải qua thiết kế đặc biệt, có giá trị không nhỏ.
Vốn Tống Đường đã có ý xoa đi sự xấu hổ, thế là chủ động mở miệng nói: “Nhìn không ra đấy ngài Thẩm, nhìn ngài còn rất trẻ, ra là đã kết hôn rồi?”
Động Tác Thẩm Phong Lai dừng lại mốt chút, theo bản năng dùng tay phải di chuyển chiếc nhẫn, cười nói: “Không còn trẻ nữa.”

Vẻ mặt Lâm Xuât ngay lập tức trở nên gàn dở.

Anh có thể cảm giác được ánh mắt Thẩm Phong Lai cố ý vô tình rơi vào trên người mình, ánh mắt kia giống như đầm sâu không đáy, bình tĩnh không chút sơ hở.
Giống như từ đầu đến cuối, chỉ có mình anh diễn một vai phản diện ngớ ngẩn trong vở hát kịch.
Ánh mắt Lâm Xuất rơi vào trên chiếc nhẫn kia.
Anh đột nhiên cười một tiếng, nụ cười mang theo nét châm chọc.
“Anh có yêu vợ anh không? Cô ấy cùng anh kinh doanh trang trại rượu à? Cũng thích âm nhạc cổ điển giống như anh? Người biểu diễn hai người thích là ai vậy?”
Anh nói vừa nhanh vừa rõ ràng, có thể coi là hùng hổ doạ người.
Lần này, Tống Đường lập tức cúi mặt xuống, trầm giọng nói: “Lâm Xuất! Em câm miệng rồi nghỉ ngơi cho anh.

Anh thấy đầu óc của em như bị hư rồi đấy.”
Bị y nói như vậy, rất nhiều cảm xúc tủi thân khó có thể nói ra dâng lên từ dưới đáy lòng, hai mắt Lâm Xuất vì thế cũng phiếm hồng theo, ngay cả khoang mũi cũng chua xót.
Anh không muốn bị người khác phát hiện, đành phải cố nén nhắm mắt lại, im lặng nghiêng đầu ra ngoài của sổ.

Qua một hồi lâu, mới mở miệng nói một câu rất nhẹ: “Tôi xin lỗi.”

Đèn xanh nhảy lên, Thẩm Phong Lai khởi động xe chậm rãi tiến lên phía trước.
Một khúc nhạc lại vang lên, giai điệu đầu vang lên, âm sắc vang đội của bộ đồng và piano bao la hùng vĩ, đang xen nhau, nặng nề đánh vào trái tim.

Cây đàn piano rất có sức cuốn hút gia nhập, nhanh chóng chiếm lấy quyền chủ đạo, các hợp âm mở rộng rồi lại đóng mở tạo ra những cảm xúc cực kì mạnh mẽ, tượng trưng cho mặt trời mọc.
Âm nhạc dậy sóng, âm nhạc đầy màu sắc, như thể đến từ phương xa, mang lại sức mạnh để xoa dịu trái tim con người.
Khi nốt nhạc đầu tiên thuộc về piano vang lên, Lâm Xuất liền mở mắt.
Tống Dường kinh ngạc hỏi anh: “Đây là, thầy Lâm, đây là… No.1?
—- Năm Lâm Xuất 21 tuổi diễn tấu bản Concerto cho piano số 1 của Tchaikovsky, với dàn nhạc giao hưởng Berlin do bậc thầy âm nhạc nổi tiếng Elder Armor chỉ huy, được biết đến như là phiên bản tuyệt vời nhất của No.1.

Tuổi trẻ non nớt tràn đầy kiêu ngạo, giống như ánh nắng ban mai chói lọi, khiến cho cả dàn nhạc đều trở thành một tờ giấy bạc làm nền.
Sau buổi hoà nhạc, rất nhiều nhà phê bình âm nhạc ca ngợi anh bằng những từ ngữ khoa trương, nói: “Đó là một oanh tạc của một nghệ sĩ piano đối với Berlin.”

Lâm Xuất không nói một lời nhìn bến tàu và xe cộ ngoài cửa sổ, hai mắt chứa đầy nước mắt, chỉ cần hơi động là có thể rơi xuống.
Trong cửa sổ xe vừa vặn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Thẩm Phong Lai.

Hắn nhìn thẳng phía trước, thậm chí còn có tâm trạng gõ theo nhịp điệu nhạc.

“Em hỏi quá nhiều vấn đề, anh không biết nên trả lời thế nào cho tốt.” Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Phong Lai truyền đến, không có cảm xúc tiêu cực nào.
“Anh chỉ có thể nói cho em, người biểu diễn anh thích nhất… chính là em, Tiểu Xuất.”
——————–
Chú thích của tác giả: – Mình chỉ edit những ý chính.
[1] Das Wohltemperierte Klavier [Đức]: Bộ sưu tập piano nổi tiếng của Bach. Chi tiết
[2] Glenn Gould Herbert là một nghệ sĩ dương cầm người Canada và cũng là một trong những nghệ sĩ piano cổ điển nổi tiếng nhất thế kỷ 20.

Ông đặc biệt nổi tiếng như một người phiên dịch các tác phẩm piano của Johann Sebastian Bach.
[3] No.1: Concerto cho piano số 1 (Tchaikovsky)
Concerto cho piano số 1 cung Si giáng thứ, Op.

23 là bản concerto đầu tiên mà nhà soạn nhạc người Nga Pyotr Ilyich Tchaikovsky viết cho piano.

Ông bắt đầu viết tác phẩm này vào mùa đông năm 1874, cụ thể là tháng 11.

Đến tháng 2 năm 1875 thì Tchaikovsky cũng hoàn thành tác phẩm.

Đây được coi là một trong những tác phẩm phổ biến của Tchaikovsky và trở thành bản concerto cho piano hay nhất trong các bản concerto cho piano.

Nó có thể làm người ta không nghĩ đến rằng Tchaikovsky có đến ba bản concerto cho piano.

Nó đã làm lu mờ hai tác phẩm anh em kia.
[4] Chateau owner và Winery owner: Từ ‘trang trại rượu’ ở mỗi quốc gia có một cách nói khác nhau.

Nước Pháp dựa theo khu vực sản xuất có Chateau, Maison, Mas, Domaine, Clos; Đức: Schloss, Weingut; Tây Ban Nha: Bodega, Vina, Finca; Italy: Tenuta, Cantina; Bồ Đào Nha: Quinta => đều có nghĩa là ‘trang trại rượu’, sẽ được in trên chai rượu vang, có hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt và phân biệt, mô hình hoạt động cũng khác nhau, trên lý thuyết không nên trộn lẫn.

Mà New Zealand, Hoa Kỳ, các khu vực sản xuất rượu vang mới của thế giới nói chung sẽ sử dụng các thuật ngữ mới không có hệ thống phân cấp như Winery, Estate, Cellar.

Trong tất cả các từ vựng, Chateau và Domaine được sử dụng khá rộng rãi, và cái được gọi là ‘bức ép’ tương đối cao.

Tống Đường không hiểu về rượu, nên dùng Chateau, thật ra hai từ này trong tiếng Pháp đều có nghĩa ‘lâu đài’, chỉ những dòng họ rượu vang quý tộc Pháp từ thế kỷ 19 (Ví dụ như trang trại rượu vang hàng đầu thế giới Romanee-Conti hay còn được gọi là Domaine de La Romanee Conti).

Vậy nên dùng ‘Chateau’ ở New Zealans là không chính xác, nên Thẩm Phong Lai mới chỉnh lại.

Ngành công nghiệp rượu vang trong nước bắt đầu tương đối muộn, nên những thứ trên đều gọi chung là trang trại rượu..