Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 57: “Sao hôn một cái mà đã giận rồi?”




Mặc dù trước đây cũng có lúc manh mối tự tìm đến, nhưng lần này viên ngọc lại trực tiếp được trả về tay mình vẫn ngoài dự đoán của Mộc Tử Quân. Cô cầm viên ngọc lên, so với cổ tay mình một chút, phát hiện viên ngọc này được bảo quản rất tốt, không có dấu vết bị thời gian bào mòn như những viên khác, dù sau cơn mưa sáng thì trời vẫn mờ tối, nhưng nó vẫn phát ra ánh sáng ngọc bích lung linh.

“Ồ?” Giới Dụ nhìn cổ tay cô: “Sao lại ở trên tay cô vậy?”

Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên. Anh ấy nhìn chuỗi vòng ngọc trên cổ tay Mộc Tử Quân rồi lấy điện thoại mở album, so sánh đơn giản đã phát ra tiếng “Ồ ồ ồ”.

“Cô là con cháu của bà Kim Tương Tuyệt phải không?” Anh ấy hỏi: “Hôm nay bà Kim không có ở đây à?”

Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đều sửng sốt. 

Sáng sớm, trời mưa thu, nơi đất khách quê người, một vị hòa thượng trẻ đến từ Hồng Kông, tay cầm ảnh của Kim Hồng Mai, dường như cũng hiểu rất rõ về chuỗi ngọc này.

Hình như anh ấy biết hết mọi thứ, thậm chí đã từng mua sách trong cửa hàng, nhưng lại không biết rằng Kim Hồng Mai đã qua đời. Càng bất ngờ hơn là cô đã đến Melbourne lâu như vậy, ngoài Tống Duy Bồ ra thì anh ấy là người đầu tiên gọi Mộc Tử Quân bằng cái tên “Kim Tương Tuyệt”.

Nghi vấn quá nhiều, thời gian quá sớm, quả thật cô chẳng biết hỏi từ đâu. Cuối cùng vẫn là Tống Duy Bồ tiếp lời, trả lời anh ấy: “Tôi là cháu của bà Kim, không phải hôm nay bà ấy không ở đây, mà bà ấy… đã qua đời từ năm ngoái rồi.”

Giới Dụ trố mắt ra. 

“Qua đời?” Anh ấy ngạc nhiên: “Tôi thấy tầng dưới của các vị chính là cửa hàng thư pháp mới mở của bà ấy mà —”

“Đó là do chúng tôi mở.” Tống Duy Bồ nói: “Chỉ là sử dụng lại tên cửa hàng của bà ấy thôi. Anh tìm bà ấy có việc gì sao?”

Giới Dụ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới tiêu hóa được sự thật này. Anh ấy đã cởi mũ lưỡi trai ra, đưa tay sờ lên cái đầu trọc, tự mình lẩm bẩm: “Qua đời rồi, phải làm sao bây giờ, làm sao đây, tôi nên nói thế nào với ông Tư…”

Đây là một cái tên hoàn toàn xa lạ. 

Mộc Tử Quân muốn hỏi, nhưng Giới Dụ đã đứng dậy khỏi ghế, sờ gáy đi hai vòng trong nhà, sau đó lấy điện thoại từ trong áo cà sa ra. Anh ấy lướt qua danh bạ, ngẩng đầu hỏi Mộc Tử Quân: “Gọi điện thoại về nước có cần phải bấm thêm số gì không?”

Cô đã từng nghiên cứu qua việc gửi bưu kiện về nước nên đã lập tức gật đầu, đứng dậy giúp anh ấy bấm một dãy số. Giới Dụ đưa ngón tay nhấn từng số, sau khi điền thêm một dãy số vào sau mã quay số thì gọi đến số đó.

Mộc Tử Quân giúp anh ấy bấm số xong cũng không đi khỏi, đứng tại chỗ đối diện với anh ấy, thử hỏi: “Ông Tư là vị tình nguyện viên kia?”

Trong loa rò rỉ âm thanh, cô có thể nghe thấy tiếng “tút tút”. Giới Dụ gật đầu với cô, Mộc Tử Quân lại nhắc thêm: “Ở đây lệch múi giờ với trong nước hai tiếng, giờ này chắc ông ấy sắp ra khỏi nhà rồi…”

Điện thoại được kết nối.

Trong micro truyền đến một tiếng “A lô” già nua, Giới Dụ thở phào nhẹ nhõm, Mộc Tử Quân thì tỉnh táo hơn. Trước đây đều phải làm rõ sự việc mới tìm lại được ngọc, nay viên ngọc đã về tay, trái lại cô bắt đầu tò mò về chân tướng sự việc. Giới Dụ thấy cô đứng gần, không ngại ngần mà bật loa ngoài, như thể chuyện này cô vốn dĩ nên tham gia.

Người xuất gia nói sinh tử, lời lẽ rất uyển chuyển, Mộc Tử Quân nghe anh ấy chuẩn bị rất lâu mới nói ra sự thật. Đầu dây bên kia rõ ràng rơi vào im lặng, cứ như nhất thời không thể chấp nhận ngay được.

Một lúc lâu sau ông ấy mới khó khăn lên tiếng. 

“Qua đời…” Ông ấy chậm rãi nói, có lẽ ban đầu là sự thống khổ, nhưng đã quá già rồi, nỗi đau cũng mang theo sự bình thản như đã trải qua nhiều sóng gió: “Qua đời rồi, tại sao không ai nói cho tôi biết…”

Nói cho ông ấy, ai đến nói cho ông ấy đây? 

Ông ấy ở trong nước, Kim Hồng Mai ở trong nước không có người thân bạn bè, lúc qua đời chỉ có những người quen cũ ở phố người Hoa đến dự. Danh sách khách mời tang lễ của Kim Hồng Mai không có tên ông ấy, tại sao ông ấy cảm thấy Kim Hồng Mai nên báo tin cho ông ấy biết chứ?

Trong phòng rất yên lặng, lan tỏa một nỗi buồn chậm trễ. Sự chênh lệch múi giờ ở Úc và trong nước là hai giờ, nhưng sự chênh lệch thời gian giữa sự ra đi của Kim Hồng Mai và ông Tư này lại kéo dài một năm.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng lại là Tống Duy Bồ. 

Anh bước đến bên Giới Dụ, nhận lấy điện thoại. Phía bên kia vang lên tiếng “tách” rất khẽ, trực giác của Mộc Tử Quân cho biết đó là một giọt nước mắt rơi lên ống nghe. Tống Duy Bồ giống như đang an ủi tất cả mọi người trong tang lễ, anh cũng dành sự an ủi tương tự cho ông lão đến muộn này.

“Ông Tư.” Giọng anh bây giờ mang một cảm giác bình thản sâu lắng: “Tôi là cháu của bà Kim, bà ấy đã nhận nuôi tôi. Rất tiếc khi không thể thông báo cho ngài vào lúc ấy, hiện giờ ngài cần tôi làm gì không?”

Mộc Tử Quân muốn đưa tay chạm vào anh, anh lại ngước mắt lên và lắc đầu với cô. Đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng “tách” rất khẽ, sau đó là tiếng sột soạt của vải vóc. Giống như ông ấy đang dùng mu bàn tay lau mắt, tiếp đó chậm rãi hỏi: “Bà ấy nhận nuôi cậu, bà ấy là…”

“Là bà ngoại tôi.” Tống Duy Bồ nói.

“Là bà ngoại cậu à.” Giọng ông lão mang theo cười khổ: “Người như bà ấy cũng nuôi dưỡng trẻ con… vậy… vậy bà ấy…”

Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân chờ đợi câu hỏi của ông ấy.

“Bà ấy có bao giờ nhắc đến tôi không? Tôi họ Tư, tên một chữ Thất, tôi là… thời niên thiếu của bà ấy…”

Giọng ông ấy trở nên chua chát: “Bạn tốt.”

Tống Duy Bồ trông như đang cố gắng nhớ lại, nhưng thật đáng tiếc.

“Bà ngoại tôi không nhắc đến chuyện trước kia.” Anh nói: “Bà ấy… chưa từng nhắc đến ngài.”

Ông ấy rơi vào im lặng, khi cất lời lại, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự thất vọng.

“Vậy, sau khi bà ấy qua đời, trong di vật có thứ gì… liên quan đến tôi không?”

Tống Duy Bồ thử dò hỏi lại: “Ngài muốn nói đến…?”

“Tôi tặng bà ấy, tôi từng tặng cho bà ấy một cây trâm hoa sen…”

Trước mắt Mộc Tử Quân chợt hiện lên hình ảnh lần đầu tiên khi cô đến nhà tìm kiếm trong hộp trang sức của Kim Hồng Mai, đúng thật có thấy một cây trâm hoa sen, cô cướp lời: “Có, bà ấy vẫn còn giữ.”

Cô đột nhiên tham gia, giọng của Tư Thất ở đầu dây bên kia ngừng lại. Nhưng câu trả lời chắc chắn này như mang đến cho ông ấy sự phấn khởi rất lớn, ông ấy cũng không cần biết Mộc Tử Quân là ai.

“Bà ấy thích hoa sen, bà ấy thích nhất là hoa sen.” Tư Thất cười nhớ lại: “Chúng tôi từng cùng đi mua hoa sen, phải là hoa đang nở rộ, một bông to như vậy. Bà ấy không muốn những bông chưa nở, bởi vì—”

“Bởi vì hoa sen hái về, sáng hôm sau không nở thì sẽ không bao giờ nở nữa.” Tống Duy Bồ nói: “Bà ấy đã nói như vậy.”

“Đúng, đúng rồi.” Tư Thất mừng rỡ như điên: “Là người bán hoa sen đã nói cho chúng tôi biết!”

Rõ ràng ông ấy rất vui mừng, nhưng Mộc Tử Quân lại cảm thấy không khí tràn ngập một sự đau buồn và thương cảm.

“Đồ uống bà ấy thích nhất là soda, đúng không?” Ông ấy hỏi: “Phải thêm chanh và đá, giải nhiệt, mùa hè ở Thượng Hải quá nóng…”

Ông ấy lại lải nhải kể thêm nhiều sở thích của Kim Hồng Mai, có những thứ Tống Duy Bồ biết là đúng, cũng có những điều ngay cả Tống Duy Bồ cũng không biết. Họ dung túng ông lão bị lãng quên này nhớ lại quá khứ, cho đến khi trong điện thoại lại vang lên một tiếng “tách” rõ ràng.

Ông ấy vừa nói vừa khóc.

Tống Duy Bồ đợi ông ấy chủ động dừng lại, an ủi: “Ông Tư, xin nén đau thương.”

Tiếng “tách” bên kia trở nên dày đặc, ông lão đang lặng lẽ khóc. Vốn dĩ Mộc Tử Quân muốn hỏi rõ ông ấy về lai lịch của viên ngọc đó, nhưng vì ông ấy khóc nên cô trì trệ không mở miệng. Sau một khoảng im lặng kéo dài, ông lão bên kia đột ngột cúp máy.



Con người thường thích hồi tưởng quá khứ, nhưng đối với một số người già, hồi tưởng là tàn nhẫn.

Nuối tiếc của người trẻ tuổi còn có thể bù đắp, nhưng nuối tiếc của người già thì đã bị năm tháng định đoạt. Lặp đi lặp lại có thể thay đổi kết cục không? Đặc biệt là khi một trong số họ đã ra đi mãi mãi.

Có lẽ cô có thể gọi lại để hỏi, nhưng không phải bây giờ. Mộc Tử Quân chuyển sự chú ý sang Giới Dụ, phát hiện anh ấy đang ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay cô, vẻ mặt cũng tràn đầy tiếc nuối.

“Anh vừa nói…” Mộc Tử Quân nhận ra anh ấy cũng là người biết chuyện: “Ông ấy là tình nguyện viên ở chùa của các anh?”

Giới Dụ không rời mắt, nhìn chiếc vòng tay của cô rồi gật đầu. Mộc Tử Quân cúi đầu nhìn chiếc lá trúc vừa mới trở về lòng bàn tay, trong lòng cô cũng có rất nhiều thắc mắc.

Những viên ngọc của bà đều để lại cho những người và vật quan trọng, Tư Thất chắc hẳn cũng là một người quan trọng, hơn nữa nghe giọng điệu trong điện thoại, thời niên thiếu của họ chắc chắn có giao tình sâu đậm. Nhưng tại sao Kim Hồng Mai lại cứ như… đã hoàn toàn quên mất ông ấy?

“Lúc tôi mới quen ông ấy, ông ấy chưa già như vậy.” Giới Dụ đột nhiên thở dài, giải thích với cô: “Khi còn rất nhỏ tôi đã ở trong chùa rồi. Lúc đó ông ấy kinh doanh một cửa hàng đồng hồ, cuối tuần đến chùa làm tình nguyện viên. Sau đó có một ngày, ông ấy bán cửa hàng đồng hồ đi, hoàn toàn chuyển vào trong chùa.”

“Ông ấy không có con cái, tính tình cũng rất cô độc, nhưng đối với tôi khá tốt. Có một ngày ông ấy hỏi tôi trên mạng có thể tìm thấy cửa hàng nước ngoài không, bảo tôi giúp ông ấy tra một tiệm sách Hoa ngữ, trong tên có hai chữ ‘Tương Tuyệt’.”

“Tôi đã tra, trên mạng có một số đánh giá và hình ảnh về nơi đó, ông ấy luôn hỏi tôi có đánh giá mới nào không. Năm ngoái tôi thấy mọi người mở cửa hàng trực tuyến mới, cũng nói với ông ấy, ông ấy đã học cách mua đồ từ cửa hàng của hai người.”

Mộc Tử Quân gật đầu.

“Sau khi thấy hai người thông báo sắp phải đóng cửa, ông ấy nói với tôi nhất định là chủ cửa hàng đã lớn tuổi như ông ấy vậy, không còn đủ sức để tiếp tục kinh doanh nên chỉ có thể đóng cửa. Từ ngày đó ông ấy cũng bắt đầu hoảng hốt, cứ luôn nói nếu không nói ra bây giờ thì sẽ không kịp nữa, bây giờ còn có thể bù đắp…”

“Nói gì?”

Giới Dụ thở dài, có chút do dự.

“Đó là điều ông ấy muốn nói với bà Kim.” Anh ấy lại gãi đầu: “Tôi không biết ông ấy có đồng ý để tôi nói với mọi người không… Hay là, chờ ngày mai ông ấy bình tĩnh lại, tôi sẽ gọi điện xin phép ông ấy? Các người cũng nghe rồi, ông ấy không còn trẻ nữa.”

Đúng vậy, chắc chắn ông ấy đã không còn trẻ. Trong thế hệ của Kim Hồng Mai, ông ấy đã sống rất lâu rồi.

Mộc Tử Quân gật đầu với anh ấy, lúc này mới nhận ra đối phương đến sớm như vậy, hành lý cũng chưa kịp đặt xuống, chắc hẳn là đi chuyến bay đêm. Khách đường xa đến, họ cứ gặng hỏi cả buổi sáng như vậy thật sự là không lễ phép lắm.

“Thôi, đã giờ này rồi.” Cô thu dọn bữa sáng mà Steve mang đến: “Trực tiếp ăn trưa luôn đi, chúng ta đến phố người Hoa tìm chỗ.”

Steve: “Anh đã xếp hàng rất vất vả mới mua được những chiếc bánh mì vòng có nhân này đấy, ngày mai sẽ không ngon nữa.”

Mộc Tử Quân: “Thế thì anh ở nhà ăn, bọn em ra ngoài?”

Steve nhất thời nghẹn lời, mỗi khi anh ấy nghẹn lời thì sẽ dùng thành ngữ một cách lộn xộn.

“Làm gì có chuyện đó.” Anh ấy nói.

Cuối tuần ở phố người Hoa rất náo nhiệt, người đủ màu da đến ăn uống. Có một vị sư đi cùng khiến Mộc Tử Quân bị chú ý suốt dọc đường, cô chịu áp lực tiến vào quán ăn Thượng Hải mà Tống Duy Bồ và cô thường đến, nhân viên trong quán cũng không nhịn được mà ngạc nhiên nhìn qua.

Rõ ràng Giới Dụ cũng cảm thấy áp lực, anh ấy hỏi nhỏ Mộc Tử Quân: “Tôi có cần đội mũ lưỡi trai không?”

Mộc Tử Quân: “Họ nhìn anh không phải vì anh không có tóc đâu…”

Lần đầu tiên cô mời một vị sư ăn cơm nên chọn món rất cẩn thận, không dám chọn món có thịt, Giới Dụ cũng cẩn thận chọn một bát mì chay làm món chính. Khi phục vụ thu lại thực đơn, cả bốn người lại rơi vào im lặng, Mộc Tử Quân dò hỏi: “Cho nên lần này anh đến Melbourne là vì để giúp ông Tư gặp bà Kim Tương Tuyệt sao?”

Giới Dụ lắc đầu.

“Đương nhiên không phải.” Anh ấy nói: “Ra ngoài một chuyến rất tốn kém, là có người Hoa mời chùa đến làm pháp sự.”

Tống Duy Bồ ở bên cạnh ăn một miếng mì chay nhạt nhẽo, nghĩ rằng hôm nay thật là xui tận mạng, vừa mở cửa đã thấy một nhà sư không nói, lại còn đến làm pháp sự.

“Mời nhà sư ra nước ngoài làm pháp sự?” Mộc Tử Quân ngạc nhiên: “Bây giờ chuyện này phổ biến lắm sao?”

Tống Duy Bồ ngẩng đầu lên: “Lần trước tang lễ của Đường Minh Hạc cũng có, nhưng là do người của nhà tang lễ làm.”

“Đúng vậy, cũng có những ngôi chùa và nhà tang lễ ở nước ngoài làm pháp sự.” Giới Dụ trả lời: “Nhưng có người vẫn mong muốn sư thầy bản xứ đến làm, một nhà tang lễ ở Melbourne có liên lạc với trụ trì chùa chúng tôi, lần này vừa lúc đến lượt tôi.”

Lá rụng về cội, hồn về cố hương, trong văn hóa thì nỗi nhớ quê hương đã là chấp niệm ăn sâu bén rễ, tạo nên cảnh tượng có phần hoang đường này, cũng đưa một người bạn cũ của Kim Hồng Mai đến trước mặt họ.

Bữa ăn trên chuyến bay không đủ no, Giới Dụ ăn ba bát mì chay mới thấy đủ, anh ấy chắp tay cảm ơn Mộc Tử Quân rồi chuẩn bị rời đi. Mộc Tử Quân vội gọi anh ấy lại, quan tâm hỏi: “Vậy anh ở đâu?”

Giới Dụ “ừm” một tiếng, rõ ràng cũng rơi vào trầm tư. Anh ấy cũng nói đây là lần đầu tiên mình ra nước ngoài làm pháp sự, không có kinh nghiệm như những vị tiền bối khác, đại khái có lẽ…

“Họ nói tôi có thể ở nhà trọ thanh niên.” Anh ấy nói.

Mộc Tử Quân: “Tôi cảm thấy anh ở nhà trọ thanh niên có thể làm những người trong phòng rất hoảng sợ.”

Steve đặt mình vào hoàn cảnh kia rồi tưởng tượng một chút, cảm thấy lời của Mộc Tử Quân rất đúng.

Dù Giới Dụ nhìn có vẻ chín chắn, nhưng cũng chỉ chưa đầy hai mươi, lại lớn lên trong chùa, căn bản không có kinh nghiệm xã hội. Liên tưởng đến ánh mắt của người khác nhìn anh ấy suốt dọc đường, anh ấy cũng nhận ra mình đứng ở quốc gia xa lạ này có vẻ rất lạc lõng. Hơn nữa bị Mộc Tử Quân nói một câu như vậy, hành động của anh ấy trở nên có phần lúng túng.

Tống Duy Bồ nhận thấy nguy hiểm, kéo Mộc Tử Quân một cái, nhớ đến những lần cô xen vào việc của người khác trước đây, anh lập tức nhỏ giọng cảnh báo: “Không phải em định để cậu ấy ở nhà mình chứ?”

“Sao có thể?” Mộc Tử Quân kinh ngạc quay đầu: “Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, anh ấy ngủ ở đâu? Sofa? Anh điên rồi?”

Tống Duy Bồ: …

Có một số ý tưởng, chỉ cần đề xuất đã cảm thấy thật bất kính.

Cuối cùng, Mộc Tử Quân sắp xếp cho Giới Dụ ở tại trang viên trên đỉnh núi của Trần Nguyên Cương.

Gia đình Trần Nguyên Cương vốn có thói quen thắp hương lễ Phật, lần trước khi họ đến còn thấy Phật đường trong trang viên, trong đó có biển ghi rõ dành cho các sư thầy trú ngụ. Sau khi gọi một cuộc điện thoại cho Trần Tiếu Vấn, cô nhanh chóng sắp xếp cho Giới Dụ chỗ ngủ tối nay. Hiện tại, ngoài Tống Duy Bồ nghe thấy giọng của Trần Tiểu Vấn là tỏ vẻ khó chịu, mọi người đều rất hài lòng..

Tóm lại, đều là bạn cũ của Kim Hồng Mai, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ phải làm tròn bổn phận chủ nhà, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, họ trực tiếp lái xe đưa anh ấy đến nơi, để Steve ở nhà cho chó ăn.

Lần trước đến là chuyện của năm ngoái, cổng vào đã được tu sửa lại, trông càng cổ kính hơn. Trần Tiểu Vấn và một người thân khác đặc biệt ra ngoài đón, chịu ảnh hưởng của Trần Nguyên Cương nên họ luôn kính trọng các nhà sư.

Sau khi đưa Giới Dụ vào trong, anh ta quay đầu lại chào hỏi với Mộc Tử Quân đã lâu không gặp.

Thái độ của Tống Duy Bồ thờ ơ, Mộc Tử Quân đoán rằng anh đang điên cuồng gạch chéo trong cuốn sổ nhỏ của mình. Dường như trang viên vừa kết thúc một hoạt động gì đó, những dải lụa đỏ trang trí bên đường vẫn còn chưa dọn, cô hỏi vài câu mới biết thời gian trước là sinh thần Mẫu Tổ, có một hội đồng hương Phúc Kiến thuê sân trang viên làm địa điểm chúc mừng.

Nghĩ đến điều đó, chuyện Giới Dụ ra nước ngoài làm pháp sự cũng trở nên rất bình thường. Văn hóa muốn cắm rễ nơi đất khách mà không bị đồng hóa, ngoài ngôn ngữ và chữ viết, lễ hội và tín ngưỡng cũng là những điều rất quan trọng.

Mộc Tử Quân lại quay sang Trần Tiếu Vấn.

Thật kỳ lạ, đều là con lai, tính cách và ngoại hình của Ryan rõ ràng nghiêng về người Châu Á hơn, còn Trần Tiếu Vấn lại có tóc và mắt nâu, cử chỉ cũng rất Tây phương. Sau khi đưa Giới Dụ đến chỗ ở sau Phật đường, anh ta quay lại bên cạnh Mộc Tử Quân, hỏi cô và Tống Duy Bồ có muốn ở lại ăn tối không.

“Ăn cùng với ông Trần sao?” Mộc Tử Quân hỏi.

Trần Tiếu Vấn gật đầu: “Đúng vậy, gần đây sức khỏe của ông ấy đã khá hơn nhiều, gia đình chúng tôi đều nói ông ấy có thể sống đến một trăm tuổi.”

Một trăm tuổi, thật là một khoảng thời gian quá lâu, một thế kỷ dài đằng đẵng như vậy. Kim Hồng Mai không sống được đến tuổi đó, Đường Minh Hạc cũng không, trái lại tinh thần Chúc Song Song vẫn còn tốt, có lẽ cuộc sống giàu sang đã làm chậm đi sự lão hóa của con người. Nhưng đối với vị Tư Thất tiên sinh kia mà nói, sống lâu có ý nghĩa gì đâu? Ông ấy sống một mình trong chùa trên núi ở Hồng Kông, sống lâu có phải là một sự cô độc lâu dài đối với ông ấy không?

“Nếu cùng ăn, ông ấy có nhận ra tôi không?” Mộc Tử Quân hỏi.

“Chắc là không, thân thể ông ấy đã khỏe hơn, nhưng trí nhớ đã suy thoái thì không thể hồi phục.” Trần Tiếu Vấn lắc đầu: “Ông ấy đã quên hết mọi người, bây giờ sống như một đứa trẻ.”

Nghe cũng không tệ.

“Có được không?” Cô quay đầu hỏi Tống Duy Bồ.

“Nếu em muốn gặp ông ấy thì chúng ta sẽ ở lại.”

“Muốn gặp.”

Tống Duy Bồ gật đầu, Mộc Tử Quân lập tức thu mắt lại. Cách hai người đối thoại có phần không bình thường, Trần Tiếu Vấn dò xét nhìn thoáng qua họ, Mộc Tử Quân chưa kịp nói gì, Tống Duy Bồ đã mở lời: “Nếu tối nay em không muốn về, chúng ta có thể đặt một căn nhà gỗ, dù sao chúng ta cũng đang hẹn hò mà.”

Mộc Tử Quân: …

Trần Tiếu Vấn như bừng tỉnh, sau đó lập tức gật đầu rồi rời đi. Mộc Tử Quân nhìn Tống Duy Bồ với ánh mắt khó hiểu, không thể không đưa ra nhận xét: “Anh cũng cố ý quá rồi!”



Cuối cùng hai người vẫn không ở lại, nhà có chó, cần phải vận động nhiều hơn, nó vẫn đang chờ họ về. Nhưng mà khung cảnh đẹp đẽ của trang viên thật khiến người ta lưu luyến, sau khi ăn tối với gia đình Trần Nguyên Cương xong, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ không trực tiếp về nhà mà đi tới cạnh hồ sen nơi họ đã đến hóng mát lần trước.

Nhà họ Trần ăn tối sớm, sau khi ăn xong vẫn còn le lói ánh mặt trời. Mộc Tử Quân nhìn về phía hồ sen, tiếc nuối khi thấy hoa sen đã úa tàn, chỉ còn lại những lá sen lớn đan xen trong ao giữa bóng chiều xanh ngắt.

Nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lần trước. Dù sao lúc ấy là mùa đông, lá sen trong hồ đã tàn tạ. Dù hiện giờ đã qua mùa hoa nở, nhưng cũng may lá sen vẫn xanh um.

“Cũng không tệ, nhưng có hơi đáng tiếc.” Mộc Tử Quân khoanh tay tựa vào lan can cầu, nhìn về phía ao sen: “Mùa hè năm nay quên đến đây.”

“Hè năm sau đến là được.” Tống Duy Bồ nói.

Cô gật đầu, lại nhớ đến Tư Thất đã nói Kim Hồng Mai thích hoa sen. Cô cảm thấy thấy mới lạ, Kim Hồng Mai… giống người sẽ thích hoa hồng hơn, hoa sen quá đỗi dịu dàng, không hợp với phong cách của bà.

“Bà có nói tại sao mình thích hoa sen không?” Cô hỏi Tống Duy Bồ.

“Ai?”

“Bà ngoại anh.”

Anh phản ứng lại, tựa vào lan can cầu nhớ lại rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, kèm theo một tiếng thở dài rất khẽ.

“Không có.”

Lần trước cũng ở nơi này, lần đầu tiên anh nói với Mộc Tử Quân anh cảm thấy mình không hiểu gì về Kim Hồng Mai, anh hối hận vì không hỏi nhiều hơn về quá khứ của bà khi bà còn sống.

Đến tận bây giờ, dường như anh hiểu bà hơn bao giờ hết, nhưng những khoảnh khắc “không có” như vậy vẫn tồn tại. Cuộc đời con người là một quyển sách dài chi tiết tỉ mỉ, cái chết như một mồi lửa đốt nó thành tro tàn, trong tro tàn chỉ có thể nhặt vài mảnh vụn, nhưng cuối cùng cũng không thể ghép lại thành hình dạng nguyên bản.

Thực ra từ khi nhận cuộc gọi của Tư Thất lúc sáng, trong lòng anh luôn có một cảm giác chua xót kỳ lạ. Anh hiếm khi thấy đàn ông rơi lệ, giọt nước mắt của Tư Thất đập vào ống nghe quá đau thương, như thể nỗi đau đè nén hơn nửa thế kỷ đều đọng lại trong giọt nước mắt ấy. Ông ấy kể về hoa sen, nói về nước soda ở Thượng Hải, từng chi tiết ông ấy đều nhớ rõ, trong khi thậm chí bà chưa bao giờ nhắc đến sự tồn tại của ông ấy với anh.

Tư Thất, cái tên thật lạ.

Rốt cuộc ông ấy là ai…

Trời lại tối thêm một chút, Tống Duy Bồ ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện Mộc Tử Quân đang bước dọc theo cầu gỗ đi về một hướng khác. Đó là một mảnh đất trống tiếp giáp trực tiếp với hồ sen, đất mềm và ẩm ướt, giẫm lên lập tức xuất hiện vài dấu chân. Anh vội vàng đi theo, vừa định kéo Mộc Tử Quân về thì đã thấy cô cúi người xuống, thử bước lên một chiếc thuyền nhỏ bên cạnh hoa sen.

Chiếc thuyền rất xinh xắn, hẹp và ngắn hơn nhiều so với những gì anh thấy trong sách, có lẽ chỉ lớn bằng chiếc thuyền kayak mà họ từng tập luyện. Tống Duy Bồ sợ cô ngã xuống nước, tiến thêm vài bước nữa, không ngờ Mộc Tử Quân đã đặt chân trái lên, chân phải cũng bước theo lên thuyền.

Chiếc thuyền lắc mạnh một hồi, tim Tống Duy Bồ như muốn rớt ra ngoài.

“Ngồi được này!” Mộc Tử Quân còn ngồi xuống, vẫy tay gọi anh: “Anh cũng lên đi!”

Anh không muốn lên.

“Anh không lên sao? Vậy em tự chèo vào xem, chờ em một lát nhé.”

Anh lên thuyền.

Ban ngày anh đã xem qua hồ sen này, nước không sâu, ngã xuống tệ nhất cũng chỉ lấm bùn cả người thôi, nên anh mới chiều theo ý Mộc Tử Quân để cô khám phá thế giới này. Cô thăm dò mái chèo rồi từ từ chèo thuyền vào sâu trong lá sen, ban đầu thuyền có chút xoay vòng, nhưng vì kích thước nhỏ nên dễ điều khiển, chẳng bao lâu đã lắc lư vào giữa một mảng lá sen lớn.

Chưa thể gọi là hồ sen trong đêm trăng, trời còn chưa tối hẳn, từng tia sáng còn sót lại xuyên qua kẽ lá sen. Mộc Tử Quân nhặt một chiếc lá sen hoàn chỉnh nổi trên mặt nước lên, vẩy vẩy rồi dùng tay áo lau khô nước trên đó, rất ngẫu hứng úp ngược lên đầu.

“Sao cái gì em cũng có thể chơi được vậy.” Tống Duy Bồ giúp cô lau đi những giọt nước cuối cùng trên mặt dưới lá sen.

Cô không lên tiếng trả lời, cúi đầu nhìn những con cá bị thuyền làm cho hốt hoảng. Nước gợn sóng, cá chép gấm vẫy đuôi bơi đi. Không ai chèo thuyền nữa, con thuyền trôi bồng bềnh nấp vào giữa lá sen, lại thêm trời tối dần, dù có người đi qua trên cầu cũng nhìn không rõ bóng dáng họ.

Mộc Tử Quân nhìn cá rất chuyên chú, đột nhiên cảm thấy áo mình bị kéo nhẹ. Cô ngẩng đầu lên, thấy Tống Duy Bồ hơi cúi người xuống phía cô, đôi mắt trong veo dưới ánh chiều tà.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Không sao.” Tầm mắt của Tống Duy Bồ đảo qua mắt và sống mũi của cô, cuối cùng dừng lại trên môi: “Thực ra vừa rồi anh có chút… Thôi bỏ đi.”

Không có gì.

Anh giơ tay lên, ngón tay cái khẽ lướt qua viền môi cô, sau đó nhẹ nhàng áp môi mình lên đó. Thuyền quá nhỏ, di chuyển một chút cũng sẽ lật, động tác của anh không lớn, cô cũng không dám manh động. Bóng hình của họ ẩn trong lá sen, Mộc Tử Quân chợt thấy một bóng đỏ, những con cá chép gấm kia lại vẫy đuôi bơi trở về, lượn lờ quanh thuyền.

Anh hôn rất chậm, từ môi dời lên trên, lướt qua sống mũi và khóe mắt, cuối cùng dừng ở trán, từ từ ôm cô vào lòng mình. Thuyền khẽ lắc lư một lúc, Mộc Tử Quân theo phản xạ nắm chặt áo trước ngực anh, mắt bị anh dùng tay che lại.

Đột nhiên, trên cầu có tiếng động.

Trước mắt là bóng tối, dưới thân là chiếc thuyền khẽ lắc lư. Trong khoảnh khắc nghe tiếng động, Mộc Tử Quân không thể kiềm chế cựa quậy một chút, sau đó bị Tống Duy Bồ đè lại.

“Cử động nữa là lật thuyền đó.” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Có người đến đây…”

“Không thấy chúng ta đâu.”

Cô không nhịn được chớp mắt, lông mi khẽ quét qua lòng bàn tay anh. Mộc Tử Quân bỗng nhận ra mỗi khi cô muốn làm gì đó, phản ứng đầu tiên của Tống Duy Bồ luôn là ngăn cô lại. Nhưng khi anh cùng cô bước vào dòng sông điên cuồng, anh lập tức biến thành người tiến xa hơn một bước.

Cô nằm trong lòng anh chờ người đi qua, trước mắt tối đen, thính giác và xúc giác càng trở nên nhạy bén. Cô nhận ra Tống Duy Bồ không hề căng thẳng chút nào, vì tay cô đặt đúng vị trí có thể cảm nhận được nhịp tim của anh. Tim anh đập trầm lắng mà chậm rãi, không giống cô, bởi vì lo lắng bị phát hiện mà tim đập dồn dập.

Anh cũng nhận ra cô hoảng sợ, tim đập như con chim nhỏ bị nắm trong tay. Mộc Tử Quân cảm nhận được anh đang cười thầm, làm thuyền cũng khẽ rung.

“Đừng cử động nữa.” Cô nhẹ giọng cảnh cáo.

“Là em muốn vào đây mà.” Anh phủi sạch quan hệ.

Trên cầu vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ, nói bằng tiếng Quảng Đông. Mộc Tử Quân phập phồng lo sợ mà lắng nghe, nhưng một câu cũng không hiểu, chỉ có thể hỏi Tống Duy Bồ: “Họ nói gì vậy?”

Tống Duy Bồ không bỏ tay che mắt cô ra, nghiêng tai nghe một lúc, mở miệng thuật lại: “Họ nói, sao lá sen trong hồ lại động đậy…”

Lông mi của Mộc Tử Quân chớp liên tục trong lòng bàn tay anh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

“Một người khác nói, chỉ là có gió thôi.”

Tim cô lại rơi xuống một cái “thình thịch”.

“À, dì kia nói, muốn xuống cầu hái một chiếc lá sen…”

Mộc Tử Quân: … Đừng mà.

“Chồng bà ấy nói, toàn là bùn, bẩn giày.”

“…”

Cô biết anh đang làm gì rồi.

Chịu đựng đến khi tiếng nói trên cầu xa dần, cuối cùng Mộc Tử Quân mới dám tạo ra tiếng động lớn hơn, từ trong lòng Tống Duy Bồ vùng ra, một tay đẩy anh về phía đuôi thuyền, sau đó cầm lấy mái chèo liều mạng chèo vào bờ. Tống Duy Bồ cũng không giúp cô, chờ cô chèo thuyền đến bờ thì đỡ cô xuống thuyền, sau đó tự mình bước lên bờ.

Chú kia nói không sai, toàn là bùn, giày hai người đều bị bẩn. Mộc Tử Quân cũng không thèm nhìn anh cái nào, nhanh chóng bước lên cầu. Tống Duy Bồ hạ mắt, nhìn thấy cô để lại một chuỗi dấu chân như một linh thú trong núi không thể giấu được dấu vết.

“Đi nhanh vậy sao?” Anh đành bước nhanh hơn theo kịp cô: “Ngày mai còn phải đến đón người nữa, em vẫn đi cùng anh chứ? Còn nữa…”

Anh nhớ lại nụ hôn định tình trên biển hôm trước, chân thành hỏi: “Sao hôn một cái mà đã giận rồi? Sau này còn cho anh hôn nữa không?”

“Không cho!” Mộc Tử Quân trả lời chém đinh chặt sắt.

“Ồ.” Anh từ từ đi theo sát: “Cũng được, vậy anh sẽ giới dục.”

Mộc Tử Quân: …

Đại sư, anh bất kính a!!!!!

***

Tối hôm đó, Mộc Tử Quân bắt Tống Duy Bồ ngủ trên ghế sofa để tự suy ngẫm lại, mặc dù anh thậm chí còn không biết mình nên suy ngẫm lại cái gì.

Ngày hôm sau còn phải đi học, những phòng học mà Mộc Tử Quân thường đến ở học viện cách Tống Duy Bồ rất xa, ban ngày hai người cũng không liên lạc. Nhưng anh từng đến đón cô tan học, biết tiết cuối của cô ở tòa nhà đường đối diện, trước giờ tan học anh đã lái xe đến đón cô.

Giới Dụ đã ngồi trong xe rồi.

Buổi sáng anh ấy đến vùng ngoại ô làm pháp sự, xe lửa và xe điện ở Melbourne dễ nhầm hướng, lúc đi là xe của nhà tang lễ đến đón, khi về là Tống Duy Bồ đến đón anh ấy. Một ngày bận rộn, trên người đại sư đã có mùi hương nồng nặc của nhang đèn, Mộc Tử Quân vừa ngồi vào xe đã thấy giống như ngồi vào Phật đường.

“Anh đã hỏi ông Tư chưa?” Cô đặt túi xuống hỏi.

Giới Dụ gật đầu với cô: “Ừ, tôi đã hỏi rồi, ông ấy nói…”

Tống Duy Bồ chưa kịp chuyển số, cũng quay đầu nhìn anh ấy.

“Ông ấy nói muốn tự mình nói chuyện với hai người.” Giới Dụ nói.

Có nhật ký của Rossela làm bản đối chiếu, chỉ cần người còn sống thì khi gặp nhau, mọi câu đố đều sẽ được giải đáp dễ dàng. Tư Thất đã lớn tuổi, Mộc Tử Quân lo ông ấy không thể thức quá khuya, chưa kịp ăn cơm đã vội vàng giục Tống Duy Bồ về nhà.

Buổi sáng Giới Dụ đã liên lạc với Tư Thất, ông ấy nói tối một chút sẽ rời khỏi chùa, về căn hộ của mình để nhận điện thoại. Mộc Tử Quân về đến nhà thì thời gian vừa đúng, lập tức tìm điện thoại nhà gọi vào số máy bàn của ông ấy.

Đây là lần đầu tiên cô gọi điện quốc tế đường dài từ bên này, sau khi bật loa ngoài, trong loa vang lên tiếng “tút tút”, tín hiệu vượt qua đại dương mênh mông, tiếp đó được bên kia bắt máy.

Hôm qua là Tống Duy Bồ nói chuyện với ông ấy, hôm nay Mộc Tử Quân cũng không mở miệng. Cô nghe thấy bên kia ho vài tiếng, giọng nói mang theo sự khàn khàn của người suốt đêm không ngủ.

“Đứa nhỏ à, tôi là người biết bà ấy sớm hơn bất cứ ai.”