Hôm nay, khi đã chai sạn trước những giông tố của đời, khi đã không còn quay về cái năm tháng đẹp đẽ ấy nữa, tôi chợt phát hiện ra. Có những thứ, bởi vì nó quá gần, gần ngay trong tầm mắt cho nên chúng ta không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó, nhưng khi đã xa rồi thì chợt phát hiện nó rất quan trọng đối với chúng ta. Thanh xuân ấy như bức màn đen trắng phơi bày tất thảy mọi chuyện, để khi tôi đi qua cái năm tháng đó rồi, mới biết quý trọng. Khi tôi phát hiện, khi tôi khóc và ôm bức màn ấy vào lòng thì chợt phát hiện. Tất cả mọi vui buồn vốn đã được ghi khắc trên bức màn ấy đã bị cơn mưa trong kí ức giột sạch.
Buổi sáng hôm sau, tuy rằng không cần phải đi học nhưng chẳng biết tại sao tôi lại thức dậy rất sớm, còn cái thằng anh gương mẫu kia vẫn còn đang ngái ngủ trong phòng. Trước khi xuống tầng, tôi còn không quên gọi với vào phòng của Dật Quân:
"Anh mau dậy đi. Mặt trời lặn rồi!"
Kết quả của việc tôi tốt bụng gọi anh ấy dậy là ăn ngay một chiếc gối vào mặt, tôi tức giận đá thật mạnh vào chiếc cửa phòng, ném phanh chiếc gối về phía Dật Quân. Ôi! Tôi thật sự không thể ngờ, tôi ném nhẹ như thế mà đã đánh thức được anh ấy, sớm biết như thế tôi đã không dõng dạc gọi to, làm cho cổ họng của tôi đau rát.
Tôi vừa xoay người, đã nghe được tiếng của Dật Quân từ sau lưng vang lên:
"Thủy Tinh? Chẳng phải hôm nay em phải đi tập võ sao? Nhìn xem, đã mấy giờ rồi!"
Dật Quân hất cằm về phía chiếc đồng hồ ở đầu giường. Ừ! Thì hôm nay tôi phải đi tập võ đấy, bây giờ chỉ mới bảy giờ...
Nói đến đây bỗng nhiên choàng tỉnh, thôi xong rồi. Lần này nếu như tôi đến trễ nữa có lẽ là lại bị thầy dạy võ phạt đứng tấn ba mươi phút mất. Tôi tức tốc chạy thẳng về phòng, không trễ một giây, vớ ngay bộ đồ thể thao trong tủ quần áo, sau đó phi nhanh xuống tầng trong một nốt nhạc.
Tôi chỉ lo không kịp giờ đến lớp mà không hề để ý đến nụ cười đắc ý của Dật Quân. Nếu tôi biết được, có lẽ tôi đã tẩn ngay một đá vào mặt anh ta.
Tôi đến được phòng tập võ đã là chuyện của mười phút sau đó. Nhưng thật không may là thầy dạy võ đã bắt đầu dạy từ rất lâu rồi, tôi không khỏi cảm thán: Hôm nay không biết trời có bão hay không? Làm sao mà thầy lại vào sớm vậy chứ?
Thật ra, thầy ấy là bạn của bố tôi nhưng thầy ấy đặc biệt nghiêm khắc với đứa con gái của ông bạn đã chơi thân với thầy ấy từ ngày còn "cởi trần tắm mưa" là tôi đây. Thầy ấy chẳng những không bỏ qua cho tôi việc bước sai một bước chân, huống chi là chuyện tôi đến trễ chứ. Bạn sẽ nghĩ sao về một ông thầy dạy võ mặt cứ hằm hằm như muốn "ăn tươi nuốt sống" bạn? Chắc là bạn đang nghĩ tôi dùng sai từ rồi, nhưng không phải thế đâu, nhìn vẻ mặt của thầy ấy bây giờ chỉ có cụm từ đó mới diễn tả được thôi. Bỏ qua chuyện tôi đang nghĩ xấu gì về thầy ấy, vấn đề đang xảy ra chính là tôi bị phạt đứng tấn ba mươi phút. Là đứng tấn đó!
Tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật quá chậm đi, nhìn chiếc kim giây nhích từng cái chậm chạp qua khỏi con số chín, tôi như muốn té ngay tại chỗ. Bây giờ thì tôi thật sự hiểu cái cảm giác khó chịu của việc chờ đợi. Bạn nghĩ thế nào? Có lẽ bạn cũng giống như tôi, cảm thấy chờ đợi là một cực hình. Thế nên, bạn đừng để ai phải chờ bạn nhé!
Mười lăm phút sau...
Chẳng còn một bạn học nào ở đây ngoại trừ Hàn Thiên vẫn đang rất kiên nhẫn quan sát mấy bức ảnh trên tường kia. Nhìn điệu bộ cậu ấy thoải mái biết bao, tôi thật sự muốn mắng thật to vào mặt cậu ấy, nhưng nghĩ lại thì thật không nên chút nào. Lỡ như cậu ấy bỏ tôi một mình ở đây thì sao?
"Hàn Thiên, cậu không bỏ tớ ở đây một mình phải không?"
Khi câu nói ấy vừa ra khỏi miệng, tôi hận mình vô cùng. Tôi tại sao lại nói ra câu nói ấy chứ? Có khi nào...
Trong lúc tôi đang tự oán trách mình thì nghe tiếng Hàn Thiên vang lên:
"Ừ. Tớ sẽ không bỏ cậu ở đây đâu!"
Mặc dù vẫn đang oán trách bản thân nhưng miệng tôi bất giác nhếch lên thành một nụ cười. Có phải tôi thích Hàn Thiên? Nhưng không, tôi đã nhanh chóng đánh bay cái suy nghĩ đó tận chín tầng mây.
Mười lăm phút sau...
"Aiz, tớ không xong rồi. Chân tớ không đi được nữa rồi. Chúng ta đợi thêm lát nữa rồi về, nhé?"
"Ừ!"
Hôm đó, Hàn Thiên cùng tôi đợi ở phòng tập võ đến tận trưa. Khi mặt trời đã đứng bóng chúng tôi với ra về. Chúng tôi một trước một sau rảo bước trên con đường nhựa quen thuộc. Nhìn bóng lưng Hàn Thiên, tôi chợt có cảm giác. Cậu ấy đã sớm không còn là cậu ấy của năm bảy tuổi nữa, cậu ấy không còn là một đứa bé trai như công tử bột nữa, bây giờ cậu ấy là một Hàn Thiên luôn bảo vệ tôi, là một Hàn Thiên luôn đứng phía trước che chắn cho tôi. Bờ vai của cậu ấy cũng rộng hơn rất nhiều, và cậu ấy cũng là Hàn Thiên hoàn hảo nhất!
Ngày ấy...
Trên cánh đồng hoa hải đường tím rực, có một cô bé đuổi theo bước chân một câu trai, không ngừng gọi với theo:
"Hàn Thiên, đợi tớ theo với. Chân tớ mắc vào bụi cỏ rồi. Đau quá!"
Cậu trai ấy dừng lại, quay đầu nhìn theo bóng cô gái ở phía sau. Cậu đến bên cô bé, gỡ những cây gai mắc vào chân cô bé ra, dịu dàng nói:
"Cậu không sao chứ? Đau không?"
"Đau!"
Năm ấy, Hàn Thiên cũng luôn bảo vệ tôi. Cậu ấy dùng thái độ dịu dàng nhất đối với tôi, để tôi mãi sau này tôi cũng không quên được.
...
"Thủy Tinh, nhanh lên. Chân cậu có phải vẫn còn đau?"
Tôi nhanh chóng chạy đến bên cậu ấy, mỉm cười đáp: "Không sao, tớ không đau nữa!"
Hàn Thiên của ngày ấy và Hàn Thiên của bây giờ đều có những ưu và khuyết điểm của riêng mình. Cho dù dung nhan năm xưa đã đổi thì thế nào, cậu ấy vẫn là Hàn Thiên luôn luôn bảo vệ tôi đó thôi. Chính vì thái độ của cậu ấy đối với cuộc sống mà những ưu và khuyết điểm của cậu cũng trở nên độc nhất vô nhị. Đối với tôi, không một ai có thể thay thế Hàn Thiên, bởi vì chỉ có cậu ấy mới có đủ dịu dàng dành cho tôi.