Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 40: Anh chọn sai người để gửi gắm cả đời rồi!




Người vẫn luôn khỏe mạnh một khi đổ bệnh cũng giống như núi đổ, Tống Duy Bồ ngủ li bì suốt ba ngày cuối cùng cũng đã khỏi bệnh. Nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, đến ngày thứ tư khi tỉnh giấc, gặp lại Mộc Tử Quân trong phòng khách, anh lập tức bừng tỉnh trước cảnh tượng cô mặc váy đen công sở đi lại trước mắt mình.

Đa phần quần áo của cô đều nghiêng về trang phục đơn giản thường ngày, đứng trong đám đông cô xinh đẹp một cách kín đáo. Hôm nay có lẽ cô sẽ đi làm trên con phố sầm uất nhất khu thương mại trung tâm, trên con phố đó nếu không phải công ty luật thì là ngân hàng đầu tư. Tống Duy Bồ vẫn nhớ rõ được tạo hình thường ngày của người qua lại nơi đó. Hiện giờ Mộc Tử Quân ngoài gương mặt non choẹt ra, mọi thứ khác đều rất hoàn hảo.

Cho dù để mặt mộc loáng thoáng có cảm giác như trẻ con cố mặc đồ người lớn, nhưng đợi đến khi cô đứng trước gương tô son xong xuôi, khí chất đã lộ ra bên ngoài.

Tống Duy Bồ nhìn chằm chằm vào Mộc Tử Quân, nhất thời nghẹn lời: “Đi… đi thực tập à?”

“Đúng vậy, ngày đầu tiên.” Cô trả lời.

Hai người cùng nhau xuống lầu, lần đầu tiên Mộc Tử Quân mang giày cao gót, cô đưa tay ra dấu trên đỉnh đầu mình so ngang qua người anh, kinh ngạc nói: “Bây giờ tôi cao đến chỗ này của anh rồi này.”

Tống Duy Bồ vẫn phải cúi đầu nhìn cô nhưng không khoa trương như trước. Anh đưa tay muốn xoa đầu cô, nhưng lại sợ làm hỏng kiểu tóc mà hôm nay thuyền trưởng đại nhân đã cố ý uốn xoăn. Đi dọc theo con đường trên phố người Hoa đi ra ngoài vài bước, Tống Duy Bồ dừng lại, nói: “Tôi đến hiệu sách xử lý đơn hàng tồn đọng.”

Mộc Tử Quân xoay người, đi lùi về sau còn không quên vẫy tay với anh: “Vậy tôi đón tàu điện đây.”

Thời gian vẫn còn sớm, phần lớn các nhà hàng quán ăn trên đường vẫn chưa mở cửa. Cô vẫy tay rồi xoay người rời đi, mỗi bước chân đều vang lên âm thanh sắc nét. Tống Duy Bồ nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất bên dưới cổng vòm ở phố người Hoa, nhớ tới chuyện khi hai người vẫn còn ở Alice Spring trước khi đổ bệnh, nhất thời anh có hơi hoảng hốt.

Anh cảm thấy mình gần như đã trải ra toàn bộ ở trước mặt cô, anh mở tất cả những cánh cửa trong thành trì của mình để mặc cô tùy ý ra vào, nhưng cô thì sao với anh?

Trước đây anh luôn mặc định rằng cô là người cần giúp đỡ, cần được chăm sóc, lúc mới đầu cô cũng thực sự đã thể hiện ra như vậy. Nhưng chuyện đến nước này, một người rất chắc chắn về mọi chuyện trong cuộc sống như anh đã ý thức được rằng, người thật sự cần một người khác là anh chứ không phải cô.

Mộc Tử Quân bật cười, cuối cùng quyền chủ động đã nằm trong tay cô.

Hướng đi của con thuyền nằm trong tay cô, người trên thuyền cũng vậy. Nghĩ lại thì cô và Kim Hồng Mai trưởng thành trong những thời đại khác nhau, số phận khác nhau, nhưng bản chất tính cách lại giống nhau đến vậy. Cả hai đều có ý chí mạnh mẽ cho những gì mình muốn làm, cả hai đều nắm giữ mọi biến số của sinh mệnh trong tay mình.

Tống Duy Bồ đứng đó thêm một lúc mới quay người đi vào cánh cửa sòng bạc.

Con đường đi đến hiệu sách vẫn như cũ, nhưng bản thân hiệu sách đã cải thiện rất nhiều so với năm ngoái. Cửa hàng trực tuyến cũng đang kinh doanh, bảng hiệu cũng đã được treo lên. Tống Duy Bồ mở ổ khóa chữ U trên cửa kính rồi bước vào trong hiệu sách.

Mấy ngày nay đều là Mộc Tử Quân quản lý hiệu sách, thời gian làm việc đã vượt xa thỏa thuận ban đầu của họ. Trước tiên Tống Duy Bồ mở hết cửa sổ, sau đó lấy phong bì và tiền mặt từ trong ngăn tủ ở dưới quầy thu ngân ra, nhét gấp đôi số tiền của tháng trước vào đó rồi lại bỏ vào một thanh chocolate như thường lệ.

Tấm bảng hiệu được treo ở góc tường, từ bên trong cũng có thể nhìn thấy hàng chữ “Hiệu Sách Tiếng Hoa Tương Tuyệt” như rồng bay phượng múa. Lượng khách đến rõ ràng nhiều hơn trước kia, vừa mở cửa được một lúc đã có mấy sinh viên đi vào, tò mò lật tìm khắp xung quanh.

Vì mới khỏi bệnh, Tống Duy Bồ lại thỉnh thoảng xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương, sau đó bắt đầu xử lý những đơn đặt hàng trực tuyến.

Một khi bắt tay vào làm việc thì rất ít khi phân tâm, qua giờ cơm mới nhìn thấy tin nhắn WeChat Mộc Tử Quân gửi cho mình. Mấy tin nhắn liên tục đều là sticker, tin nhắn cuối cùng là một bức ảnh chụp lén bữa ăn dưới tòa nhà văn phòng.

Đập vào mắt anh là cảnh tượng âu phục giày da.

Kiri: [ohoooooo]

Kiri: [Buổi trưa tôi hẹn Steve đi ăn cơm]

Kiri: [Trong tòa nhà văn phòng của anh ấy toàn là công ty luật]

Tống Duy Bồ: …

River: [Cho nên?]

Có thể vì đây là ngày đầu làm việc, lượng công việc không quá nhiều nên chẳng mất bao lâu đã nhìn thấy tin nhắn của anh, tin nhắn trả lời của cô cũng đến ngay sau đó.

Kiri: [Quá đẹp chứ sao nữa!!]

River: [Ý em là người đẹp hay là quần áo đẹp]

Mộc Tử Quân như cứng họng, do dự một lát mới trả lời tiếp.

Kiri: [Hình như là hiệu ứng do quần áo tạo nên, cái cảm giác khi mà lướt mắt nhìn sang, một rừng người mặc âu phục, ai nấy đều có vóc dáng vô cùng đẹp…]

River: [..]

Nhớ đến lần trước nhìn thấy Steve mặc vest giúp cô tìm cảnh sát, hai mắt cô cũng tỏa sáng. Tống Duy Bồ chỉ biết câm nín trước gu thẩm mỹ thẳng thắn, đơn giản và thô bạo của cô đối với đàn ông.

Kiri: [Anh cạn lời là sao, âu phục là chiến bào của đàn ông mà]

Kiri: [Cũng giống như nam sinh thích JK đó thôi!!!]

River: [Tôi không thích JK]

(*) JK là từ mang ý nghĩa chỉ các bạn nữ sinh cấp 3, từ này được tạo nên bởi cách phát âm “Joshi Koukousei”, sau đó lấy 2 chữ cái đầu là “J” và “K” để tạo thành từ JK.

Kiri: [Vậy anh thích gì?]

River: [Tôi hả?]

River: […]

River: [Em kiểm soát hướng đi của chủ đề này đi.]

Kiri: [Fine.]

Cho đến khi làm xong phần công việc cuối cùng trong tay, Mộc Tử Quân cũng không nhắn với Tống Duy Bồ thêm nữa. Anh liếc nhìn đồng hồ bèn xuống lầu đi ăn cơm, trong lúc đó vừa phải ứng phó với sự quan tâm của bà chủ nhà hàng Thượng Hải về bệnh tình của anh, vừa gửi tin nhắn cho Mộc Tử Quân.

River: [Mấy giờ em tan làm?]

Kiri: [17:30]

River: [Tôi đến đón nhé?]

Kiri: [Vì sao?]

River: [Ngày đầu tiên thực tập thành công, đưa em đi ăn mừng.]

Kiri: [wowww]

Kiri: [Mỏi mắt mong chờ!!!]

Tống Duy Bồ tắt điện thoại ngẩng đầu lên, bà chủ cũng vừa mới bưng cơm đến, đang đứng đối diện với anh, vẻ mặt tò mò cẩn thận quan sát anh.

Tống Duy Bồ: “Cảm ơn dì, còn có chuyện gì ạ?”

Bà chủ: “Không có gì. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt này của cháu, dì lại nhớ đến lúc chồng dì theo đuổi dì, cảm giác như khổng tước xòe đuôi (*) vậy.”

(*) ý nói nam9 tự mình đa tình, đơn phương tình nguyện.

Tống Duy Bồ: …

Kho tàng tiếng Trung uyên thâm sâu sắc, cụm từ này còn có thể dùng như thế được sao?



Phòng khám tâm lý, 17:25

Ngày đầu tiên làm việc, Mộc Tử Quân thật sự không có quá nhiều việc để làm, chỉ là tiếp nhận vài cuộc điện thoại, rồi lại làm quen toàn bộ những nhân viên trong phòng khám. Có mấy cô gái tóc vàng có diện mạo trông rất tương tự nhau, mỗi lần nhìn thấy các cô ấy đi ngang qua cô đều phải lật giở sổ tay nhân viên một cách bình tĩnh, sau đó ghi nhớ đặc trưng khuôn mặt của họ.

Không dễ gì mới chờ được đến lúc còn lại năm phút trước khi tan làm, đột nhiên bên cửa sổ sát sàn có thể nhìn ngắm phong cảnh tầng dưới vang đến tiếng hô hoán thích thú. Ngay sau đó, hơn nửa nữ nhân viên trong phòng khám đã vây đến trước cửa sổ —  bao gồm cả Tô Tố đang mong ngóng tan làm từ sớm.

Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhìn theo, nhưng cô mới vừa vào làm ngày đầu tiên nên cũng không dám làm gì quá nổi bật. Do dự một lúc, mấy nam bác sĩ tâm lý cũng ghé đến nhìn xuống.

Sau một hồi nhốn nháo, đủ các lời bàn tán vang lên, Mộc Tử Quân nghe ra được hai người đàn ông gần mình nhất đã nói với nhau: “Đây là chiếc mô tô mà tôi muốn mua nhất.”

Mô tô gì cơ?

Góc bên kia lại truyền đến một tiếng gọi “Mafia” rất rõ ràng, Mộc Tử Quân đổi mục tiêu nghe lén, cô nghe thấy cô bác sĩ tâm lý người Ý gốc Hoa đã hùng hồn nói với Tô Tố thế này: “Tôi đã nói trong tòa nhà văn phòng của chúng ta có một tầng thuộc quản lý của Mafia mà, chắc chắn là anh ta đến đây làm việc”

Mộc Tử Quân: …

Cuối cùng là người nào đến đây vậy…

Đồng hồ trong văn phòng cuối cùng cũng chỉ hướng vào đúng thời gian tan làm, Mộc Tử Quân cấp tốc thu dọn đồ đạc, chạy vọt vào trong thang máy. Tống Duy Bồ như đợi đến đúng giờ để gửi cho cô một dòng tin nhắn [Đang ở dưới tầng.], cô cũng vội vàng trả lời lại [Đang trong thang máy đi xuống đây.]

Thang máy rất đông, cô đứng ở trong cùng, thang máy đi xuống đến sảnh chỉ nghe thấy một tiếng “ding”, những nhân viên văn phòng chắn trước mặt cô đã lần lượt đi ra ngoài. Mộc Tử Quân vội vàng nhìn vào màn kính sau lưng dặm lại lớp son môi, sau đó xách túi chạy lon ton ra khỏi tòa nhà.

Ở phía trước tòa nhà người đến người đi, nhưng tất cả đều tránh một người. Mộc Tử Quân chỉ liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức đã bị thu hút bởi cảnh tượng ấy.

Đúng như những gì cô đã nói, âu phục là chiến bào của đàn ông. Vai rộng, chân dài, eo hẹp, kiểu áo vest vạt gấp khoác ngoài mang tính công kích, cà vạt nằm bên trong áo gile màu xám đậm, trên cổ tay để lộ ra một khoảng tay áo màu trắng đeo măng sét, một bên tay còn mang bao tay da dùng khi lái mô tô.

Đàn ông mặc âu phục qua lại trên đường không có một trăm cũng đã hơn năm mươi, nhưng không ai bắt mắt bằng người này, nguyên nhân chủ yếu nhất là người ta dù đi xe sang đến mấy cũng là ô tô, chỉ có mỗi người này là chân dài chống đất, tiếng động cơ không tắt, khắp một đoạn đường chỉ toàn nghe thấy tiếng ầm vang phát ra từ của chiếc mô tô này.

… Đợi đã!

Chàng trai trước mặt đội mũ bảo hiểm, trong màn kính tối đen, cô không nhìn thấy được mặt mũi, nhưng chiếc xe mô tô này có toàn thân màu đen đậm, chỉ có phần đầu và giữa có một mảng màu xanh pha lê sáng…

Đây chẳng phải là chiếc mô tô trong gara nhà cô sao?

Đây chẳng lẽ là Tống Duy Bồ???

Mộc Tử Quân ngơ ngác đứng yên tại chỗ, đối phương quay đầu sang rõ ràng cũng nhìn thấy cô. Sau khi nhìn xuyên qua đôi mắt giấu trong màn kính tối đen đó, Mộc Tử Quân thấy chàng trai tháo mũ bảo hiểm ra, vẫy tay với cô.

“Lên xe.” Gương mặt quen thuộc ấy nói với cô.

Mộc Tử Quân: …

Không không không.

Điện thoại trong tay còn đang rung lên điên cuồng, cô thoáng nhìn qua thì thấy Tô Tố đã gửi một chuỗi tin nhắn đến [Cái quỷ gì vậy trời, là River à, aaaaaa.], hoàn toàn mất đi vẻ thận trọng thuộc về lãnh đạo. Đầu óc cô như trống rỗng rồi như bị một sức mạnh vô danh đẩy đi vài bước về phía Tống Duy Bồ, trên tay chợt thấy nặng, hừ, là anh đã ném mũ bảo hiểm ở phía sau vào trong tay cô.

“Nếu váy không tiện thì ngồi nghiêng.” Anh nói.

Điện thoại lại rung lên, Tô Tố: [Phải đi rồi sao aaaaa.]

Tống Duy Bồ đứng trước mặt cô, khuôn mặt được bao bọc bởi mũ bảo hiểm, vai rộng lưng cao, hoàn toàn giống như một tên côn đồ mặc âu phục. Mộc Tử Quân váy đen môi đỏ, trong tay xách mũ bảo hiểm, rõ ràng hai người vẫn còn trẻ tuổi, nhưng nhìn từ đằng xa vẫn tạo ra một bầu không khí phản diện, thu hút sự chú ý của những nhân viên văn phòng da trắng đang độ tan làm.

… Thôi vậy, cứ mặc kệ đi!

Mộc Tử Quân nhắm mắt lại, đội mũ bảo hiểm vào đầu, tiếng cài khóa “lạch cạch” vang lên ở dưới cằm. Cô mở mắt ra cách một lớp kính quang, tầm mắt đã bị thấu kính lọc khiến mọi thứ bên ngoài trở thành màu trà, Tống Duy Bồ ở bên trong thế giới màu trà đó khởi động mô tô.

Cách một lớp mũ bảo hiểm, tiếng ồn động cơ không còn quá ầm ĩ nữa. Mộc Tử Quân cài khóa túi xách lại, sau đó tìm một góc ngồi nghiêng sau lưng anh, mũi giày giẫm lên trên bàn đạp, hai tay không có chỗ để yên, thế là cô quyết định để trên đùi.

“Anh có hất bay tôi không đó?” Cô đã không còn thời gian để bận tâm đến ánh mắt người qua đường, giọng điệu khi hỏi cũng tỏ ra hoang mang.

Tiếng động cơ vẫn đang gầm rú, anh tăng ga khởi động xe lập tức gây ra hiện tượng giật lùi về sau. Tống Duy Bồ nghiêng đầu sang nói chuyện với cô, Mộc Tử Quân căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, cô hơi rướn người về trước thì nghe thấy lời khuyên sáu chữ từ miệng ai kia:

“Ôm chặt vào sẽ không sao.”

Mộc Tử Quân: …

Anh ăn mặc thành thế này, chẳng biết đây là nhắc nhở hay là uy hiếp cô nữa!!!

Ý chí của cô nhanh chóng sụp đổ khi chiếc mô tô tăng tốc, cô vội ôm lấy eo anh mà không hề có chút gánh nặng nào. Cô không biết Tống Duy Bồ sẽ đưa cô đi đâu. Hai người lái xe đi dọc theo con đường tàu điện, từ khu trung tâm đông đúc đến một con đường đã vắng vẻ trong cảnh hoàng hôn.

Các thiết bị thông điện của tàu điện và dây điện đã đan xen thành một mạng lưới dày đặc ở trên cao, tòa nhà văn phòng dần biến mất, trên bầu trời dần dần xuất hiện dấu vết những con chim hải âu trắng. Đường phố lại mở rộng ra, Tống Duy Bồ rẽ ngoặt, khoảnh khắc chạy vòng qua một tòa kiến trúc, một mảng biển xanh dần hiện ra đập vào trong tầm mắt.

Cô ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang lặn dần như dát vàng trên mặt biển, vô số những con hải âu đang lượn vòng trong ánh ráng chiều. Ở bên kia bờ biển, từ nơi họ đến, những tòa nhà văn phòng trong thành phố được cảnh chiều hôm phác họa không có đường nét cụ thể, mang theo một cảm giác ảo ảnh to lớn giống như ảnh mặt cắt thành phố trong những trò chơi mô phỏng.

“Lái xe hơi nhanh.” Tống Duy Bồ không quay đầu lại, anh nói với khung cảnh trước mắt nhưng âm thanh đã được gió mang đến bên tai cô: “May mà không bỏ lỡ.”

Bóng dáng anh cũng đủ để che chắn cơn gió phía trước thổi tới, Mộc Tử Quân siết chặt cánh tay, vùi đầu vào bả vai gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Suốt chặng đường đều là đường quốc lộ và đường tàu điện, cuối cùng cũng đã đến lối vào bờ biển. Tống Duy Bồ dừng xe tìm một chỗ trống để đỗ xe, sau đó cùng Mộc Tử Quân đi đến bãi biển.

Họ đã rất tranh thủ thời gian, nhưng mặt biển đã không còn đẹp như vừa nãy nữa, bãi cát và chỗ đá ngầm gần đó đã bị bao phủ bởi màu xám nhạt, chỉ có mặt nước biển vẫn còn sót lại màu đỏ tươi của ánh ráng chiều lan ra. Hải âu trắng bắt đầu bay lượn vòng thấp hơn, chúng dừng chân trên đá ngầm cùng họ ngắm nhìn tia sáng cuối cùng của một ngày.

Trên bờ cát có những vỏ sò bị sóng đánh dạt vào, Mộc Tử Quân nhặt vài vỏ còn nguyên vẹn, rửa sạch cát bùn trong nước biển lạnh lẽo rồi đưa cho Tống Duy Bồ.

“Gì đây?” Anh nhận lấy.

“Cảm ơn vì đã đưa tôi đến ngắm biển.” Cô nói.

Anh cầm vỏ sò, cân nó trong lòng bàn tay, sau đó bỏ vào trong túi áo: “Tôi dễ nói chuyện thế à.”

Mộc Tử Quân chuyển ánh mắt từ mặt trời lặn sang khuôn mặt của anh: “Vậy anh muốn cái gì?”

Tống Duy Bồ và cô ngồi xuống bãi cát, anh chống tay ra phía sau, lơ đãng nói: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ đang cảm ơn em đã chăm sóc lúc tôi bệnh.”

“Vậy tôi cũng phải cảm ơn anh đã dẫn tôi đến làm việc ở thư viện.”

“Vậy tôi có thể cảm ơn em đã trông nom hiệu sách giúp tôi.”

“Đó là vì anh đồng ý giúp tôi tìm bà ngoại anh.”

“Là em đã giúp tôi biết thêm về bà.”

“Vậy anh…”

“Dừng.” Tống Duy Bồ đưa tay ngăn cô lại: “Hai chúng ta phải tính toán rạch ròi đến vậy sao? Có phải em muốn tính cho đến cái ngày tôi đón em ở sân bay luôn không?”

Mộc Tử Quân: …

“Nhưng mà ngày đón ở sân bay hôm đó…” Tống Duy Bồ bỗng nhiên nhớ tới: “Tùy Trang đã tính sai lộ trình, em thiếu tôi 10 đô em có biết không?”

Mộc Tử Quân: …

Vậy sao?

Anh lấy vỏ sò từ trong túi ra quan sát một lúc, ném lên rồi lại xòe tay hứng lấy, sau đó bỏ lại vào trong túi. Mộc Tử Quân quay sang nhìn thấy khuỷu tay áo của anh đã dính cát, nhưng cát khô ở biển cũng dễ xử lý, nó không làm dơ quần áo chỉ cần phủi nhẹ là đã rơi xuống.

“Tôi nhớ trước kia con người đã dùng vỏ sò làm tiền để giao dịch.” Anh nhìn về phía tận cùng mặt biển: “Đừng tính nữa, hai chúng ta đã trả hết nợ rồi.”

Hết nợ rồi sao?

Không còn nợ nhau rồi sao…

Đằng xa chợt vang lên tiếng hải âu kêu, bờ biển xinh đẹp nhưng lại thưa thớt người qua lại. Tống Duy Bồ tìm được một hòn đá trong cát, anh ném về phía xa, một tiếng “tõm” rơi xuống nước biển khiến những con chim hải âu neo bến trên những tảng đá ngầm gần đó hoảng hồn vỗ cánh bay lên.

“Anh rất đáng ghét.” Mộc Tử Quân nói: “Nếu ở trung tâm thành phố sẽ bị phạt tiền đấy.”

Mới đầu anh không nói gì, ánh mắt lặng nhìn về hướng đám hải âu bay đi rồi biến mất. Sắc trời dần tối xuống, bóng dáng của anh cũng đã bị bóng tối bao phủ. Mộc Tử Quân nghiêng đầu, chợt nhận ra vẻ mặt thư thái của anh vừa nãy đã trở nên thờ ơ, ánh mắt cũng ảm đạm theo tia sáng đang dần tàn lụi.

“Đúng vậy, tôi là một người rất đáng ghét, tôi vẫn luôn chán ghét bản thân mình.”

Anh nói rất nghiêm túc, Mộc Tử Quân xoay người sang nhìn anh.

“Nhưng người khác đều cảm thấy tôi rất tốt.” Anh quay đầu nhìn vào đôi mắt của cô, giọng điệu tràn ngập hoang mang: “Chẳng lẽ họ không nhìn ra sao? Tôi chỉ đang giả vờ thôi.”

Cô dừng lại trên đôi mắt đó rất lâu, đó là đôi mắt đã thu hút sự chú ý của cô kể từ lần đầu họ gặp nhau ở sân bay. Cô đưa tay huơ trước mắt đến mức anh phải nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra vẫn là màu mắt tối đen và trong trẻo ấy.

Trong trẻo đến mức cô có thể nhìn thấy rõ ràng linh hồn đang vùng vẫy trong vòng xoáy nước cho đến khi kiệt sức.

Anh đang vươn tay về phía cô, anh vẫn chưa bỏ cuộc.

Anh không nói những lời như hãy giúp tôi, như thể anh không thể nào mở miệng than thở với người khác. Nhưng nếu như là cô, có lẽ sẽ giống như ngày đó, dùng tên cô để mở đầu câu nói, anh sẽ có thể.

Cô nói khẽ: “Tống Duy Bồ, anh đang cầu cứu tôi sao?”

Anh không trả lời là có hay không, mà hỏi ngược lại cô: “Có được không?”

“Trả vỏ sò cho tôi.” Cô nói.

Anh sững sờ một giây, cho tay vào túi áo vest lấy ra chiếc vỏ sò mà cô đưa anh ban nãy. Đó chỉ là một vỏ sò tiện tay nhặt được, hoa văn trên mặt rất bình thường với hai sắc nâu trắng đơn điệu.

Cô xòe tay ra, anh đặt vỏ sò trong lòng bàn tay cô, một miếng màu trắng nổi bật, khi chạm vào có cảm giác bóng loáng như là đá cẩm thạch trắng.

“Chuyện lớn đấy.” Mộc Tử Quân nói: “Anh đã trả lại vỏ sò, tôi lại nợ anh tiền xe, phải làm sao để bồi thường cho anh đây?”

Khoảnh khắc khi phản ứng được những lời cô nói, Tống Duy Bồ đã không nhịn được cười thầm. Mộc Tử Quân cũng bật cười rút tay về, nắm chặt lấy khoản phí chữa bệnh của anh, hỏi tới: “Anh cần tôi làm gì?”

Anh cười đủ rồi rồi lại ngước mắt nhìn về phía chân trời. Mặt trời đã bị nước biển nhấn chìm, những con hải âu bị anh dọa chạy ban nãy cũng đã kiên cường trở lại đứng trên những tảng đá.

“Không có yêu cầu gì thêm, chỉ cần em tiếp tục tìm chuỗi vòng tay của bà ngoại tôi, đừng bỏ cuộc, hãy để tôi làm cùng em.”

“Bản thân sự tồn tại của em đã có ý nghĩa rất lớn với tôi, thời gian đồng hành cùng em là khoảng thời gian tinh thần tôi tốt nhất trong mấy năm nay.”

Anh lại nhặt lấy một hòn đá khác, chỉ là lần này không dọa hải âu mà là ném sang một hướng khác trên mặt biển, “Những việc còn lại, tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Mặt biển đã quá tối, cũng không thấy rõ điểm rơi của hòn đá. Mộc Tử Quân dùng ngón tay cái vuốt ve những hoa văn trên vỏ sò, cô nhìn đường nét góc nghiêng khuôn mặt Tống Duy Bồ trong đêm tối, suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng nghĩ ra câu trả lời.

“Anh ăn mặc thế này nói những lời như thế trông rất kỳ lạ, phần đầu giống như đang uy hiếp, phần sau lại như đang đứng giữa ranh giới sống chết vậy.”

Tống Duy Bồ: …

“Không phải em nói âu phục đẹp hay sao?”

“Đúng là đẹp.” Cô gật đầu nói tiếp: “Nhưng tôi không ngờ khi anh mặc vào lại trông không giống người tốt như thế, người khác mặc âu phục đều như tinh anh trong xã hội, sao anh lại giống du côn thế nhỉ?”

… Em nói ai giống du côn?

Không phải.

Không phải chứ?

Sao chủ đề câu chuyện lại đến nông nỗi này?

Bầu không khí trầm lắng vừa nãy đâu rồi?

“Rốt cuộc em có nghe hiểu những gì tôi vừa nói không vậy?”

“Thực ra cũng không chú tâm lắm.” Mộc Tử Quân nói: “Chỉ lo nhìn vào mặt anh, người đẹp vì lụa mà, trông anh ưa nhìn hơn mọi ngày.”

Tống Duy Bồ: “Em trả vỏ sò lại cho tôi.”

Mộc Tử Quân: “Không trả.”

Tống Duy Bồ: “Tôi ném em xuống biển.”

Mộc Tử Quân: “Phạm pháp đấy.”

Tống Duy Bồ: “Tôi điên rồi mới tìm em giúp tôi!”

Mộc Tử Quân: “Tôi hiểu, sự tồn tại của tôi có ý nghĩa quan trọng, cũng do tôi quá có sức hấp dẫn. Câu này tôi có nghe thấy.”

Tống Duy Bồ: …

Anh chọn sai người để gửi gắm cả đời rồi!!!