Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 45: Chương 45





Vạn Ngọc Sơn đến khách sạn nơi Chu Chí ở, tình cờ anh ta vừa trở về từ địa điểm đã định, anh liền theo anh ta lên lầu, vừa vào phòng Chu Chí liền nói: “Đó là một khu nhà máy bỏ hoang, đã lâu không có người tới, xung quanh không có người ở, nghe nói ngày mai sẽ ủy thác cho bên thứ ba đưa người đến, hơn nữa giao hàng xong bọn họ sẽ rời đi ngay.""Cứ đưa người về trước đi, có thể thăm dò được thì thăm, không được cũng đừng chống chọi.""Theo thông tin tôi nắm được, tổ chức này rất lớn, có mạng lưới ngầm trải dài khắp nơi.

Mấy năm gần đây phát triển rất nhanh.


Chúng buôn người theo đường dây.

Những người này bị bán sang nhiều vùng lãnh thổ hoặc quốc gia khác nhau, một số trở thành nô lệ, và một số bị buộc phải đi buôn bán cho chúng, số khác sẽ bị tra tấn giết chết, quá trình này sẽ được quay phim lại hoặc phát sóng trực tiếp để kiếm lợi nhuận khổng lồ, chỉ cần người đã bị bán vào đây thì sẽ không bao giờ tìm được."Vạn Ngọc Sơn mò tìm thuốc, ngậm trong miệng rồi nói: "Chu Chí, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, hãy truy tìm manh mối của tổ chức này, bất kể khó khăn thế nào."Chu Chí nói: "Tôi cũng muốn như vậy.

Tôi nghi ngờ việc Ngọc Bồng mất tích mười năm trước cũng có liên quan rất nhiều đến bọn chúng."Vạn Ngọc Sơn suy nghĩ một hồi, lại nói: "Chuyện này trước tiên đừng nói cho Ngọc Xuyên biết, chúng ta điều tra xong lại nói tiếp."Chu Viễn gật đầu: "Tôi biết rồi."Chiều ngày hôm sau, Vạn Ngọc Sơn, Chu Chí và những người khác cùng đến địa điểm đã hẹn, sau khi đợi khoảng mười phút, một chiếc xe bốn bánh trên đường lớn từ từ rẽ vào con đường này, lái vào khu nhà xưởng.

Là một chiếc xe tải cũ.


Người lái xe dừng lại bước xuống xe.Vạn Ngọc Sơn tiến lên , đưa túi đựng tiền cho người đàn ông, người đàn ông mở chiếc túi ra xem, chỉ vào chiếc xe tải rồi nói: "Người ngài cần đang ở bên trong."Vạn Ngọc Sơn hỏi: "Có bị thương không?""Có vài vết thương ngoài da, là hai tên đưa người đến đây đánh, nói cô ấy lấy trộm điện thoại di động gửi tin nhắn đi, cô gái đi cùng nhìn thấy liền tố cáo, bọn chúng tưởng cô ấy gọi cảnh sát nên đánh một trận để trút giận, sau khi được đưa đến đây thì không chịu ức hiếp gì nữa."Vạn Ngọc Sơn trầm ngâm nhìn hắn một cái, đi mở cửa xe.Bên trong xe đã biến thành một nhà tù thu nhỏ, Tạ Vãn Nguyệt ngồi im, bị bịt mắt, dán kín miệng, tay chân bị trói, đang mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, cúc áo không cài cẩn thận, để lộ chiếc áo sơ mi sáng màu và một mảng da thịt bên trong, khắp nơi đều bẩn thỉu.Vạn Ngọc Sơn tiến vào, cố gắng cởi trói cho cô , cảm giác cô liền co người lại.“Là tôi.” Vạn Ngọc Sơn nói.Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy giọng nói của Vạn Ngọc Sơn liền ổn định lại tinh thần, và sau khi dây trói được gỡ bỏ sạch sẽ, cô nheo mắt thích ứng với ánh sáng một lúc, sau đó mới nhìn Vạn Ngọc Sơn, đôi môi run rẩy không nói nên lời.Vạn Ngọc Sơn hỏi: "Có bị thương không?"Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu.Vạn Ngọc Sơn xuống xe nói: "Xuống đi."Tạ Vãn Nguyệt thử cử động nhưng không đứng dậy được, thấy vậy Vạn Ngọc Sơn liền vươn tay kéo cô.Vạn Ngọc Sơn cởi áo khoác phủ lên vai cô, nói: "Đi thôi."Sau khi người đã đi xuống, Vạn Ngọc Sơn nhìn thấy phía sau cô dính một vệt máu nâu thẫm, ánh mắt tối sầm lại, anh hỏi: "Bị làm nhục?"Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu: "Đó là tôi đến tháng."Tạ Vãn Nguyệt nắm chặt lấy chiếc áo khoác dài phết đất, bước theo anh lên xe.Người đã mang Tạ Vãn Nguyệt cho Vạn Ngọc Sơn nói với anh: "Ngài Vạn, người ủy thác của tôi nhờ tôi nói nhắn với ngài một lời.

Bọn họ làm buôn bán, không điều tra tới thân thế của những hàng hóa được đưa đến.

Lần này động đến người của ngài cũng không liên quan gì đến họ.


Bây giờ người đã được trả về nguyên vẹn, tốt nhất là hai bên nước sông không phạm nước giếng, ngoài ra, tôi còn có một tin khác muốn nói với ngài, cô gái này có ý đồ câu dẫn lính canh của bọn họ.

Nếu như tin tức của ngài tới muộn hơn một chút, chuyện coi như đã rồi.Sau khi nghe hết, Vạn Ngọc Sơn nói mình đã hiểu, người đàn ông kia chuyển lời xong, tiền cũng đã lấy, liền lái xe đi mất..