Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 17: 17: Và Âm Nhạc





Sau đó Thẩm Phong Lai dẫn anh đi theo con đường nhỏ, trở về bên hồ.
"Nhiệt độ ở hồ Wairarapa thấp hơn một chút so với những nơi khác, đất là đất hỗn hợp đất sét đá vôi lý tưởng nhất, sẽ không quá khô, cũng sẽ không quá ẩm ướt." Thẩm Phong Lai vừa đi vừa nói với Lâm Xuất, "Môi trường như vậy rất có lợi cho sự phát triển của nho, cho nên mới xây một nhà máy chưng cất rượu ở gần đây, chuyên dùng để ủ Pinot Noir."
Lâm Xuất im lặng lắng nghe, hỏi một câu: "Là loại tối qua em uống hả anh?"
Thẩm Phong Lai gật đầu, "Giống nho này nổi tiếng khó trồng, rượu được sản xuất ra rất hay thay đổi và thường tạo ra những hương vị khá thú vị.

Mấy thứ này, anh có thể dạy cho em từng chút một —— miễn là em thực sự có hứng thú."
"Dĩ nhiên là em có hứng thú rồi." Lâm Xuất cảm thấy không phục, dùng lời nói trước đó của y để chặn y.

"Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi."
Sau khi nói xong, không thấy Thẩm Phong Lai nói gì, anh lại nhỏ giọng nói: "Chỉ sợ anh luôn qua loa với em, nghĩ em phiền."
Thẩm Phong Lai nở nụ cười, "Anh sẽ không qua loa với em, Tiểu Xuất à, anh luôn hy vọng em vui vẻ, tự do tự tại, diễn tấu âm nhạc của em theo cách riêng của mình."
Nghe vậy, Lâm Xuất mím môi, nhìn về sườn mặt Thẩm Phong Lai, sóng mũi cao cao đến môi, rồi đến chiếc cằm sắc sảo và yết hầu xinh đẹp.

Tất cả chúng đều bị ánh mặt trời làm dịu nhẹ đi, mạnh mẽ thu hút ánh mắt anh.
Anh rất muốn hỏi một câu, vậy còn anh? Âm nhạc của anh thì sao? Âm nhạc mà anh đã từng kiêu ngạo.

Đáng lý ra nên được biết đến, đi lên sân khấu hoa mĩ, được mọi người yêu thích piano xem nó là một niềm tin suốt đời.
Âm nhạc tốt như vậy, vì sao lại để nó bị chôn vùi trong gió đêm không người biết đến?

Nhưng rồi anh vẫn nhịn được, không nói ra.
*
Thừa dịp thời tiết tốt, Thẩm Phong Lai dẫn Lâm Xuất ra ngoài đi dạo, đi tham quan nhà máy chưng cất rượu, sau đó ăn cơm trưa bên hồ nước xinh đẹp.
Cơm trưa do Thẩm Phong Lai gọi người mang tới, rất phong phú, có sashimi cá hồi tươi và gà nướng mềm, mỗi một đĩa thức ăn đều dùng hoa tươi trang trí, khiến người ăn cảm thấy rất ngon miệng.
Đáng tiếc Lâm Xuất ăn sáng quá muộn, huống chi trong lòng anh bây giờ rất hỗn độn, chỉ ăn vài miếng liền không muốn ăn nữa.

Anh không muốn ảnh hướng đến Thẩm Phong Lai dùng cơm, vì thế làm bộ thấy hứng thú, lấy một lát bánh mì chạy đến bên hồ cho cá ăn.
Phía bên hồ Wairarapa là đất bằng phẳng và rừng rậm, có đôi khi sẽ thấy những ngôi nhà nhỏ sạch sẽ và xinh đẹp trong đó.

Phần lớn người dân ở đây đều sống rất thảnh thơi, yên tâm thưởng ngoạn sông núi và dành nửa năm để đi nghỉ mát.

Đi vào những khu rừng và ngọn núi phủ tuyết để tận hưởng một buổi cắm trại đơn độc, hoặc nằm trên bờ biển cả ngày không làm gì cả, đây là một lối sống cực kì phổ biến.
Nói cách khác, một người như Lâm Xuất, bận rộn cả ngày để theo đuổi danh lợi, giống như một ngoại tộc.
-
Hồ nước trong vắt, có thể nhìn thấy những loài thực vật thủy sinh đầy màu sắc dưới nước.

Trên mặt hồ có những con vịt cổ xanh không biết tên, chúng bị thức ăn trong tay Lâm Xuất thu hút, tất cả tập trung trước mặt anh, to gan xin ăn.
Cách đó không xa có mấy đứa nhỏ theo cha mẹ chơi bên hồ nước, bị cảnh này hấp dẫn, chúng ôm phao bơi tới gần anh.


Đám vịt cổ xanh không sợ người lắm, chỉ là vòng qua mấy đứa nhỏ, tiếp tục thoải mái bơi lội.
Lâm Xuất nhìn những đứa trẻ chơi đùa với vịt cổ xanh, anh phát hiện có một cô bé có khuôn mặt tròn đang nhìn chằm chằm vào lát bánh mì trong tay anh, vì thế anh ngồi xổm xuống hỏi cô bé: "Cháu muốn cho vịt ăn cái này à?"
Cô bé xấu hổ gật đầu.
Thế là Lâm Xuất đưa bánh xuống cho cô bé trong nước, mình thì ngồi xuống trên tảng đá bên hồ, đờ người nhìn sóng gợn lăn tăn.
Cô bé nhìn chằm chằm anh một lúc, không đi xa, nhưng cũng không lên bờ, ngửa đầu hỏi: "Chú là khách của Finn ạ? Cháu chưa bao giờ gặp chú cả."
Lâm Xuất sửng sốt, nhìn về gương mặt ướt sủng của cô bé, hỏi ngược lại: "Cháu biết chú ấy à?"
"Vâng, cháu sống ở đó." Cô bé chỉ một ngôi nhà nhỏ màu xanh da trời bên hồ, "Chúng cháu là bạn tốt của Finn.

Chú ấy còn dạy chúng cháu nói tiếng Trung nữa."
Lâm Xuất nở nụ cười, "Chú ấy được hoang nghênh vậy à?"
"Bởi vì Finn rất đẹp trai," cô bé nói rất hợp lý, "Khi nào cháu lớn lên, cháu sẽ gả cho chú ấy."
Lâm Xuất bật cười, cố ý trêu: "Cha cháu sẽ không đồng ý, chú ấy lớn tuổi hơn cháu rất nhiều."
Cô bé chỉ mới sáu bảy tuổi, nói xong lời này cũng đỏ mặt.

Cô bé giả vờ làm mặt quỷ với Lâm Xuất, rồi chui xuống nước chơi đùa với bọn trẻ.


Lâm Xuất nghe thấy người nhà gọi cô bé lên bờ, tên là Annie hay là Anna gì đấy.
Một lát sau, cô bé này lại nhảy nhót chạy tới, cười hì hì nhét một giỏ hoa vào tay Lâm Xuất, rồi vội vàng bỏ chạy.
Lâm Xuất nhìn theo, phát hiện cô bé chạy về bên cạnh người lớn.

Cha cô bé cười rồi gật đầu với Lâm Xuất, sau đó tới chào hỏi Thẩm Phong Lai, nhìn có vẻ vô cùng quen thuộc.
Thẩm Phong Lai ngồi bên cạnh bàn ăn, cả người rất thả lỏng, hai chân dài duỗi thẳng về phía trước nói chuyện với đối phương.

Về sau không biết nói gì mà cả hai đều nở nụ cười, Thẩm Phong Lai đứng lên ôm y một cái, đụng vai nhau.
Lâm Xuất nhìn nụ cười chân thực và hạnh phúc trên mặt Thẩm Phong Lai, rồi vội vàng quay mặt đi.
Nhiệt độ bên hồ khá thấp, anh cúi đầu ho khan vài tiếng, cảm thấy mặt và tay mình đều đã lạnh lẽo.
Loại cảm giác muốn bao bọc mình lại trỗi dậy, thế nhưng áo khoác bị anh đặt trên ghế bên cạnh Thẩm Phong Lai, anh không muốn đứng dậy đi lấy, liền ôm đầu gối ngẩn người bên hồ thật lâu.
Sau một lát, Tchad tới.

Trong tay y cầm văn kiện, hình như đang muốn Thẩm Phong Lai ký tên.
Thẩm Phong Lai để y ngồi vào chiếc ghế mà Lâm Xuất vừa ngồi, lại rót thêm một ly rượu vang đỏ cho y.
Lâm Xuất cách khá xa, không nghe được bọn họ nói chuyện, chỉ có thể nhìn từ xa.
Có thể thấy tính cách Tchad rất yên tĩnh, cũng vì vậy mà khí chất có vẻ hơi cao ngạo và lạnh lùng, đa số đều do Thẩm Phong Lai nói.

Nhưng ánh mắt quan tâm đến một người thì không thể che giấu, chưa kể có lẽ Tchad cũng không muốn che giấu —— Chỉ cần lúc nhìn về phía Thẩm Phong Lai, ánh mắt của cậu ta sẽ bất giác trở nên sáng ngời, giống như mang theo một chiếc móc câu.
Thật ra cũng chẳng ngạc nhiên gì.


Những năm gần dây, bên cạnh cạnh Lâm Xuất có rất nhiều người theo đuổi.

Bọn họ mang hoa tươi và tình yêu đến trước mặt anh, liều mạng muốn nhận được ánh mắt của anh, có đôi khi bà Macheda nhiệt tình cũng cảm thấy đau đầu.
Lâm Xuất hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của Tchad, khiến anh cảm thấy khổ sở chính là vào buổi chiều này, anh hiểu ra rằng, nếu như nói tám năm trưởng thành bên hồ Fogan khiến anh và Thẩm Phong Lai thân thiết, vậy tám năm xa cách cũng khiến bọn họ thành những người xa lạ.
Ít nhất Thẩm Phong Lai mà anh biết, là một thiên tài piano kiêu ngạo chói mắt, mà không phải là người đàn ông lịch lãm trước mặt anh, uống rượu nói chuyện vui vẻ với người khác.
Lâm Xuất không thể nói rõ sự khác biệt trong đó, nhưng anh lại không thích cảm giác này.
Non nước này, hồ này, những cánh đồng nho xanh rộng lớn và những cơn gió thổi vào mặt, anh đều chỉ có thể nhìn từ xa, giống như một người ngoài cuộc.
Lúc đến đây, trong lòng Lâm Xuất rất nghẹn.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ cần Thẩm Phong Lai còn một chút tình cảm thuở thiếu thời với anh là được, như vậy bọn họ có thể tìm hiểu nhau một lần nữa, trở thành người bầu bạn, có lẽ khi nói về quá khứ, Thẩm Phong Lai có thể thoải mái nói về nguyên nhân năm đó rời đi.
Nhưng bây giờ, Lâm Xuất bỗng cảm thấy tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Anh đã từng nghĩ mình rất hiểu Thẩm Phong Lai, bọn họ rất giống nhau.

Âm nhạc là mộng tưởng, là sinh mệnh, là xương cốt và toàn bộ máu thịt.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, Thẩm Phong Lai từ bỏ âm nhạc cũng có thể sống rất tốt.
Chỉ có một mình anh bị vây chặt tại chỗ, đi lòng vòng nhiều năm, ngoại trừ âm nhạc, là hai bàn tay trắng.
-
Trong giây phút này, anh rất muốn chơi đàn piano.
Ý nghĩ này chưa từng xuất hiện mạnh mẽ như thế, tựa hồ chưa từng mạnh mẽ trong cuộc đời 26 năm của anh.
--------------------.