Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Quyển 1 - Chương 2: Hàn phong, anh nhất định phải hạnh phúc!




Tối hôm đó tôi ngủ rất say. Tôi cũng mơ một giấc mơ rất dài, đến nỗi tôi không biết mình ngủ đến bao lâu. Khi tôi thức dậy, đã là buổi trưa của ngày hôm sau. Nhìn lướt qua đồng hồ đặt trên chiếc bàn cạnh giường ngủ. Tuyết vẫn cứ rơi, có lẽ ngày hôm qua tuyết cũng chẳng dừng mà hôm nay cũng không nghĩ. Lật từng trang lịch làm việc, hóa ra hôm nay tôi có một chuyến bay đi Luân Đôn vào lúc sáu giờ tối. Bây giờ mới mười hai giờ, đi mua một ít đồ ăn trưa cũng được.

Tôi thay quần áo, lấy chiếc áo khoác được vắt trên sô pha mặc lên người, sau đó khép cửa rời khỏi nhà. Tuyết bên ngoài cũng lặng lẽ rơi, tôi giẫm lên lớp tuyết phủ dày đặc bên ngoài con đường dẫn vào nhà. Không biết bây giờ Thanh Tuyền đã lên máy bay chưa nhỉ? Có lẽ cô ấy cũng đến sân bay rồi.

Cuối cùng tôi cũng đến được siêu thị, vào buổi trưa nên nơi này cũng chẳng có mấy người. Tôi nhanh chóng mua đồ ăn trưa, rồi dạo vài vòng quanh siêu thị, sau đó vội vàng rời khỏi đây. Bên ngoài thuyết cứ rơi, tôi vẫn như thường ngày đi bộ về nhà, từ nhà tôi đến siêu thị này cũng chẳng mất bao nhiêu phút. Sở dĩ không đi taxi là vì tôi muốn trải nghiệm từng bước chân giẫm trên tuyết, bước tiếp theo chính là gian nan nối gian nan.

Khi tôi về đến nhà, bắt gặp một người đàn ông đứng trước cửa nhà. Là Hàn Phong? Thật sự là anh ấy sao? Tôi vừa nghi ngờ vừa bước vào nhà, khi chỉ còn một bước chân nữa thì có thể chạm vào người trước mặt, tôi dừng lại. Lần này không nghi ngờ gì nữa, anh ấy chính là Hàn Phong. Bởi vì anh luôn bình tĩnh như vậy, cho dù trời có sập anh cũng không đổi sắc.

”Hàn Phong?”

Lúc này, Hàn Phong mới chậm rãi nói: “Thủy Tinh, tại sao lại không chịu quay về?”

”Hàn Phong, Thanh Tuyền vẫn chưa nói với anh sao? Em phát hiện ra mình vẫn chưa quên được Hàn Thiên, cũng không muốn rẽ ngang con đường khác. Anh buông tay đi, tình yêu cũng giống như sợi dây thừng vậy, người cố chấp không chịu buông chính là người đau lòng nhất. Hay là anh cứ buông tay đi. Không chừng sau này sẽ có một người tốt hơn em, cô ấy sẽ bằng lòng vì anh mà tha thứ tất cả mọi chuyện!”

Hàn Phong đột nhiên bật cười thành tiếng, xoa xoa đầu tôi: “Em nghĩ nhiều rồi. Thanh Tuyền hôm qua gọi điện cho anh, nói với anh đừng đợi nữa. Anh suy nghĩ hết một đêm, cuối cùng mới quyết định đến đây tìm em. Thật ra anh nghĩ kĩ rồi, hay là anh đừng cố chấp như vậy nữa, anh buông tay, cả hai chúng ta đều có thể tìm được hạnh phúc.”

Đột nhiên Hàn Phong ôm lấy tôi, hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai tôi. Tôi định đẩy anh ra, nhưng đột nhiên anh thều thào nói: “Một lần này nữa thôi, để anh ôm em một lần nữa thôi!”

Đối với đoạn tình cảm đã định không thể nào đáp trả này.

Đối với những ân cần mà anh dành cho tôi.

Đối với sự chờ đợi ba năm không biết mệt mỏi của anh.

Thì một cái ôm có là gì?

Nhớ lại những lần anh thức khuya lo lắng cho tôi trong ký ức.

Nhớ lại lần gặp nhau tình cờ năm đó.

Thì một lần cuối này đã là gì?

Tôi chỉ hy vọng Hàn Phong sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Một lần này thôi? Có lẽ chúng tôi sẽ không có lần sau nữa đâu nhỉ?

”Hàn Phong, anh nhất định phải hạnh phúc!”

Tôi nghe anh thì thầm bên tai tôi: “Ừ.”

Đến chiều tôi cùng Hàn Phong ra sân bay. Sau khi tiễn anh lên máy bay, tôi thu dọn một chút rồi thay quần áo. Lúc đứng trên ban công phòng chờ, nhìn những bông tuyết kia nhẹ nhàng rơi xuống, tôi chợt cảm thấy lòng nhẹ nhàng hẳn.

”Thủy Tinh, cô định đứng đó đến bao giờ hả? Mau lên đi, hôm nay cơ trưởng bay cùng chúng ta là cơ trưởng Dương, anh ta tuy còn trẻ nhưng đặc biệt khó!”

”Tôi biết, tôi biết. Anh ta khó chứ gì? Được rồi đến ngay đây!”

Đây là lần đầu tiên tôi được bay cùng Dương Sâm, nghe tên anh ta đã lâu, thật không ngờ anh ta tuổi trẻ như thế mà lái máy bay cừ thật. Trong lúc tôi đang tưởng tượng ra cảnh Dương Sâm lái máy bay như thế nào thì đã nghe có người gào rú tên tôi.

”Lê Thủy Tinh”

Ồ, hóa ra là cơ trưởng Dương trong truyền thuyết đây mà. Tôi cây ngay không sợ chết đứng trả lời lại: “Cơ trưởng Dương, tìm tôi có chuyện gì?”

”Cô là con gái của thầy Lê sao?”

Thầy Lê? Ồ hóa ra là bố của tôi.

”Anh quen biết bố của tôi sao?”

Dương Sâm không vội, chậm rãi trả lời tôi: “Phải. Bố của cô là người từng dậy tôi lái máy bay. Dạo này ông ấy sao rồi?”

”Rất tốt. Rất muốn gặp anh!”

Vế sau là do tôi tự thêm vào, nói xong len lén liếc nhìn phản ứng của Dương Sâm. Anh ta chưa kịp trả lời thì Tịch Hướng Hoành chen vào: “Đi ăn, đi ăn. Hôm nay Thủy Tinh bao hết!”

Dương Sâm: “Cũng được!”

Rõ ràng tôi là người bị hại mà, chẳng có ai nghe được tiếng lòng của tôi hết. Tôi rất ấm ức hưởng ứng bọn họ: “Được rồi, hôm nay tôi trả tiền!”