Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 46: “Tôi hy vọng em ấy cần tôi hơn.”




Party mừng tân gia tổ chức vào đúng tuần cuối cùng trước khi khai giảng. Mùa hè đã gần kết thúc, theo lý thuyết thì nhiệt độ phải giảm, ai ngờ hai ngày nay thời tiết lại có dấu hiệu ấm lên, có lẽ là muốn hoàn thành chỉ tiêu nóng bức cuối cùng trong năm. Trước khi khai giảng, Steve cũng đã trở về từ nhà ba mẹ ở Sydney, vừa nghe nói có tiệc đã lập tức yêu cầu tham gia — Mộc Tử Quân phải xác nhận đi xác nhận lại rằng anh ta sẽ không cãi nhau với Đường Quỳ, kết quả là Đường Quỳ bên kia lại gửi tin nhắn đến:

[Hè này hai người họ đã làm lành rồi.]

[Tôi cũng lười quan tâm.]

[Phiền hai người quá.]

Mộc Tử Quân: … Rất tốt.

Sáng sớm hôm ấy, Tống Duy Bồ lái xe đưa Mộc Tử Quân đến nhà Steve, mang theo cả hai người cùng đến nhà mới của Tùy Trang. Ngôi nhà nằm ở ngoại ô, lái xe khoảng hai mươi phút, môi trường yên tĩnh hơn nhiều so với nội thành.

Tùy Trang và hai người bạn của anh ta đều có tính cách hướng ngoại, lần party này có rất nhiều người tham dự, ngoài mấy người Mộc Tử Quân, còn có Đường Quỳ và những người bạn trong nhóm chơi nhạc, vài người bạn cùng lớp Kiến trúc và cả Tát Sa — người dù không quen ai nhưng vẫn thoải mái đi dạo quanh bể bơi với ly cocktail.

Cả nam lẫn nữ, đủ mọi quốc tịch, người thì mặc đồ bơi chơi bóng nước dưới hồ bơi, người thì làm BBQ ở sân sau. Do Gia vặn nhạc to hết mức, Mộc Tử Quân nhanh chóng nhận ra một chú chó sói đang chơi đùa trong đám đông, thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ BBQ để xin thịt.

Hiển nhiên Ryan cũng đến rồi.

Những người tham dự party đều mang theo rượu làm quà tặng. Mộc Tử Quân đưa chai rượu của mình và Tống Duy Bồ cho Do Gia, cô ấy giơ lên trước ánh sáng ngắm nghía rồi đặt nó bên bể bơi, kéo Mộc Tử Quân sang một bên nói chuyện riêng.

“Gì vậy, gì vậy.” Mộc Tử Quân ngạc nhiên hỏi.

“Trời ạ.” Vẻ mặt Do Gia rất kinh ngạc: “Em biết Ryan mang gì đến không?”

“Rượu gì?”

Rượu gì mà có thể khiến cô ấy sốc như vậy.

“Không phải rượu!” Cô ấy lấy từ trong túi ra một hộp trang sức, mở nắp, bên trong là một chuỗi ngọc trai tinh tế: “Anh ấy tặng chị chuỗi ngọc trai này trong cửa hàng! Đây cũng là do anh ấy thiết kế, cực kỳ quý giá!”

“Trời ạ…” Mộc Tử Quân nhớ lại giá của chuỗi ngọc trai này, lập tức đồng cảm với sự kinh ngạc của Do Gia: “Chị đã cảm ơn chưa?”

“Đây mới là chỗ chị sụp đổ này!” Do Gia ôm đầu: “Chị không biết ngôn ngữ ký hiệu! Em mau giúp chị tiếp đãi chút đi, dù sao sau này chắc chắn em sẽ thường xuyên đến đây!”

Mộc Tử Quân: …

Cũng đúng, biệt thự của bạn, chắc chắn sẽ trở thành khách sạn hạng sao của mình.

Cô bị Do Gia đẩy lưng về hướng hồ bơi, nhanh chóng thấy Ryan đang ngồi trên ghế dài. Thật kỳ lạ, mọi tiếng ồn ào dường như không có liên quan gì đến anh ấy, anh ấy chỉ ngồi yên lặng ở đó. Steve thỉnh thoảng chạy về tìm anh ấy, ngồi bên chân và đặt đầu lên đầu gối anh ấy, sau đó anh ấy sẽ vuốt ve tai nó, hình như đang giao tiếp gì đó bằng ánh mắt, cuối cùng là vỗ nhẹ lên lưng rồi để nó đi chơi.

Bỗng nhiên Mộc Tử Quân có chút khổ sở thay anh ấy — anh ấy nói mình không có bạn bè ở thành phố xa lạ này, cô mời anh ấy đến chỗ đông vui, nhưng đến đây rồi anh ấy vẫn rất cô đơn.

Trong sân ầm ĩ như vậy, nhưng thế giới của anh ấy vẫn là một mảnh tĩnh lặng.

Tùy Trang gọi Do Gia qua giúp tiếp khách, cô ấy xoay người đi qua đó rồi ra hiệu cho Mộc Tử Quân đến gặp Ryan, mà anh ấy cũng đã nhìn thấy cô trước khi cô đến gần. Khi Mộc Tử Quân đi đến bên cạnh mình, trên gương mặt anh ấy lộ ra ý cười, chỉ vào bên tai cô, giơ tay khen: [Rất đẹp.]

Mộc Tử Quân sờ tai một chút, mới nhớ hôm nay mình đeo đôi bông tai ngọc trai do Tống Duy Bồ tặng.

Nó cũng được mua từ cửa hàng của Do Gia.

Mộc Tử Quân: [Cái này cũng do anh thiết kế sao?]

Ryan: [Không phải, thương hiệu này có nhiều nhà thiết kế, đây là của một người khác. Tôi đến Melbourne để học khóa học của người đó.]

Mộc Tử Quân gật đầu.

Theo lời dặn của Do Gia, Mộc Tử Quân đã thay cô ấy bày tỏ lòng biết ơn, đổi lại là cái lắc đầu của Ryan. Anh ấy nói từ khi đến Melbourne vẫn không có cơ hội thích hợp để gặp gỡ bạn mới, vừa rồi có người đến xin số điện thoại của anh ấy, thực ra anh ấy phải cảm ơn Do Gia vì bữa tiệc này.

Mộc Tử Quân cười rộ lên, thầm nghĩ hiệu ứng khi anh ấy ngồi ở đây cũng tương tự như khi các chàng trai đi club, sau đó thấy một cô gái mặc váy trắng đánh DJ, ai cũng muốn đến xin số.

[Anh có nhiều bạn ở Tây Úc không?] Cô hỏi.

Ryan: [Rất ít. Nhưng tôi có anh trai và em gái, họ đều biết ngôn ngữ ký hiệu, vì vậy so với Melbourne thì vẫn náo nhiệt hơn nhiều.]

Đây là lần thứ ba trong tháng này Mộc Tử Quân nghe ai đó nhắc đến Tây Úc. So với sự phồn hoa của bờ biển Đông Nam, thì nơi đó và trung tâm sa mạc đều mang lại cho cô cảm giác giống nhau, đều rất hoang vắng, chỉ khác sa mạc là vùng đất đỏ mênh mông, còn Tây Úc lại là biển xanh vô tận.

Các cử chỉ của ngôn ngữ ký hiệu về vùng đất này trở nên phức tạp hơn, khiến Mộc Tử Quân thường khó theo kịp. Ryan cũng rất kiên nhẫn, sử dụng cả ngôn ngữ ký hiệu và điện thoại để gõ chữ, thậm chí còn tìm ảnh trong album để kể cho cô nghe về cảnh đẹp ở Tây Úc — nơi có sa mạc cát trắng, hồ nước màu hồng nhạt, cùng với bầu trời đầy sao trên sa mạc hoang vu.

Nhưng mà thứ anh ấy mô tả nhiều nhất vẫn là biển, Mộc Tử Quân không ngờ ngôn ngữ ký hiệu cũng có thể mô tả về biển một cách chính xác như vậy. Anh ấy nói ba mình quản lý một trang trại nuôi cấy ngọc trai, trước đây anh ấy và anh trai thường ngồi thuyền cùng ba đến vùng biển nuôi ngọc trai. Anh ấy lặn rất giỏi, từ nhỏ đã có thể tay không lặn xuống đáy biển, chạm vào những rạn san hô mọc bên dưới, thỉnh thoảng cũng sẽ nhặt được những con trai ngọc do thủy triều mang đến. Thủy triều Ấn Độ Dương sản sinh ra những viên ngọc trai tốt nhất thế giới, đáng tiếc là anh ấy không thể kế thừa sự nghiệp của ba như anh trai, may mắn là trong sự tĩnh lặng đó anh ấy đã tìm thấy linh cảm thiết kế, từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu cung cấp những bản thiết kế cho các thương hiệu trang sức.

Các khóa học ở trường không có gì hấp dẫn với anh ấy, anh ấy cũng không học đại học, tốt nghiệp trung học xong thì làm thiết kế trang sức. Anh ấy rất thích ngôi nhà ở Tây Úc, nếu không phải vì khóa học của nhà thiết kế nổi tiếng ở Melbourne này rất khó có được, anh ấy sẽ không rời xa nơi đó lâu như vậy.

Mộc Tử Quân: [Xin mạn phép hỏi, ba anh là…]

Ryan: [Ba tôi là người lai Trung Quốc và Malaysia, mẹ tôi là người bản xứ Úc.]



“Còn phức tạp hơn cả trò đan dây.” Ở đầu bể bơi bên kia không xa, Tùy Trang cắn ống hút bia, liếc nhìn Tống Duy Bồ một cái: “Cậu giỏi ngôn ngữ như thế mà một câu cũng nhìn không hiểu à?”

Tất nhiên Tống Duy Bồ không nhìn nữa.

“Ngôn ngữ trời phú là dựa vào ngữ cảm.” Giọng nói của anh có chút bực bội: “Ngôn ngữ ký hiệu cũng không phải dựa vào ngữ cảm.”

Còn mạnh miệng nữa.

Steve đang ở xa xa đút thức ăn cho Steve, một người một chó tâm hồn đồng điệu. Tùy Trang thu ánh mắt lại, đứng bên cạnh Tống Duy Bồ rồi nói với ngữ khí nặng nề: “Không phải tôi nói cậu, lúc đầu cậu bảo Kiri đến nhà cậu ở, tôi còn nghĩ cậu hành động quá nhanh. Kết quả thì sao? Hiện giờ tôi đã đuổi kịp, còn cậu thì chẳng có tiến triển gì…”

“Đừng so tôi với cậu.” Tống Duy Bồ cúi đầu xem tin tức trên điện thoại: “Tôi giúp em ấy khi gặp rắc rối, còn cậu là có âm mưu từ lâu, thừa cơ lợi dụng.”

“Tình cảm tiến triển còn không nhanh bằng một nửa tiếng Trung của cậu.”

Phía sau vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng, Tống Duy Bồ quay đầu lại thì thấy Tát Sa đang cầm ly cocktail, không biết đã đến đây từ lúc nào. Lúc gặp Đường Quỳ thì Tống Duy Bồ còn có thể không ưa, nhưng Tát Sa luôn buff áp chế với anh, giọng Tống Duy Bồ bị kiềm hãm, phản ứng cũng chậm lại.

“Gì cơ?”

“Nói tốc độ của cậu chậm quá đó, anh bạn!”

Tống Duy Bồ và Tùy Trang mỗi người một ghế nằm, Tát Sa vừa đến, Tùy Trang lập tức nhường chỗ cho cô ấy, hai người lần lượt ngồi xuống ngang nhau, nhìn Tống Duy Bồ giống như đang phỏng vấn dưới áp lực.

“Chị uống hết cocktail rồi.” Tùy Trang khách sáo nói.

“Đúng, cho tôi thêm bia.” Tát Sa di chuyển ly, Tùy Trang nhặt một chai bia dưới đất, mở nắp, rót vào ly của cô ấy, tiếng đá va vào nhau kêu lách cách.

“Tôi sẽ nói quan điểm của mình một chút.” Cô ấy giơ ly về phía Tống Duy Bồ: “Nam sinh các cậu đối với tình yêu có một hiểu lầm. Các cậu nghĩ rằng khiến cô ấy cảm thấy cần các cậu thì mối quan hệ này sẽ ổn định.”

“Không phải sao?” Tùy Trang kinh ngạc.

“No no no.” Tát Sa lắc ngón tay: “Đây chỉ là bước đầu tiên của tình cảm, bước đầu tiên vững chắc rồi, có thể khiến cô ấy có thiện cảm với cậu. Nhưng muốn để cô ấy cảm thấy không thể rời xa cậu, cảm giác ‘cần’ thôi là không đủ.”

“Vậy là gì?” Tùy Trang cài một lát chanh vào ly của cô ấy.

“Cảm giác được cần.” Tát Sa nói rõ ra chân lý của tình yêu.

Nghe vậy, Tống Duy Bồ cảm thấy mỗi lần mình nghĩ là đã hoàn toàn nắm vững tiếng Trung thì đều bị dạy lại — ngôn ngữ này còn sâu rộng hơn anh tưởng.

“Ryan ấy à, tôi biết cậu ấy cũng không cố ý, nhưng các cậu nhìn xem —”

Tống Duy Bồ và Tùy Trang nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy.

“Chắc là bởi vì cậu ấy đã cho Kiri một cảm giác được cần quá mức mãnh liệt, thậm chí trực tiếp nhảy qua bước cảm giác cần, khiến em ấy hoàn toàn không thể rời xa cậu ấy.”

Cách một cái bể bơi, không biết Mộc Tử Quân đã nói gì với Ryan, hai người đồng thời đỡ trán cười lên. Xung quanh họ có không ít người, Steve đang chơi với chó, Đường Quỳ và nhóm bạn của cô ấy đang chơi bóng nước trong bể bơi, nhưng xung quanh họ như có một kết giới vô hình, bên trong chỉ có hai người họ.

Tống Duy Bồ: …

Đau lòng.

“Vậy nên.” Tát Sa đứng dậy vỗ vai Tống Duy Bồ, rồi ngồi lại: “Chúng ta cũng không thể quá độc lập, mạnh mẽ, thỉnh thoảng có vài hành vi ‘boy tâm cơ’ cũng có thể được tha thứ.”

Tùy Trang: “Có thể cậu ấy nghe không hiểu ‘boy tâm cơ’ là gì.”

Tát Sa: “À, tức là cậu có thể giả vờ bị đau chân, hoặc sinh bệnh gì đó, để Kiri nhận ra không chỉ Ryan cần em ấy, cậu cũng rất cần em ấy.”

Tát Sa một lòng có ý tốt, không ngờ Tống Duy Bồ im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Tôi không muốn.”

Tát Sa: “Gì cơ?”

“Tôi không muốn em ấy… cảm thấy tôi luôn cần em ấy.”

“Tôi hy vọng em ấy cần tôi hơn.”

Một phát ngôn thật ngây thơ, Tát Sa bị sốc không nói nên lời, mấy viên đá trong ly kêu lách cách, bỗng cô ấy nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Mộc Tử Quân vang lên bên cạnh: “Mọi người đang nói gì thế? Nghiêm túc quá vậy.”

Tát Sa & Tống Duy Bồ & Tùy Trang: …

Tống Duy Bồ lập tức cúi đầu uống vài ngụm đá chanh, sau đó giả vờ như không có chuyện gì nhìn quanh. Tát Sa nhìn hai người một lát, lúc nói chuyện, giọng điệu của cô ấy đột nhiên trở nên vô cùng khoan dung và ân cần.

“Không có gì, chỉ nói về chuyện chiếc vòng cổ ngọc trai của em thôi… Em muốn hỏi chị cái gì?”

Cô muốn hỏi về tấm danh thiếp của Hồ Phong Niên.

Một tấm danh thiếp cũ ố vàng, thông tin trên đó quá ít, hơn nữa địa chỉ và số fax đều đã không còn hiệu lực. Tát Sa cầm danh thiếp nhìn trước nhìn sau một lúc rồi hỏi Mộc Tử Quân: “Trên mạng có thông tin về ông ấy không?”

“Không có, ông ấy đã qua đời hai mươi năm trước, cửa hàng này có lẽ đã đóng cửa sớm hơn, lúc đó còn chưa có internet.”

Tác giả Tát Sa kiến thức rộng rãi, trên mặt cũng lộ ra vẻ băn khoăn.

“Chị nghĩ…” Cô ấy giơ tấm danh thiếp lên suy nghĩ: “Nhưng mà nói thật, một người đàn ông như ông ấy, mở công ty xuất khẩu ngọc trai tại sao lại đặt tên là Magriet.Hu nhỉ?”

“Hu có lẽ là Hồ.” Mộc Tử Quân đoán: “Magriet… có thể là tên vợ hoặc con gái ông ấy? Không phải ở đây người ta thường đặt tên công ty theo tên vợ hoặc con cái à.”

Tát Sa suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên có ý tưởng.

“Trước đây chị đã nói mình từng phỏng vấn một nhà buôn trang sức phải không? Gia đình người đó đã làm kinh doanh trang sức từ lâu, trực tiếp hỏi người trong giới trang sức, nói không chừng sẽ có thông tin.”

“Vậy để chị tổng hợp lại thông tin mà em vừa cung cấp.” Tát Sa giơ ngón tay: “Hồ Phong Niên, người Trung Quốc phát triển tại Sydney, ban đầu làm thư ký cho công ty tàu thủy của Diệp Nhữ Thu, sau khi Diệp Như Thu bị bắt, ông ấy đã tự mở công ty làm kinh doanh ngọc trai, công ty tên là Magriet.Hu, niên đại vào khoảng năm 1945. Kim Hồng Mai đã từng giúp ông ấy một việc lớn, bà còn có một viên ngọc trai tự nhiên từ Tây Úc, đúng không?”

Mộc Tử Quân nghe mà ngây người, một lúc mới phản ứng lại, trả lời: “… Đúng vậy.”

Tát Sa gật đầu, chụp thêm một bức ảnh của tấm danh thiếp, nhiệm vụ này đã hoàn toàn giao cho cô ấy. Mộc Tử Quân quay lại nhìn Ryan, thấy cô không còn ở đó, anh ấy lại bắt đầu giao tiếp với chú chó bằng sóng não.

Mộc Tử Quân: …

“Vậy em quay về bên kia với Ryan trước.”

Biểu cảm vừa thay đổi của Tống Duy Bồ ngay lập tức trở nên khó chịu, nhưng Mộc Tử Quân không phát hiện, cô ngoảnh người đi. Tát Sa quan sát tất cả, ánh mắt khoan dung yêu thương cũng mang theo vài phần đồng tình.

“Cậu vẫn nên nghe tôi vài câu.” Cô ấy vỗ vai Tống Duy Bồ: “Chỉ có mục tiêu chung là không đủ, khi đi làm tôi và đồng nghiệp cũng có mục tiêu chung. Vẫn phải để em ấy cảm nhận được cậu cần em ấy…”

Tát Sa còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên có tiếng chó sủa truyền đến từ phía Ryan. Ba người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy chú chó sói như bị cái gì kích thích, sủa ầm ĩ về phía nhóm người đang chơi bóng nước trong hồ bơi. Ngay khi ánh mắt Tống Duy Bồ chuyển về phía hồ bơi, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ kém.

Nhóm người của Đường Quỳ đều đã thay đồ bơi và đang chơi trong nước, cả nam lẫn nữ, có người không phải là sinh viên, thậm chí vài người thoạt nhìn còn là vị thành niên. Có lẽ trong lúc chơi bóng có chuyện gì vui, mọi người điên cuồng cười to, trong đó có một người bỗng nhiên nhảy vào hồ bơi, đứng phía sau Đường Quỳ rồi giữ cổ cô ấy ấn xuống nước.

Lúc đầu Đường Quỳ cũng không để tâm, vừa mắng vừa cười, kết quả là người kia xuống tay không biết nặng nhẹ, trực tiếp ấn đầu cô ấy vào nước. Một nhóm người xung quanh thì cười ha hả, chắc đều do còn trẻ nên không ai nhận ra hành động đó rất nguy hiểm.

Tiếng chó sủa rõ ràng đã thu hút sự chú ý của một số người, Steve đứng dậy, biểu tình thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Tống Duy Bồ.

Quả nhiên, anh nhíu chặt mày, sắc mặt u ám, đẩy mạnh chiếc ghế nhựa chắn trước người, sau đó nhảy thẳng vào hồ bơi.

Hiển nhiên Mộc Tử Quân cũng bị tình huống bất ngờ này thu hút, cô quay mặt lại, Ryan cũng nhìn về phía hồ bơi theo hướng mắt cô. Anh ấy đã bơi lặn từ nhỏ, dễ dàng nhận ra kỹ năng bơi lội của Tống Duy Bồ rất tốt — hồ bơi biệt thự không dài lắm, anh vừa nhảy xuống nước, lúc ngoi lên đã ở đầu bên kia của hồ bơi.

Lúc này những thanh thiếu niên đang cười đùa mới chú ý đến anh, tươi cười trên mặt chưa kịp thu lại, chỉ thấy Tống Duy Bồ giơ tay đẩy nam sinh đang ấn Đường Quỳ ra rồi đấm thẳng vào mặt người đó, sau đó kéo Đường Quỳ ra khỏi nước.

Người bị anh đấm lập tức nổi giận, thốt ra một loạt câu chửi thề bằng tiếng Anh, sau đó định lao tới đánh nhau với anh. Bên hồ bơi lại có tiếng “ùm”, Steve cũng nhảy vào, nhanh chóng tới can ngăn, kéo Tống Duy Bồ đã hơi mất kiểm soát ra phía sau.

Tiếng nước ồn ào, gần như Mộc Tử Quân không nghe rõ họ nói gì. Lờ mờ nghe thấy Tống Duy Bồ chất vấn đối phương không thấy cô ấy đang vùng vẫy sao, còn người kia thì hét lớn, chúng tôi đùa giỡn liên quan gì đến anh.

Sự việc đã làm Đường Quỳ bị sặc nước tỉnh lại, cô ấy ném một quả bóng vào mặt đồng đội để dừng lại.

Đường Quỳ nổi giận, hậu quả vô cùng đáng sợ. Mộc Tử Quân nghe thấy cô ấy hét to mắng mỏ, nói rằng cô ấy suýt chết đuối, uống vài ngụm nước, mắng khiến người kia không nói lại được lời nào. Hồ bơi im lặng trong chốc lát, tiếng nước ồn ào vừa rồi cũng dừng lại. Cô ấy lại ho vài tiếng, quay về phía Tống Duy Bồ — có lẽ không muốn đối phương nghe hiểu, cô ấy và Tống Duy Bồ cố ý chuyển sang tiếng Trung.

“Anh đừng tức giận.” Cô ấy nói: “Đều là bạn của tôi, họ không có ác ý, chỉ là còn trẻ.”

Tống Duy Bồ quay lưng lại với Mộc Tử Quân, cô không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ đột nhiên nhận ra anh không thay đồ đã nhảy xuống nước, toàn thân ướt sũng. Cô thấy anh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó gật đầu với Đường Quỳ rồi xoay người đi.

Trong lúc đó Steve đứng giữa anh và Đường Quỳ, biểu cảm rõ ràng rất lo lắng. Anh ấy nhìn lướt qua bóng lưng Tống Duy Bồ, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Mộc Tử Quân.

Họ chạm mắt, cả hai đều nhận ra đối phương đang nghĩ gì.

Phía bên kia có cầu thang lên bờ, nhưng Tống Duy Bồ không đi, chỉ đi đến mép hồ bơi rồi chống tay lên, toàn thân ướt đẫm trèo lên bờ. Mộc Tử Quân đứng yên nhìn anh rời khỏi sân sau, cánh tay bị ai đó kéo nhẹ, cô quay đầu lại thì phát hiện Ryan đang nhìn Tống Duy Bồ với vẻ quan tâm, sau đó ra hiệu với cô.

Ryan: [Bạn của cô trông rất tệ.]

Mộc Tử Quân cắn môi.

Ryan: [Có muốn đi xem cậu ấy không?]

Trên đường anh rời đi có vết nước, dấu chân và nước rơi xuống từ quần áo. Mộc Tử Quân gật đầu với Ryan, lại ra hiệu với Steve, sau đó bỏ lại mọi người, theo dấu nước kia rời đi.

Thật giống như đang theo dõi một con vật vừa ra khỏi nước.

Từ sân sau đến cửa trước phải đi qua hành lang dài của tầng một biệt thự, Mộc Tử Quân đi nhanh men theo bức tường, tránh dấu nước mà Tống Duy Bồ để lại trên sàn, cho đến khi đẩy cửa lớn ra. Trước cổng sân có vài chiếc xe đậu, cô nhận ra chiếc màu xanh nhạt là của Ryan, phía sau là chiếc bán tải mà Tống Duy Bồ lái đến.

Anh vừa đến trước cửa xe, đang tìm chìa khóa xe. Mộc Tử Quân vội xuống cầu thang, gọi tên anh:

“Tống Duy Bồ!”

Động tác của anh dừng lại một nhịp, lập tức cứ như không nghe thấy gì, trực tiếp mở khóa cửa xe. Mộc Tử Quân gọi hai lần không thấy anh trả lời cũng nổi giận, bước nhanh đến trước xe, đập mạnh “bùm” một tiếng vào cửa xe.

Trời nóng, hơi nước trên quần áo nhanh chóng bay hơi. Tống Duy Bồ đứng nghiêng người với Mộc Tử Quân, nước chảy từ tóc xuống, tụ lại ở cằm. Áo thun ướt hết, dính chặt vào đường cong cơ thể.

Anh dùng vai cọ vết nước trên cổ, nhưng lại có nước mới chảy từ tóc xuống, tràn ra sau lưng. Mộc Tử Quân cúi đầu, thấy cạnh bánh xe đã đọng một vũng nước.

Cô giẫm lên vũng nước làm bắn ra những giọt nước nhỏ, còn Tống Duy Bồ thì lùi lại một bước.

“Anh đi đâu?” Cô vẫn còn thở gấp, không hiểu sao anh lại có thể đi nhanh đến vậy.

Tống Duy Bồ không nhìn vào mắt cô, chỉ trả lời: “Không biết.”

“Về nhà sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Vậy tôi phải làm sao?”

Anh bị hỏi ngược lại, đưa mắt nhìn cô một lúc, tay cầm lấy tay nắm cửa xe, lại có ý định lên xe.

“Để Tùy Trang đưa em về.”

“Tùy Trang đã uống rượu rồi!”

“Vậy để người luôn bên cạnh em đưa em về!”

“Tống Duy Bồ!”

Cô đột nhiên đưa tay nắm áo anh, kéo cổ áo anh lại gần mình, sau đó đẩy cả người anh vào cửa xe. Eo của Tống Duy Bồ đập mạnh vào tay nắm cửa, phát ra một tiếng “bịch”, đau đến nỗi nhíu mày. Cô đặt tay lên cửa sổ, giam anh giữa hai cánh tay của mình, giữa tiếng thở đều là hơi ẩm trên người anh.

Cô ngẩng đầu lên, thấy anh cụp mắt xuống, nước vẫn chảy không ngừng từ tóc và lông mi, vệt nước bên mặt anh lấp lánh mờ ảo dưới ánh nắng mặt trời.

Có lẽ cú va chạm vừa rồi quá mạnh, phát ra tiếng xương cốt rõ ràng, Tống Duy Bồ hơi cúi người, trán gần như chạm vào đầu cô.

Cô thực sự rất giận, nhưng khi nhìn thấy anh nhắm mắt lại, cô lại bắt đầu mềm lòng. Điểm yếu chí mạng của họ là sự yếu đuối mà người kia không bao giờ thể hiện ra. Bản thân cô không phải là người hoàn hảo, người cô yêu cũng là một người bình thường như cô, luôn đấu tranh trong tình cảnh tuyệt vọng.

“Tránh xa tôi một chút.” Anh nhắm mắt nói: “Áo em ướt rồi.”

Nước vẫn chảy từ tóc anh xuống, vai cô đã ướt một mảng. Mộc Tử Quân liếc nhìn, không lùi lại mà chỉ thả tay đang giữ anh ra.

Tống Duy Bồ hít sâu một hơi, tay trái đưa ra sau lưng, mò mẫm đến chỗ mở cửa. Khóa xe phát ra tiếng “cạch” nhẹ, anh lại thẳng người lên lần nữa, khi mở mắt ra, khóe mắt bỗng thấy mát lạnh.

Có lẽ do vừa cầm đồ uống lạnh, tay của Mộc Tử Quân rất lạnh, khi chạm vào mặt anh cũng rất mát. Cô giúp anh lau sạch nước trên mặt, rồi vuốt ngược mái tóc ướt sũng của anh ra sau, để lộ thái dương và vầng trán.

Ý thức hỗn loạn và nóng nực của anh dần tỉnh táo lại trong cái lạnh đó.

Giọt nước cuối cùng trượt từ sườn mặt xuống yết hầu, Tống Duy Bồ bình tĩnh nhìn Mộc Tử Quân đang kiễng chân giúp mình vuốt tóc. Ánh nắng quá gay gắt, áo thun của anh đã bị bốc hơi đến chỉ còn hơi ẩm nhẹ, lòng bàn tay nắm chặt không còn nước từ hồ bơi nữa, mà là mồ hôi kiềm chế.

Cô đã làm xong mọi thứ nhưng vẫn không rời đi, vẫn đứng ở vị trí anh có thể ôm được. Anh thấy cô ngẩng đầu lên, ánh mắt từ trong đôi mắt anh nhìn thấu hết thảy sự kiềm nén và vẫy vùng mà anh chất chứa..

Trong lòng mỗi người đều có một con rồng ác, cả đời đấu tranh với nó, không để bị nuốt chửng, người chiến thắng sẽ được sống tốt.

Anh luôn thua, không thể giết chết con rồng đó. Anh đã chuẩn bị cho việc đấu tranh suốt đời với nó, nhưng cánh cửa đấu trường bỗng mở ra, và rồi cô bước vào.

Cô dùng tay lau sạch nước trên mặt anh.

Tống Duy Bồ hắng giọng, cảm thấy cổ họng không còn khàn đặc nữa, cuối cùng cũng mở miệng.

“Tôi về nhà thay đồ.” Anh nói: “Buổi tối sẽ đến đón em, được không?”

“Tôi sợ anh lái xe thế này sẽ xảy ra tai nạn.” Giọng cô cũng rất bình thản.

“Tôi không sao.” Cổ họng anh nuốt một cái, lại không biết bị dây thần kinh nào kích thích, nói thêm một câu: “Em ôm tôi một cái thì càng tốt hơn.”

Mộc Tử Quân: …

Phải không?

Tóc ướt đã được vuốt ngược ra sau, vẻ ngoài của Tống Duy Bồ với kiểu tóc này có chút quyến rũ khó hiểu. Mộc Tử Quân nhìn khuôn mặt anh một lúc với biểu cảm phức tạp, thầm nghĩ ôm một cái cũng không thiệt gì.

Trong lòng cô vừa chấp nhận yêu cầu của anh, người đối diện đã đưa tay ôm lấy eo cô, cúi thấp người, tay còn lại ôm chặt lưng cô, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất nửa tấc, ôm trọn cô vào lòng. Mộc Tử Quân đứng kiễng chân không có cảm giác an toàn, cánh tay siết chặt vai anh, tay kia thì đặt lên gáy anh, lòng bàn tay tiếp xúc với mái tóc mềm mại và ẩm ướt..

Cô tưởng tóc con trai đều cứng, nhưng tóc anh lại mềm như vậy.

Một lát sau, Mộc Tử Quân cảm nhận anh dùng cằm cọ nhẹ vào sau cổ mình, sau đó thì thầm bên tai cô một câu “Cảm ơn”.

Sau đó anh đặt cô xuống đất, tay tìm tới cửa xe, nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Sau vài tiếng báo lùi xe ngắn ngủi, anh lái xe ra khỏi chỗ đậu, chỉ để lại tiếng động cơ đã được cải tiến rền rĩ.