Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 46: Chương 46





Vạn Ngọc Sơn quay trở lại xe, nhìn thấy Tạ Vãn Nguyệt đang ngủ thiếp đi trên ghế, anh trầm giọng nói: “Đi thôi.

"Tạ Vãn Nguyệt ngủ rất say, kể từ khi bị bắt cóc cô chưa hề được ngủ một giấc ngon, bây giờ nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn, tâm trí thả lòng thoải mái, dần dần cơn buồn ngủ ập tới, vừa nhắm mắt lại đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Cả nhóm trở về khách sạn, Vạn Ngọc Sơn bế Tạ Vãn Nguyệt lên lầu, trở về phòng, anh đặt cô lên giường, kéo chăn lên, đứng đó nhìn một lúc rồi đi giặt khăn lau mặt cho cô, vết sưng đỏ trên má đã giảm bớt một chút, chỗ da bị rách ở khóe miệng cũng đã đóng vảy, dù anh có nhẹ tay nhưng vẫn chạm vào vết thương, trong giấc ngủ, cô khẽ cau mày, Vạn Ngọc Sơn dừng lại, nín thở nhìn cô, cô lại nhướng mày lên tiếp tục ngủ.

Vạn Ngọc Sơn đặt chiếc khăn sang một bên rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Khi Tạ Vãn Nguyệt tỉnh dậy, sắc trời đã tối đen, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô có chút choáng váng, làm người ta cảm giác như đang nằm mơ.

Cô thoải mái u sầu mà thở dài.


“Đi tắm đi, xong việc tôi có vài chuyện muốn hỏi.

” Trong bóng tối, thanh âm của Vạn Ngọc Sơn đột nhiên vang lên.

Tạ Vãn Nguyệt giật mình, cô hoàn hồn lại bật đèn lên, nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn đang ngồi trên ghế sô pha, thân thể nghiêng về một bên, đầu gác trên tay, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút biểu hiện vui giận nào.

“Đây là quần áo để thay.

” Vạn Ngọc Sơn chỉ vào đống đồ bên cạnh.

Tạ Vãn Nguyệt cầm lấy đi vào phòng tắm, cơ thể cô bẩn thỉu không chịu nổi, quần lẫn áo khoác đều dính đầy máu của bà dì , lần này có lẽ là kỳ kinh nguyệt đẫm máu nhất cuộc đời cô, mấy ngày nay cô sống thật kinh hoàng, bụng đau đến muốn ngất đi nhưng vẫn phải cố gắng tìm cơ hội trốn thoát, còn tưởng sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa, nhưng rốt cuộc vẫn may mắn thay.

Đặt quần áo sang một bên, cô đi rửa mặt trước, soi gương thì phát hiện mặt mình sạch sẽ, nhưng vết máu đọng ở khóe miệng khiến cô hơi kinh ngạc, cô dùng nước làm ẩm rồi xoa lên, lại lấy khăn ướt thấm máu, vết thương đóng vảy lộ ra, lúc đó chỉ thấy tê nửa mặt, bây giờ nhìn vết thương mới biết còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng, chỉ mong là không để lại sẹo.

Sau khi tắm xong, đi ra ngoài liền thấy bữa tối đã dọn sẵn trên bàn, cô ngồi xuống bưng bát lên, chậm rãi ăn từng miếng, đến nửa tiếng sau mới cảm thấy no.

Vạn Ngọc Sơn chỉ ăn vài miếng rồi ngồi nhìn cô ăn phần nốt còn lại.

Đợi cô ăn uống xong xuôi, anh hỏi: "Thật sự không bị làm nhục?""Tôi đến kỳ kinh nguyệt, bọn chúng kiêng dè cái này nên không làm.


""Nếu tôi không đến cô sẽ làm gì?""Tự mình cứu lấy mình.

""Tự cứu mình bằng cách nào?""Dụ dỗ.

” Tạ Vãn Nguyệt thờ ơ trả lời: "Bọn chúng muốn bán tôi ra nước ngoài, tôi không thể đi, tôi muốn biết là ai đã hãm hại mình, tôi muốn sống, trốn thoát rồi báo thù, trong hoàn cảnh đó tôi cũng không còn bản lĩnh nào khác, chỉ có cái mặt này thôi, mặc dù không chắc mình có thể thành công hay không, nhưng nếu không thử sẽ thấy khó chịu lắm.

"Cô gái nhỏ bình tĩnh, không sợ hãi, không yếu đuối hay rơi nước mắt.

Vạn Ngọc Sơn nhìn cô, thực sự là nhìn cô với ánh mắt khác, anh im lặng một lúc rồi nói: "Tôi sẽ trả thù cho cô.

”Tạ Vãn Nguyệt nhìn anh đáp: "Được thôi.

"Vạn Ngọc Sơn lấy điện thoại di động ra gọi cho Vạn Ngọc Xuyên, yêu cầu Tạ Vãn Nguyệt thuật lại sự việc từ đầu đến cuối, ba người họ cùng trao đổi kĩ một số chi tiết, Tạ Vãn Nguyệt cũng kể lại cho hai người họ nghe những chuyện bát quái mình nghe được trên đường, sau khi nghe xong, Vạn Ngọc Sơn hỏi: "Đứa trẻ đó trông như thế nào?""Rất đẹp, chỉ là ánh mắt quá hung dữ.


"Đầu bên kia điện thoại đột nhiên không có âm thanh, một lúc sau, Vạn Ngọc Xuyên gửi đến một bức ảnh: "Có giống đứa này không?"Tạ Vãn Nguyệt nhấp vào bức ảnh, trên đó là một đứa trẻ khoảng tám chín tuổi, ngoại hình có phần giống cậu bé đó, cô trả lời: "Đôi mắt rất giống.

"Vạn Ngọc Xuyên thấp giọng hô lên: "Anh.

"Vạn Ngọc Sơn nói: "Chờ Chu Chí trở về sẽ bàn tỉ mỉ với em.

"Vạn Ngọc Xuyên không nói thêm lời nào, trầm mặc một lát rồi nói: "Em biết rồi.

".