Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Quyển 1 - Chương 8: Thanh xuân ấy (5)




Hôm nay là một ngày đẹp trời, ngẫm lại không đi chơi thì cũng phí lắm chứ. Tôi lăn qua lăn lại mấy vòng, không ngủ được nữa đành bật dậy khỏi giường. Vệ sinh cá nhân xong, mở cửa bước xuống cầu thang, tiện thể ghé mắt vào căn phòng đối diện, Dật Quân đã dậy từ rất sớm, tôi đoán thế. Hôm nay chắc là trời sẽ mưa to lắm đây, chuyện này phải nói là ngàn năm có một. Có bao giờ mà ngày chủ nhật Dật Quân chịu dậy sớm đâu, khó khăn lắm tôi mới lôi được anh ta ra khỏi phòng. Ấy mà hôm nay, chẳng cần tôi kêu réo gì nữa, anh ta đã dậy sớm vô cùng.

Tôi bước xuống cầu thang, chỉ còn mấy bậc nữa là đến được phòng khách. Sặc, chuyện gì đây? Có phải là tôi bị gì rồi không, Dật Quân đang nấu ăn sao? Từ từ tiến đến cửa phòng bếp, tựa lưng vào cánh cửa gỗ phòng bếp, tôi cất giọng lảnh lót: “DẬt Quân, anh đang làm gì thế?”

”Làm đồ ăn sáng!”

Sét đánh ngang tai! Dật Quân đại thiếu gia nổi tiếng chưa từng đụng tay đến việc nấu ăn, hôm nay sao lại tự mình nấu bữa sáng? Tôi nghĩ thầm, một lát nữa thôi, tôi dám bảo đảm anh ta không đứt tay thì cái nhà bếp này cũng không ra hình dạng gì.

Bỗng nhiên Dật Quân “A...” một tiếng. Tôi giật mình tiến sát lại chỗ anh ấy đang đứng. Thấy chưa, tôi đoán có sai đâu, đứt tay rồi. Xem ra lần này nhà bếp không bị hư hại gì rồi. Quay lại nhìn Dật Quân, anh ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương vô cùng, lòng thương người nổi lên, tôi cầm tay anh ấy đút ngay vào vòi nước. Chỉ nhìn thấy hàng mày của anh hơi nhăn lại. Đau lắm nhỉ?

Sau khi được tôi băng bó xong, Dật Quân vẫn miệt mài trong phòng bếp. Tôi thấy có nói thế nào anh ấy cũng chẳng chịu ra khỏi chỗ đó, thế nên đành để anh ấy tiếp tục nấu ăn. “

”Bác gái à, đừng trách con không chịu quan tâm con trai cưng của bác. Chỉ là con có khuyên thế nào anh ấy cũng chẳng chịu ra khỏi phòng bếp thôi.” Tôi thầm nói trong lòng.

Dật Quân nấu ăn đến trưa vẫn chưa xong. Tôi đợi đến nổi ngủ gục trên chiếc ghế sô pha. Lúc nghe anh ta ca thán trong điện thoại: “Thiên à... mau đến nhà tớ đi. Hôm nay tớ làm món ngon cho cậu đây...” tôi mới biết thì ra đồ ăn đó là làm cho Hàn Thiên.

Dật Quân mang thức ăn ra đặt trên bàn, tôi ở phía sau gào rú anh ta:“Anh, sao anh có thể ác vậy chứ. Em đợi anh cả buổi sáng, đổi lại chẳng được tí gì để ăn!”

Trong lúc tôi đang thảm thiết gào rú thì Dật Quân lên tiếng: “Ai bảo em đợi chứ!”

Còn nói như thế nữa sao? Tôi ỉu xìu đi lên tầng trong tiếng cười hô hố của Dật Quân. Vùi mặt vào trong chiếc gối, tôi thầm oán hận. Dật Quân ơi Dật Quân! Tôi là em họ của anh kia mà, chỉ một bữa ăn mà anh chẳng cho tôi ăn được sao? Huhu, tôi thề. Tôi thề là sau này cho dù anh có bị bác gái đuổi ra ngoài đường tôi cũng chẳng thèm đem đồ ăn cho anh đâu.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên ngộ ra. Thương tôi nhất là ai? Là ba tôi. Ấy, tôi nhầm rồi, là bác gái. Thế là, tôi gọi ngay cho bác gái. Than thở với bác từ sáng đến giờ tôi chưa có thứ gì trong bụng, mà Dật Quân chẳng những không cho tôi ăn mà còn trêu đùa tôi.

Gác điện thoại, tôi cười thầm. Tiếng Dật Quân vọng lên từ dưới tầng: “Thủy Tinh, xuống ăn cơm đi nào!”

Tôi còn chưa leo xuống giường thì đã nghe tiếng bước chân chạy lên tầng. Hề hề, Dật Quân, lần này anh đừng trách tôi ác, chỉ là không chịu yêu thương tôi thôi.

Cửa vừa mở, tôi phang ngay chiếc điều khiển tivi vào mặt người nào đó. Nhưng thật tiếc, người ở đằng trước né được, thế là người đứng phía sau ấy ăn ngay cái điều khiển ngon lành của tôi. Cảm thấy kì lạ, nếu là Dật Quân, sau khi bị ăn cái điều khiển anh ta đã la ói trời, gọi đất không thấu gọi trời không thông. Trái lại, chỉ có tiếng điều hòa chầm chậm vang lên.

Tôi nghi ngờ quay đầu lại, phát hiện Dật Quân đang thoải mái tựa vào cánh cửa phòng. Mà người hứng cái điều khiển ấy lại là Hàn Thiên.

”Cậu có sao không? Xin lỗi, tớ không cố ý đâu!”

Hàn Thiên vẫn còn bưng mặt, nhưng đáp trả tôi bằng giọng điệu chẳng có gì đáng lo: “Không sao, tớ không sao!”

Tôi phát hiện, vùng trán của Hàn Thiên bắt đầu ửng đỏ, lụt lội trong ngăn kéo tủ, tôi lấy cho cậu ấy một chai thuốc giảm đau. Còn khuyến mãi thêm thuốc chống sẹo, tưởng tượng ra khuôn mặt không tì vết của Hàn Thiên có một mảng sẹo lớn. Ôi, xấu chết đi được.

Hàn Thiên nhận lấy chai thuốc trong tay tôi, sau đó quay người đi xuống tầng. Hàn Thiên vừa đi xuống tầng, tiếng cười hô hố của Dật Quân lại vang lên: “Ấy dà, đồ ăn chắc nguội hết rồi!”

Xỉa xỉa vào trán tôi, anh ta nói: “Em gọi điện mách với mẹ anh phải không? Phải không? Em gan lắm, đợi đấy!”

”Anh mới là người đợi đấy!”

Quay lại làm mặt quỷ với tôi, anh ta chạy thẳng xuống tầng, không quên gọi với theo: “Thiên, đợi tớ!”

Thôi toi rồi. Chẳng những không trả thù được Dật Quân, mà ngay cả cái điều khiển tivi của tôi cũng bị nát. Thậm chí, tôi còn chẳng được đi chơi nữa chứ.

Lê Dật Quân! Tôi và anh không đội trời chung mà! Tôi thề là sẽ giết anh!