Tạ Vãn Nguyệt đang ngủ mơ, cô không biết vận mệnh mình đã xảy ra biến đổi ở ngay trước mắt mà chính cô cũng không thể chống lại được.Tạ Vãn Nguyệt ăn sáng một mình, sau đó chọn một bộ quần áo để thay vào, chuẩn bị đến chỗ Vạn lão thái thái, cô nhất định phải đi để nói cho rõ ràng mọi chuyện.Vừa bước ra cửa liền thấy Vạn Ngọc Sơn đi tới, cô đứng lại, nhìn theo từng bước chân anh sang đây."Cô muốn đi đâu?" Vạn Ngọc Sơn hỏi cô.“Đi tạm biệt lão thái thái.” Tạ Vãn Nguyệt trả lời anh."Ai bảo cô đi?""Anh.""Tối hôm qua là tôi uống say.""...?!"Vạn Ngọc Sơn nghênh ngang bước vào phòng, lớn tiếng nói: "Qua đây, tôi có chuyện muốn nói."Tạ Vãn Nguyệt dừng bước, quay người bước vào.Vạn Ngọc Sơn cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ trước mặt, vẫn giống như đêm qua, dù đang khoác một chiếc áo dày cộm nhưng vẫn rất xinh đẹp."Nói đi, tôi đang nghe đây." Tạ Vãn Nguyệt đứng ở cửa, cách xa anh cả dặm, mắt ngó chỗ này đảo chỗ kia, nhưng cô không hề nhìn anh.Chà, hẳn là vẫn đang giận anh, Vạn Ngọc Sơn mỉm cười.Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy anh cười, nhìn thẳng vào anh, một câu xin lỗi cũng không nói, lại còn cười nữa.Vạn Ngọc Sơn ngoắc cô lại: "Chỗ đó là của thần giữ cửa đấy, đến đây ngồi đi."Tạ Vãn Nguyệt không thèm di chuyển.“Muốn tôi đến ôm cô qua đây sao?”Tạ Vãn Nguyệt mặt không biểu tình bước qua, ngồi xuống hỏi: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”“Lão thái thái nhà tôi tuổi đã cao, thích náo nhiệt, thích nghe mấy chuyện vui vẻ.”Tạ Vãn Nguyệt chờ anh nói tiếp, nhưng anh lại ngừng lời, cô ngơ ngác nhìn về phía anh, sau đó thì sao?Cuối cùng Vạn Ngọc Sơn cũng thu hút được sự chú ý của cô, chậm rãi nói: "Chỉ cần bà ấy vui vẻ, khó khăn cỡ nào tôi cũng sẽ làm, vậy nên sang năm b muốn tôi và cô làm lễ cưới, tôi cũng đồng ý rồi.
Năm sau tôi sẽ bảo người chuẩn bị.""...?!" Tạ Vãn Nguyệt không biết nên nói gì, tối qua người này còn đuổi cô đi, đến mức đập vỡ cả chén, sáng nay lại muốn lấy cô ra dỗ lão thái thái vui vẻ, chẳng khác gì một trò đùa.Vạn Ngọc Sơn thấy cô không nói lời nào, bắt đầu cảm thấy chán nản, anh hỏi: "Sang năm cô định thi đại học ở đâu?""Có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Tạ Vãn Nguyệt đề phòng."Ngoại trừ Hàng Châu, những nơi khác đều không thể cân nhắc.""...?!”"Sức khỏe lão thái thái vốn không tốt, cô trò chuyện với bà ấy nhiều một chút, đợi bà trăm tuổi, tôi sẽ để cô đi, muốn đi đâu cũng được, tôi sẽ giúp chuẩn bị mọi thứ."Tạ Vãn Nguyệt hỏi: "Anh còn điều kiện nào khác không?"“Không có.”“Được, tôi hứa với anh."Vạn Ngọc Sơn hơi ngạc nhiên, anh không ngờ cô lại nghe lời như thế.Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy mình đã tỏ rõ lập trường, nếu anh xuống nước trước, cô cũng không ngại để đời mình bớt đi chút rắc rối.
Cuộc đời chỉ có mấy chục năm, hiện tại phải cố sống thoải mái nhất có thể.
Mấy năm sinh sống ở Tạ gia đã giúp cô hiểu rõ đạo lý này.Vạn Ngọc Sơn thấy sắc mặt cô bình đạm, không phải là thái độ mà tuổi này nên có, nhưng anh cũng thích tính cách trầm tĩnh này của cô, không làm ầm làm ĩ, khá tốt.Cứ như vậy, hai người quyết định "nhân sinh đại sự" xong xuôi, Vạn Ngọc Sơn đứng dậy rời đi, Tạ Vãn Nguyệt ngồi một mình một lúc rồi cũng đi ra ngoài, hôm nay là Tết Nguyên Đán, cô muốn đến chơi với mọi người.Không ngờ xung quanh lão thái thái lại đông người như vậy, Tạ Vãn Nguyệt giống như bảo vật lưu giữ trong viện bảo tàng, bị bọn họ thay phiên nhau xoa xoa, mu bàn tay cô bị vuốt ve không ngừng.Có người hỏi cô: "Đã quen với thời tiết ở đây chưa? Có phải ấm hơn thời tiết ở phương Bắc nhiều đúng không?"Cô trả lời: "Lạnh hơn miền Bắc một chút, ở bên kia trong nhà có dùng hệ thống sưởi."Người khác lại hỏi cô: "Những người lớn trong nhà đều khỏe mạnh cả chứ? Lâu lắm ta không gặp ông nội cháu rồi."Cô trả lời: "Bọn họ đều khỏe mạnh, ông nội cháu cũng rất khỏe."Người bên trái lại khen cô một câu: "Nhìn xem, đúng là rất xinh đẹp, như trong tranh bước ra vậy.
Ngọc Sơn nhà chúng ta cũng đẹp trai, càng nhìn càng thấy xứng đôi vừa lứa."Tạ Vãn Nguyệt đúng lúc cũng cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ thẹn thùng.Người bên phải cũng khen cô: "Không chỉ xinh đẹp mà tính tình còn dịu dàng.
Tính Ngọc Sơn có chút nóng nảy.
Lấy được một cô vợ dịu dàng thế này đúng là vẹn toàn"Tạ Vãn Nguyệt bị các cô bác chú dì nói tới mức sắp tìm cái khe đất chui vào, ai ai cũng nhiệt tình quá mức khiến cô hơi hoảng sợ.“Được rồi được rồi, sau này vẫn còn thời gian, để Vãn Nguyệt đến bên bà già này một chút đi.” Thấy cô sắp khóc, Vạn lão thái thái rất đau lòng, vội giúp cô giải vây.Các cô chú thấy lão thái thái lên tiếng cũng biết đường giải tán, nhưng vẫn dán mắt vào người Tạ Vãn Nguyệt, cô gái nhỏ thanh tú này rơi vào tay Vạn Ngọc Sơn, không biết sẽ sống được bao lâu.
Nghe nói trước đây vì một người phụ nữ họ Bạch mà anh sống thanh tâm quả dục, sau lại không nhịn được mà bắt đầu ăn mặn, nửa năm phải đổi một người, bằng không mạng của mấy phụ nữ đó gần như không còn.Cuối cùng Tạ Vãn Nguyệt cũng thoát khỏi gông cùm, cô ngồi bên cạnh lão thái thái không dám nhúc nhích, mọi người bàn tán xôn xao về tình hình năm nay, đều nói giọng địa phương, cô nghe không hiểu.
Sau đó lại có chút buồn ngủ.
Không biết từ lúc nào đã thiếp đi đằng sau lão thái thái.Vạn Ngọc Sơn ngồi trong thư phòng nghe Tần Minh Nghĩa báo cáo, mọi chuyện trong ngoài Vạn trạch đều do Tần Minh Nghĩa lo liệu.
Mỗi năm đến thời điểm này, Tần Minh Nghĩa sẽ báo cáo lại toàn bộ cho Vạn Ngọc Sơn.
Một năm trôi qua, các hạng mục chi tiêu đều được ghi đầy hai quyển sổ, Vạn Ngọc Sơn mua cho anh ta một cái máy tính bảng hãng táo, dùng thì có dùng nhưng anh ta vẫn thích viết vào sổ sách hơn."Vốn ngân sách chi tiêu năm sau cũng không khác mấy so với năm nay, nhưng năm sau còn có hôn lễ, lão thái thái yêu cầu tổ chức kiểu Trung Quốc, muốn sửa sang lại nhà cửa, làm tiệc rượu, à đúng rồi, còn có sính lễ đón dâu, thêm vào bằng đó mục chắc là phải khoảng bao nhiêu đây tiền." Tần Minh Nghĩa đưa giấy tờ cho anh.“Tiệc rượu tổ chức như thế nào?”“Gấp đôi nhà các cô chú khác.”“Cứ như cũ là được.”“Lão thái thái nói ngài kết hôn muộn, cũng chỉ làm có lần này, lại là con trưởng, cháu trưởng, không thể thấp hơn được.""Được rồi, tiêu thì tiêu, cứ theo lời lão thái thái mà làm, bao nhiêu tiền tôi cũng duyệt." Vạn Ngọc Sơn xua tay, "Chuyện này cậu cứ liệu mà làm đi, không cần hỏi tôi cũng được, tôi phải làm gì thì cứ nói trực tiếp cho tôi, nghe theo sự sắp xếp của cậu hết, được không?"Vâng, tất thảy đều nghe ngài, toàn bộ phần còn lại tôi sẽ tự chuẩn bị, ra Giêng đến lúc may quần áo tôi sẽ qua nói với ngài.""May quần áo gì?""Quần áo chú rể.""À.""Vì là đám cưới kiểu Trung Quốc, đồ cưới phải may ngay từ bây giờ, nghe bảo sẽ mất hơn nửa năm.""Quần áo kiểu gì mà mất lắm thời gian thế?""Lão phu nhân định đặt thiết kế riêng, còn để thợ thêu từng mũi một.""Chỉ mặc có một ngày rồi bỏ đó, làm phức tạp như vậy làm gì, cứ tùy theo ý thích của lão thái thái đi.""Chiều nay họ hàng khắp nơi sẽ đều tề tụ về đây.
Đến tối sẽ không tổ chức bất kỳ bữa tiệc nào, các nhà khác đều tự giải quyết riêng trong nhà.
Trưa mai sẽ mở tiệc thịnh soạn, còn tiệc giao thừa sẽ được tổ chức vào 8 giờ tối mai.
Ngài xem qua thực đơn, nếu cần thay đổi, tôi sẽ sắp xếp ngay "Vạn Ngọc Sơn liếc nhìn thực đơn hai cái rồi nói: "Cứ thế này đi.
Nhân tiện chuẩn bị thêm cho tôi một phần tiền mừng tuổi.""Đại khái khoảng bao nhiêu tiền?”"Đưa cho cháu dâu trưởng yêu quý của lão thái thái, cậu cân nhắc xem nên cho vào bao nhiêu?" Vạn Ngọc Sơn cười nói: "Năm nay xem như tôi vẫn là trưởng bối của cô ấy."Tần Minh Nghĩa lấy bút ra ghi ghi chép chép, nghĩ tới khoản tiền mừng tuổi năm nay, thôi thì cứ để tương tương với quà tặng cho Tạ Vãn Nguyệt mấy năm trước đi..