Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 19: 19: Giấc Mơ Và Thực Tế





Lâm Xuất bị bệnh hai ngày, ngày thứ ba đã hoàn toàn bình phục.

Anh cứ cảm thấy mình vẫn còn hơi lười biếng, không vực dậy được tinh thần.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Phong Lai ở bên anh gần như mọi lúc.

Có khi bọn họ đi lang thang quanh hồ Wairarapa, khi đi dạo chán, họ lại đến phố quán rượu ở thị trấn nhỏ Martinborough, đôi khi họ chỉ lang thang trong sân và chơi trò ném bóng với Zart.
Lâm Xuất không muốn phá hủy sự hài hòa hiếm có này, cho nên anh cố ý không nhắc đến đề tài sát phong cảnh nào đó.

Cứ như vậy, bầu không khí giữa hai người ngày càng tốt, như thể sự bối rối ban đầu đã biến mất khỏi không khí.
Hầu hết thời gian, Lâm Xuất đều không có việc gì làm ngồi ở bên hồ, nhìn những nông dân đi tới đi lui trong vườn nho với những chiếc lưng hình phễu khổng lồ, thuận tiện quan sát màu sắc của nho có phải đậm hơn hôm qua một chút xíu không, và ngắm những bông hoa nở rộ đầy màu sắc bên hồ, hấp dẫn những động vật tới chơi đùa.

Ngồi xuống là ngồi cả buổi chiều.
-
Một buổi sáng, anh cầm điện thoại lên, thấy ứng dụng xã hội gửi cho anh một tin tức, đó là tin tức về Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin năm nay.

Có lẽ vì Lâm Xuất là người giành được huy chương vàng lần trước, nên ảnh của anh đã được sử dụng trong bức ảnh.
Đó thậm chí còn không phải ảnh lúc Lâm Xuất thi đấu, mà là một bức ảnh tuyên truyền được chụp khi anh tham dự lễ hội âm nhạc Venice năm ngoái.

Trên hình ảnh là rừng rậm sau cơn mưa và đống đổ nát đầy rêu xanh, nghệ sĩ âm nhạc mặc âu phục màu trắng ngồi trước cây đàn piano quấn dây leo và nhắm mắt chơi đàn, tình cờ có một tia nắng chiếu vào tay anh xuyên qua đỉnh đầu.
Tấm poster này từng bị fan Lâm Xuất điên cuồng tranh mua, bọn họ nói anh trông giống như một bông hoa huệ thánh khiết đang nở trên đống đổ nát.
Lâm Xuất bất ngờ nhìn một lúc, vẫn không nhịn được, mở app ra, phát hiện trạng thái cuối cùng của tài khoản của mình có tận mấy vạn bình luận.

Trạng thái đó nói Lâm Xuất sẽ tạm hoãn tất cả các công việc trong năm nay, dành thời gian cho bản thân, hy vọng sẽ đạt được một tầm cao mới trong việc diễn tấu piano.

Chắc là được đăng bởi bà Macheda, trước khi danh sách chính thức của Lễ hội âm nhạc Lucerne và Lễ hội âm nhạc Salzburg được công bố, để không bị giới truyền thông viết nguệch ngoạc.
Anh xoa trán ngồi dậy khỏi giường, bấm vào trạng thái để đọc những bình luận đó, phát hiện phần lớn đều là lời thổ lộ của người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới, rất nhiều người viết bình luận rất dài, dùng những câu chữ động lòng người viết ra tình yêu dành cho anh, hy vọng anh có thể tổ chức tuần diễn toàn cầu lần thứ hai, biểu diễn No.1, La 2, Goldberg Variations, những tác phẩm cổ điển đòi hỏi những kỹ năng tuyệt vời.

Có người hỏi anh có định thu âm một album Liszt khi đang bế quan không, còn có người hỏi anh có phát triển theo hướng sáng tác như cha dượng Orsini không.

Còn có rất nhiều câu hỏi vi diệu và kì lạ hơn, một trong những người hâm mộ hỏi: "Không phải Lin của chúng ta có người yêu chứ hả?"
Anh debut rất sớm, và là một gương mặt Châu Á rất trẻ, cho đến nay vẫn có rất nhiều người châu Âu nghĩ anh là một thiếu niên.

Bình luận này nhận được phản hồi liên tục, rồi nhanh chóng lên top bình luận.

Thậm chí còn có người phản hồi: "Rất khó để tưởng tượng ra người cướp đi trái tim của hoàng tử, tui bắt đầu ghen tị với cô ý rồi đấy!"
Tất nhiên, vẫn có rất nhiều bình luận không hay, như dè bỉu cho rằng trình độ biểu diễn của anh không bằng thần đồng âm nhạc nào đó, chỉ trích thẳng việc anh thích quảng cáo thương mại, gọi anh là piano icon (tượng gỗ đàn piano), rồi bắt đầu war với những fan của anh.
Lâm Xuất lập tức buông điện thoại xuống, hít sâu vài lần, ép mình không được nhìn, cũng đừng suy nghĩ.
Anh hướng ánh mắt vu vơ ra ngoài cửa sổ, và ngồi đó thêm một lúc nữa.
Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim hót dài ngắn vang lên trong rừng cây, mùa hè dài và mùa thu mới kéo dài trong gió, và cả những âm thanh chơi đùa của lũ trẻ với Zart.
Cảm xúc của Lâm Xuất dần dần dịu đi.
Anh bỗng cảm thấy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cuộc sống ban đầu dường như đã cách anh rất xa, xa đến mức cảm thấy khá xa lạ.
Khi ở trong trang trại rượu của Thẩm Phong Lai, anh cảm nhận được sự yên bình chưa từng có.

Không có tuxedo và các phím đen trắng, không có tràng pháo tay và ánh đèn sân khấu, cũng không có âm nhạc phức tạp của dàn nhạc giao hưởng.
Điều này khiến Lâm Xuất cảm thấy lòng mình như sinh ra một vết nứt kì diệu.
Lâm Xuất không biết cuộc sống nào tốt hơn.

Anh không thể giải quyết được tâm trạng của mình, nên đành phải cố gắng hết sức để buông bỏ cảm xúc của mình, và buộc bản thân không được hồi tưởng lại những cảm xúc mơ hồ giữa anh và Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai nói "mọi người luôn thức dậy từ giấc mơ đẹp, trở lại cuộc sống chân thực của mình."
Nếu như nói Thẩm Phong Lai coi âm nhạc là một giấc mộng, vậy đối với Lâm Xuất mà nói, một ngày nhàn nhã và tươi đẹp để thoát khỏi những rắc rối chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ và hiện thực, đã hoàn toàn lẫn lộn.
Vậy đành buông bỏ rồi để bản thân chìm sâu hơn.
-
Lâm Xuất đi xuống lầu rồi vào trong sân, chống lan can nhìn về phía vườn nho, quả nhiên nhìn thấy một cô bé cầm một cái giỏ, giơ cao lên đỉnh đầu, chạy điên cuồng trên bãi cỏ.


Zart đuổi theo bên cạnh cô bé, cũng chơi điên cuồng, bốn móng vuốt đều là bùn đất.
Trong những ngày bị bệnh, cô bé trên Anna đã đến thăm hai lần, mang theo trái cây và thiệp.

Chỉ là trẻ nhỏ không có định tính, mỗi lần đến đều ngồi một lát đã chạy ra ngoài chơi.
Mãi về sau, Lâm Xuất mới biết cha mẹ cô bé quản lý nhà máy rượu bên hồ cho Thẩm Phong Lai, thường xuyên mang theo con chơi đùa quanh trang trại rượu.
Sau khi nhìn thấy Lâm Xuất, Anna mỉm cười chạy tới.

Anh thấy trong giỏ của cô bé đây hoa tươi, còn có một ít trái cây không biết tên.
"Chú đã khoẻ chưa ạ?" Anna ngửa mặt lên hỏi anh.
Lâm Xuất gật đầu, lấy một miếng chocolate trong túi ra cho cô bé, "Ừ, chú chỉ cảm nhẹ thôi.

Cám ơn hoa quả lúc trước cháu gửi nhé."
Anna thoải mái nhận chocolate, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một bó hoa tươi từ trong giỏ đưa cho Lâm Xuất.
Lâm Xuất nhận hoa, cười trêu chọc cô bé, "Cháu hái hoa đẹp như vậy là để tặng chú sao?"
Anna cúi đầu nhìn những bông hoa trong tay Lâm Xuất, rồi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của anh, sau đó không biết sao lại xấu hổ, đỏ mặt thẳng thắn nói: "Bởi vì chú rất đẹp ạ."
Lâm Xuất ngẩn người, nói: "Cảm ơn."
Anna suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi anh: "Lớn lên cháu có thể lấy chú không?"
"..." Lâm Xuất nghẹn lời, "Hai ngày trước cháu còn nói muốn gả cho Finn mà ta."
Anna ngượng ngùng nở nụ cười, "Finn nói chú là nghệ sĩ âm nhạc lợi hại nhất trên thế giới, mà cháu thì thích những nghệ sĩ âm nhạc đẹp trai."
Thật ra Lâm Xuất đã nghe qua rất nhiều lời như vậy, thậm chí còn có những lời nói rõ ràng hơn, nhưng anh vẫn cảm thấy mình không theo kịp mạch não của cô bé này, bỗng không biết nên đáp lại thế nào.
Hai mắt Anna tỏa sáng, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, hỏi lại: "Được không ạ?"
Lâm Xuất đành suy nghĩ nghiêm túc, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô bé.
"Không được đâu cô gái nhỏ của chú."
"Vì sao?"

"Khi cháu lớn lên, cháu sẽ gặp người mà cháu thực sự thích.

Mà khi đó chú đã là một người đàn ông trung niên.

Nếu cháu muốn, chú có thể chơi tại đám cưới của cháu.

Anna đã nghe qua chưa?"
Anna gật đầu, mặt càng đỏ hơn.

Cô bé nói, "Nhưng tình yêu sẽ không bị thời gian xoá nhoà, phải không ạ?"
Lâm Xuất dừng lại một lát, nghĩ thầm cô bé này xem hơi nhiều tiểu thuyết với phim truyền hình quá rồi, thế là nở nụ cười cho có lệ nói, "Chắc là vậy..."
Anna lại hỏi anh: "Vậy chú có thích ai không?"
Lâm Xuất bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Có."
Lần này Anna thất vọng thở dài, rầu rĩ cúi đầu xuống.

Một lát sau lại nói: "Vậy được rồi, cháu không muốn gả cho chú nữa.

Chú có người thích, chúng ta không thể trở thành soulmate thực sự được nữa."
Nghe nói như thế, Lâm Xuất hơi buồn cười.

Anh cảm thấy mình khá rãnh rỗi, mới có thể ngồi ở chỗ này thảo luận về tình yêu và soulmate với một cô bé sáu bảy tuổi.
Cũng may nỗi buồn của bọn trẻ đến rồi đi rất nhanh, một lát sau, có đứa trẻ gọi tên Anna từ xa, cô bé quay đầu lại nhìn, bật dậy thật nhanh rồi chạy như một cơn gió.
Lâm Xuất mỉm cười nhìn bóng lưng của cô bé.
Zart không đi theo mà dụi đầu vào tay Lâm Xuất nũng nịu, anh dùng ngón tay vuốt lông nó rồi mang nó đến bên hồ nước rửa móng vuốt.
Zart rất thích nước, rửa sạch không nhịn được nghịch như điên vung nước khắp người anh.
Đúng lúc này, cửa sát đất mở ra, Thẩm Phong Lai đi ra khỏi nhà, tự nhiên lấy vòi hoa sen trong tay Lâm Xuất, "Để anh.

Đi mặc áo vào, coi chừng cảm lạnh."
Ánh mặt trời buổi chiều bị dù trong sân che khuất, ánh nắng mang theo nhiệt độ ấm áp, nhưng không nóng như thiêu như đốt.

Một vài đứa trẻ ở phía xa không biết đang chơi gì mà cười rất vui vẻ.

-
"Hôm nay tâm trạng của em có tốt không?" Thẩm Phong Lai đột nhiên mở miệng hỏi.
Lâm Xuất sửng sốt một lúc, rồi nhìn anh.
Vẻ mặt Lâm Xuất bình tĩnh, cũng nhìn về phía mấy đứa nhỏ ở xa xa, "Được Anna thổ lộ, cho nên vui vẻ?"
Lúc này, Lâm Xuất mới biết mình vừa rồi cười một cách vô thức, vội vàng khống chế khuôn mặt, nói: "Em không có."
Thẩm Phong Lai nghiêng đầu, nhìn về Lâm Xuất, ánh mắt cong cong, không nói gì.
Lâm Xuất hoài nghi nhìn y, hỏi: "Sao anh biết Anna nói gì? Xa vậy mà anh cũng nghe được?"
Thẩm Phong Lai đưa tay ra chặn nước do Zart ném xuống, nói: "Tiểu Xuất, anh đùa với em thôi."
Lâm Xuất không chịu tin y, nghiêng đầu nhìn Thẩm Phong Lai một lúc lâu, sau đó đột nhiên dùng tay gãi đầu Zart khiến Zart ngứa ngáy, kích động lắc lông trên người, hất nước lên khắp người Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai trốn sang một bên, vẫn bị bọt nước hất lên người, y chậc một tiếng, hô "Này!"
Lâm Xuất ngay lập tức phá lên cười, giật lấy vòi hoa sen từ tay Thẩm Phong Lai, rồi tạt nước vào người y.

Khi Thẩm Phong quay lại giật lấy nó, anh hét lên: "Em là người bệnh đó!"
Nghe vậy, Thẩm Phong Lai không trốn nữa, tắt vòi đối diện với vòi xịt.

Toàn thân ướt sũng, chiếc áo sơ mi màu xám bạc ôm sát vào người, tôn lên đường nét nam tính hoàn mỹ, thậm chí có thể thấy rõ hình dáng cơ bụng, khiến anh có vẻ cường tráng, vai rộng eo hẹp.
Lâm Xuất theo bản năng dời ánh mắt đi, cười nói: "Em cũng đùa với anh thôi mà."
Thẩm Phong Lai lấy vài chiếc khăn giấy để lau khô nước trên tay, rồi vươn tay lau nước trên mặt Lâm Xuất.
Lâm Xuất ngẩng đầu nhìn y, phát hiện vẻ mặt Thẩm Phong Lai mang theo ý cười, thế là bất mãn giơ khuỷu tay đụng vào y một cái, "Thẩm Phong Lai, đừng nói anh nghĩ em vì một cô bé thổ lộ mà vui vẻ nhé?"
"Đương nhiên là không." Thẩm Phong Lai lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Anna còn nhỏ, không biết trên đời có bao nhiêu người thích em, lẽ nào anh không biết?"
Những lời này khiến Lâm Xuất nhớ đến những người không ngừng bảo vệ anh và yêu thích âm nhạc của anh một cách kiên định, trái tim anh chùng xuống.

Cảm giác tự ghê tởm lại quay trở lại, nụ cười của anh hơi nhạt đi, "Sao anh lại nói những lời này?"
"Bởi vì em là nghệ sĩ âm nhạc yêu thích của anh." Thẩm Phong Lai nhìn anh rồi nói, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, em xứng đáng được mọi người yêu thích."
--------------------
Chú thích:
[1] Goldberg Variations: BWV988, tiết mục của Bach.

.