Khi chúng tôi vừa lên đến nơi mà chúng tôi vẫn thường ngồi ngắm hoàng hôn
khi còn nhỏ thì ánh hoàng hôn cũng vừa buông xuống. Chân trời phía Tây
nhuộm một màu đỏ. Hàn Thiên kéo tôi ngồi xuống một hòn đá to bên cạnh.
Cậu ấy không nói, tôi cũng im lặng. Thời gian cứ trôi dần đi, đêm tối
bao trùm lên mọi cảnh vật. Lúc này, Hàn Thiên mới lên tiếng: “Chúng ta
về thôi!”
”Nhưng mà... chân của tớ...”
Hàn Thiên đột nhiên khụy gối xuống, vỗ vỗ lên vai của mình: “Lên đi, tớ cõng cậu.”
Tôi chần chừ một lúc. Cẩn thận suy nghĩ, nếu như tôi không lên để cậu ấy cõng, có lẽ sẽ chẳng thể về nhà được. Thế nên, tôi liền leo lên lưng
cậu ấy. Phải thú thật rằng, bờ vai của Hàn Thiên rất rộng, lại còn rất
ấm áp. Có lẽ, cho đến tận sau này tôi cũng sẽ không quên được ngày hôm
nay. Lần đầu tiên giữa chúng tôi như không còn khoảng cách, cũng là lần
đầu tiên tôi cảm nhận được một hơi ấm kì lạ từ cậu ấy.
Khi gần đến nhà tôi, chỉ còn khoảng mấy bước chân nữa, tôi bảo Hàn Thiên: “Được rồi, bỏ tớ xuống đi. Cảm ơn!”
Tôi tuột xuống khỏi Hàn Thiên, bước cao bước thấp tiến về phía nhà của
Dật Quân. Như tôi đã nói rồi đấy, tôi luôn ăn nhờ ở đậu nhà của anh ấy.
Cũng chẳng lạ gì, mặc dù nhà tôi có dì giúp việc chăm sóc tôi nhưng mà
bố mẹ vẫn không yên tâm để tôi ở nhà một mình. Thế nên đã tống cổ tôi
qua nhà Dật Quân ở. Mà tôi chịu đi cũng chỉ vì món súp nho khô của mẹ
Dật Quân ăn rất ngon. Quay về chuyện chính, khi tôi sắp bước vào nhà,
tiếng Hàn Thiên vọng lên từ sau lưng: “Nhớ đắp thuốc đấy. Lần sau đừng
bất cẩn như vậy nữa!”
Tôi lúc đó chỉ ậm ừ rồi bước vào nhà, cũng không để ý rằng Hàn Thiên đã
về chưa. Nhưng sau này, khi tôi đọc bức thư của cậu ấy. Tôi mới biết,
thật ra cậu ấy rất để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của tôi, mà tôi thì
chưa một lần quan tâm đến cậu ấy, dù chỉ là chuyện nhỏ nhất.
Lúc tôi vào nhà, chỉ nhìn thấy Dật Quân đang ngái ngủ trên ghế sô pha.
Có lẽ là chờ tôi đến ngủ gật ở đây luôn rồi. Nhìn Dật Quân như thế thôi, chẳng được tích sự gì cả, chỉ mỗi tội là rất thương yêu đứa em gái là
tôi đây. Nhìn về phía tủ lạnh, tờ giấy màu vàng mà bác tôi ghi lại. Hóa
ra hôm nay cả hai bác phải đi Hà Nội dự hội thảo.
Không vội đánh thức Dật Quân, tôi lên lầu thay quần áo sau đó ăn phần
cơm tối mà anh ấy để dành cho tôi. Nhìn đĩa cơm thịt bò thật là ngon,
tôi bỗng nhiên cảm thấy thương Dật Quân chết mất. Lòng tốt lại nổi lên,
tôi kéo Dật Quân từ trong giấc mơ dậy: “Mau dậy cho em. Chúng ta ăn cơm
thịt nướng nào!”
Dật Quân hai mắt lờ đờ, gật gù ngồi thẳng dậy: “Thịt bò gì chứ?...”
Nhắc đến thịt bò, bỗng nhiên hai mắt tên tham ăn nào đó sáng lên, ăn hết phần cơm tối của tôi. Sau khi Dật Quân no say xem tivi, tôi bỗng nhiên
cảm thấy hối hận, biết trước kết cục thê thảm như vậy tôi đã chẳng gọi
anh ấy dậy. Nhưng mà Dật Quân vẫn còn nhân tính đấy chứ, vẫn còn
sandwich trong tủ lạnh. Tối đó, tôi ăn hết phần sandwich còn lại trong
tủ lạnh rồi đi ngủ. Trước khi đi ngủ còn không quên buông một câu: “Đừng xem tivi quá lâu, lo mà học bài đi. Ngày mai kiểm tra đấy!”
Nghe tôi nói như thế, tên lười biếng nào đó bật dậy khỏi sô pha, lao như tên bắn lên phòng học. Tôi cười thầm bước về phòng, lần này chắc chắn
Dật Quân sẽ tức chết!
Sáng hôm sau, tôi cùng Dật Quân rảo bước trên con đường nhựa đến trường. Suốt dọc đường đi, mười cô nữ sinh thì hết chín cô nữ sinh ngoảnh mặt
lại nhìn. Mà người thu hút sự chú ý chính là người đang đi cạnh tôi đây. Mà phải nói thật, Dật Quân này cũng quá đẹp trai. Nhìn anh ấy ngu ngốc
thế thôi, nhưng mà là một trong những thần đồng của lớp 10K1 đấy. Cơ mà
nói một chút, trường K của chúng tôi chỉ có thứ tự từ K1 đến K8 thôi,
cho nên có thể nói lớp K1 chính là lớp học giỏi nhất đấy.
Vừa vào lớp, tôi đã bị cảnh trước mắt dọa xém chút nữa thì ngất. Hàn
Thiên- vua đi trễ hôm nay lại là người sớm nhất vào lớp. Lại còn đang
chép bài nữa cơ chứ, không thể tin được. Dật Quân và Hàn Thiên vừa gặp
nhau thì đã quàng tay quàng chân nhau đi chơi, thành ra tôi là người bị
bỏ rơi lại một mình. Cũng may còn Thanh Tuyền ở trong lớp, đã thế hôm
nay không hiểu bị khùng cái gì, có lòng tốt mua thức ăn sáng cho tôi.
”Thanh Tuyền, không cần đâu, tớ ăn rồi!”
”Tớ thất tình!”
Cái gì chứ? Thanh Tuyền đại mĩ nữ mà còn thật tình. Thế tôi đây có phải ế cả đời rồi không. Tôi không muốn đâu, ít ra cũng còn một người để tôi
lấy chứ.
Nãy giờ chỉ là đùa thôi, quay sang an ủi Thanh Tuyền: “Không sao, sợ gì không có hoa thơm, từ từ tìm người khác.”
Mãi một năm sau đấy tôi mới biết, người từ chối Thanh Tuyền chính là đại nam thần của lớp 11K1- Hạ Hàn Phong, mà cũng chính là anh trai trong
truyền thuyết của Hàn Thiên.
Thật trùng hợp!