Mộc Tử Quân nhớ rõ khi mới vừa khai giảng, cô muốn gặp Tống Duy Bồ còn phải hẹn trước thông qua Tùy Trang. Bây giờ thì tốt rồi, về nhà thì ở sát vách, làm việc thì ở hiệu sách của anh, hiện giờ đến thư viện báo danh còn có thể gặp được anh mặc đồng phục nhân viên ngồi sau lưng giáo viên thư viện, hết sức chăm chú sắp xếp lại những quyển sách lấy ra từ máy trả sách tự động.
Nhiệt độ vẫn chưa tăng hẳn, anh mặc chiếc áo thun trắng chữ T dài tay bên trong, bên ngoài khoác thêm áo ngắn tay màu xanh đen rộng rãi của trợ lý thủ thư, đường viền vai lỏng lẻo và thoải mái, trước ngực in logo màu trắng của trường và dòng chữ trợ lý thư viện bằng tiếng Anh.
Hôm nay không chỉ có cô là trợ lý mới đến báo danh, sau khi giáo viên thư viện phát biểu cảm nghĩ chào mừng, hai đồng nghiệp khác được các Tutor (*) của mình đón đi. Tống Duy Bồ thong thả đi cuối cùng, gật đầu chào giáo viên rồi ra hiệu cho Mộc Tử Quân đi qua.
(*) Tutor: giáo viên hướng dẫn, người hướng dẫn.
Mọi người đều được đón đi với thái độ nhiệt tình và thân thiện, anh thì chỉ ra hiệu cho cô đến tìm mình. Mộc Tử Quân cười khẩy một tiếng, ôm đồng phục và sổ tay công việc vừa được phát bước đến bên cạnh anh.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Thái độ lạnh nhạt.” Mộc Tử Quân nói: “Có chút không vui.”
Tống Duy Bồ im lặng nhìn cô vài giây, sau đó lấy cốc cà phê chưa uống của mình từ sau bàn đưa tới tay cô.
“Sao vậy?” Mộc Tử Quân không hiểu.
“Họ không được Tutor cho cà phê.” Tống Duy Bồ nói: “Tốt hơn chưa?”
Mộc Tử Quân: …
Cô không muốn thừa nhận, nhưng cô đã tốt hơn rồi.
Hôm qua trên đường về nhà hai người đã nói một phần công việc hàng ngày, hôm nay chỉ còn lại một chút nội dung trong sổ tay công việc phải giới thiệu. Ngày đầu tiên nhận việc, họ chưa phải bắt đầu công việc chính thức, Tống Duy Bồ cũng có thể lấy cớ dẫn cô làm quen với môi trường làm việc để tách đoàn. Hai người ra khỏi thư viện, ngồi trên bãi cỏ rộng rãi cách cửa ra vào không xa.
Ánh nắng rất đẹp, dưới mỗi tán cây đều có người ngồi, khi ngồi xuống có thể ngửi thấy mùi cỏ tươi thơm ngát. Mộc Tử Quân mở sổ tay nhân viên đặt trên đùi, lật qua vài trang, phần lớn trùng khớp với những gì Tống Duy Bồ đã nói hôm qua.
Các email còn lại đều liên quan đến việc học, Mộc Tử Quân chỉ lướt qua sơ sài, khi kéo lên phía trên, bỗng nhiên phát hiện một email chưa đọc vừa mới đến, đuôi địa chỉ email là của thư viện trường.
Cảm giác hồi hộp này giống như khi nhận được thư mời nhập học của trường. Mộc Tử Quân run rẩy mở email, dòng đầu tiên của nội dung là một chữ [Congratulations] to đùng đập vào mắt.
Mộc Tử Quân nín thở tập trung, phát hiện bên dưới là một số lưu ý khi nhận việc, đoạn cuối rõ ràng không phải là nội dung theo mẫu có sẵn — Năm nay thư viện quyết định hủy bỏ chương trình đào tạo chung cho trợ lý mới, thay vào đó là ghép Tutor để giúp các trợ lý mới làm quen với công việc, dưới đây là danh sách bố trí giữa nhân viên được chọn và Tutor.
…
Kiri Mu – River Song.
…
Mộc Tử Quân: …
Thực ra cô vẫn muốn chuyển đi, bởi vì cảm thấy từ khi mình đến Melbourne đã liên tục làm phiền Tống Duy Bồ. Ban đầu, cô chỉ phiền anh về chuyện tìm Kim Hồng Mai, cùng lắm là mất chút thời gian của anh. Không ngờ tới bây giờ cô còn ở nhà anh, tiền lương làm thêm cũng là do anh trả…
Mộc Tử Quân không phải người thích chiếm lợi của người khác. Cô biết rất rõ Tống Duy Bồ cho mình thuê nhà với giá thấp hơn thị trường nhiều, còn lương và thời gian làm việc cũng không tương xứng. Cô cảm thấy anh hoàn toàn có thể cho thuê nhà với giá cao hơn và thuê nhân viên với giá rẻ hơn.
Nhưng mà, hiện tại thì…
Cô thấy tên Tống Duy Bồ ngay sau tên tiếng Anh của mình.
Mộc Tử Quân chợt nhận ra, có lẽ vận mệnh đã sắp đặt sẵn, muốn thông qua quan hệ tiền bạc và thuê mướn — hai hình thức tuy cổ xưa nhưng lại ổn định và bền chặt này để khóa chặt hai người họ lại với nhau.
Bên tai cô mơ hồ vang lên lời thầy giáo hồi trung học thúc giục cả lớp “Chia một phút làm hai để dùng”, nghĩ đến lúc này Tống Duy Bồ mới đầu học kỳ năm hai, cô cảm thấy ít nhất anh phải chia mỗi phút thành tám phần để dùng…
“Tống Duy Bồ.” Cô di chuyển chuột rồi yếu ớt nói: “Ngoài việc viết chữ Hán không tốt, còn có chuyện gì mà anh không làm được không?”
Tống Duy Bồ rời mắt khỏi màn hình rồi nhìn về phía cô: “Gì cơ?”
“Thì…” Cô cân nhắc từ ngữ: “Anh có chỗ nào không được không? Nói ra để tôi cân bằng một chút.”
Tống Duy Bồ nhìn cô một lúc, ánh mắt dường như đang nhớ đến một ít kiến thức mình vừa học được từ việc nghiên cứu network gần đây, hình như là cái gì mà “Đàn ông không thể nói không được”.
“Tôi đều làm được.” Anh tự tin trả lời.
… Xin anh đừng học nữa.
***
Hôm đó Mộc Tử Quân tự viết xong sơ yếu lý lịch, lại nhờ Tống Duy Bồ chỉnh sửa cho cô. Cuối cùng, cô đã thuận lợi vượt qua vòng tuyển chọn đầu tiên. Trưa thứ hai, cô lại vội vàng đến thư viện để phỏng vấn, hiện giờ chỉ còn chờ thông báo.
Sự chậm chạp là thiên tính của người Úc, nếu không thì loài koala không thể sống hài hòa trên mảnh đất này như vậy. Trong khi chờ kết quả phỏng vấn, Tống Duy Bồ cũng đang chờ phê duyệt từ cơ quan chính phủ cho việc lắp đặt biển hiệu. Mỗi lần hai người gặp nhau ở cửa hàng sách đều mang tâm trạng nặng nề.
Hôm nay lúc Tống Duy Bồ đến thì vẻ mặt bỗng nhiên rất thoải mái, nhìn Mộc Tử Quân với ánh mắt muốn nói lại thôi. Mà cô thì chìm trong nỗi lo lắng khi chưa biết kết quả phỏng vấn, vẫn gục đầu trên bàn suy nghĩ về cuộc đời như trước kia, cảm xúc bộc phát.
Ánh nắng chiếu vào tờ giấy trắng, việc phân biệt các chữ in tiếng Anh trở thành chuyện khiến võng mạc cô đau đớn nhất. Cô nhắm mắt lại, ánh nắng xuyên qua mí mắt, trong tầm nhìn như có một mảnh lửa đỏ. Xa xa có người đang chơi đĩa bay, trong khoảnh khắc nhắm mắt, tiếng cười đùa của họ trở nên rõ ràng hơn, xen lẫn với tiếng gió mùa xuân ở Melbourne.
Gió xuân khác với gió đông, người ta không nghe thấy tiếng gió, mà là tiếng lá cây cọ xát và cỏ cây chậm rãi đâm chồi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Tống Duy Bồ đang tựa vào thân cây, cắn một ngọn cỏ và dùng tay phải chống lên đầu gối để trả lời tin nhắn.
“Ai tìm anh vậy?” Mộc Tử Quân híp mắt hỏi.
“Cửa hàng làm biển hiệu.” Tống Duy Bồ nói: “Hỏi vài nơi, chọn nơi nào giá cả hợp lý.”
Cũng biết tính toán đó chứ.
Anh ngồi tựa vào gốc cây, phần rễ nhô lên vừa đủ để chân anh nửa duỗi ra. Mộc Tử Quân thấy tư thế của anh thoải mái hơn mình, bèn bò dậy lại gần ngồi cạnh anh, ôm đầu gối nhìn vào cuộc trò chuyện của anh với bên bán hàng.
Tiếp theo không nhịn được cười ra.
“Yêu cầu của anh nhiều thật.” Cô nói: “Phải làm song ngữ Trung – Anh, tiếng Trung lại không được dùng font mặc định. Đây đều là các nhà thiết kế của Úc, họ đâu biết tiếng Trung.”
Nhớ lại những lần bị anh thúc ép sửa poster, Mộc Tử Quân nhận ra Tống Duy Bồ thật may mắn vì đã làm việc trong ngành Kiến trúc. Nếu anh làm việc cho các công ty bên phía khách hàng, thế giới chắc chắn sẽ thêm một linh hồn gian ác.
Trang của Tống Duy Bồ lại được làm mới, Mộc Tử Quân nhìn theo và thấy đối phương đề nghị – yêu cầu Tống Duy Bồ tự cung cấp font chữ gốc cho sáu chữ “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt”, rồi nhà thiết kế sẽ tiếp nhận công việc sau đó.
Tống Duy Bồ không trả lời ngay, chắc là đang nghĩ cách. Mộc Tử Quân suy nghĩ một lát rồi nói đùa: “Cũng được mà, anh tự cung cấp font đi, rồi tự mình viết một cái cho bọn họ. Đúng lúc chữ viết tay của anh ha ha ha ha…”
…
Tống Duy Bồ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, Mộc Tử Quân bỗng thấy lạnh sống lưng.
Anh nhìn cô, tay vẫn gõ một từ đơn ngắn, sau đó tắt màn hình. Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhìn anh đứng dậy, sẵn tiện đưa tay kéo cô đứng lên luôn.
Cô vươn tay ra, nhưng anh lại kéo cổ áo sau của cô như đang trả thù việc cô cười nhạo chữ viết của anh.
“Về nhà.” Anh nói: “Viết chữ cho tôi.”
Mộc Tử Quân: …
“Ngày đầu tiên mà.” Cô yếu ớt giãy dụa: “Không tính là trốn việc sao?”
“Công việc ngày đầu tiên do Tutor sắp xếp.” Tống Duy Bồ kéo cô ra khỏi bãi cỏ: “Tôi sắp xếp em viết biển hiệu cho tôi.”
Mộc Tử Quân: …
***
Ở phố người Hoa cũng có những cửa hàng in ấn và đồ họa cho người Hoa, nhưng kiểu dáng rất cũ, font chữ thẳng đứng, biển hiệu mang đậm hơi thở cổ xưa của thế kỷ trước. Ngược lại, những câu đối trước cửa một số cửa hàng cũ lại phù hợp với phong cách mà Tống Duy Bồ tưởng tượng cho biển hiệu của mình. Khi họ đi qua một cửa hàng đồ cổ, Tống Duy Bồ đặc biệt dừng lại để cô quan sát một lúc, Mộc Tử Quân nhìn rõ một lát rồi nói: “Kiểu chữ này không dùng bút lông thì không viết được.”
Tống Duy Bồ nhìn vào.
“Tôi cảm thấy cũng không khác gì chữ em viết bằng bút máy.” Anh nói.
Mộc Tử Quân: … Anh coi trọng tôi rồi.
Nhưng không phải ngẫu nhiên mà Tống Duy Bồ có cái nhìn đặc biệt về thư pháp. Quả thật khi còn nhỏ, Mộc Tử Quân đã học thư pháp cùng ông nội trong một thời gian dài. Dù thời niên thiếu Uyển Thành Trúc ăn chơi nhưng cũng xuất thân từ gia đình danh giá, được thầy dạy dỗ đến lớn, tự nhiên nét chữ bút lông của ông cũng mang phong cách thế gia. Mộc Tử Quân luyện năm năm, chỉ học sơ được ba phần của ông, nhưng vậy cũng đủ để cô giành giải thưởng trong các cuộc thi thư pháp suốt từ nhỏ đến lớn.
Quan sát thêm một lát, Mộc Tử Quân quay sang nhìn Tống Duy Bồ với tâm sự nặng nề — Cô luôn không chắc về mức độ hiểu biết của anh về văn hóa Trung Quốc, cảm giác kiến thức của anh như dạng răng cưa vậy, chẳng hạn như…
“Anh có biết viết chữ bằng bút lông cần dùng mực, giấy và nghiên không?”
Tống Duy Bồ nhìn cô một cái đầy kỳ quái.
“Ý em là giấy Tuyên Thành và nghiên mực đúng không?” Anh nói, chỉ vào hướng về nhà: “Tầng dưới hình như có hộp mực tùng yên, em dùng có quen không?”
Mộc Tử Quân: “… Đi thôi.”
Bên phải cửa hàng đồ cổ là sòng bạc, đi qua đó là vào con đường nhỏ về nhà. Mộc Tử Quân theo sau Tống Duy Bồ, gần đến nơi cô mới nhận ra: Tầng dưới nhà anh?
Tầng dưới nhà anh không phải là cửa hàng đèn đã khóa cửa sao?
Cô nhớ lần đầu đến nhà anh đã thoáng nhìn thấy cửa hàng đó, bên trong toàn là kệ phủ vải chống bụi, Tống Duy Bồ đã nói “Tôi không có thời gian để ý”. Sau khi chuyển vào sống cùng anh, cô đã từng đi qua gác lửng và gara, nhưng chưa bao giờ bước vào cửa hàng này.
Tống Duy Bồ mở cửa gara, lấy từ trên tường xuống một chùm chìa khóa, “Rầm rầm” đi ra ngoài.
“Anh giống một người cho thuê nhà có khí chất xuất chúng.” Mộc Tử Quân nói một cách chân thành.
“Em yên lặng một chút.” Anh cũng đáp lại một cách rất lịch sự.
Lâu quá không mở, bản thân anh cũng không nhớ rõ chìa khóa nào dùng để mở cửa cửa hàng đèn. Sau khi thử bốn, năm cái, cuối cùng anh nghe thấy một tiếng “lách cách” trong ổ khóa, cửa kính bị kéo ra.
Trên kệ hàng đã không còn nhiều đồ, có lẽ sau khi Kim Hồng Mai ra đi đã lập tức xả kho, hiện giờ chỉ còn lại vài cái đèn bán không được, bị phủ dưới lớp vải chống bụi nửa trong suốt. Ở kệ trong cùng không phải là đèn, mà là những hàng hóa còn tồn, Mộc Tử Quân tinh mắt thấy một cuộn giấy Tuyên Thành và vài hộp mực.
“Cửa hàng của anh chứa mấy thứ này làm gì?” Cô hỏi.
“Trước đây phố người Hoa vẫn còn vài người lớn tuổi cần dùng.” Tống Duy Bồ nói: “Bà đã nhập một đợt, nhưng sau khi những người đó dọn đi thì không còn ai mua nữa.”
Sau đó chúng cứ thế bị bỏ lại đây.
Đồ cũ từ lâu, giờ lại có dịp sử dụng. Có lẽ vì để quá lâu, ngay khi Tống Duy Bồ vừa cầm lên thì bụi bay tứ tung, còn Mộc Tử Quân thì không có chút nghĩa khí nào tránh xa ra. Cô lùi lại từng bước, núp sau kệ hàng.
“Anh lấy cái khăn.” Mộc Tử Quân phản ứng rất lớn với bụi: “Lau sạch rồi hẳn mang lên lầu.”
Tống Duy Bồ không trả lời, nhưng nhanh chóng rời khỏi tầng một, chắc là đi lấy dụng cụ làm sạch từ gara. Bụi từ từ lắng xuống, Mộc Tử Quân bắt chéo tay phía sau lưng, bắt đầu buồn chán đi lòng vòng.
Ánh mắt cô lướt qua các kệ hàng, rồi nhanh chóng bị một chiếc đèn bàn cũ thu hút – những chiếc đèn khác đã bán hết, chỉ còn lại nó, rõ ràng là có lý do. Chiếc đèn có chao đèn thủy tinh to như cái đỉnh, kích thước lớn đến mức không cần thiết, trên đỉnh có hai cái lỗ giống như để cho đèn tỏa nhiệt, tổng thể của thiết kế khiến người ta khó hiểu.
Ánh mắt cô rời khỏi kệ hàng, lại chuyển hướng sang mặt tường, xẹt qua một khung tranh được đóng đinh trên tường rồi lại dời về.
Lần đầu tiên đi qua cửa hàng này, từ bên ngoài cô đã thấy khung tranh đó, tấm kính phủ một lớp bụi, qua cửa sổ không thấy rõ gì. Hiện giờ bước vào trong, dường như cô có thể xuyên qua lớp bụi kia nhìn thấy chút gì đó ẩn sau.
Màu sắc chủ đạo của bức tranh rất sáng, chỉ là bị bụi che phủ, các chi tiết trong tranh như bị thêm hiệu ứng mờ. Mộc Tử Quân không nhịn được tiến lại gần, ngắm nhìn một lúc rồi thổi thử.
Cô thổi bay lớp bụi mỏng trên bề mặt.
Các hạt bụi đột ngột bốc lên, tạo thành hình trong không khí mà mắt thường có thể thấy được. Mộc Tử Quân nhanh chóng lùi lại vài bước, nhắm nửa mắt, cứ lo bị bụi bay vào mắt.
Giờ thì cô có thể nhận ra màu chủ đạo của bức tranh là sắc đỏ.
Nhưng gần như ngay khi nhận ra màu sắc, cô cũng sinh ra một cảm giác quái lạ. Cô cảm thấy trong phòng như phát ra tiếng “cạch cạch”, mà bức tranh kia cũng bắt đầu rung nhẹ.
Lớp bụi vừa bốc lên không bay vào mắt cô, nhưng rõ ràng có vài hạt bay vào mũi. Mộc Tử Quân cay mắt, vừa muốn hắt hơi thì đồng thời bức tranh cũng rung rõ hơn.
… Cái gì vậy!
Cô liều mạng nhịn cơn hắt hơi, bước chân nhanh chóng lùi về phía sau. Mà bức tranh kia cũng lấy đỉnh làm trục, nháy mắt bị đẩy lên từ phía sau. Mộc Tử Quân trơ mắt nhìn một vật màu đen rơi xuống “bịch” một tiếng, lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng ngồi phịch trên sàn, đối diện cô với vẻ hoảng hốt.
Người và chuột đều im lặng.
Não của Mộc Tử Quân đơ ra một lúc, còn con chuột thì đơ lâu hơn so với cô. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Tống Duy Bồ khoan thai đến muộn, thấy cảnh tượng người và chuột giằng co, rõ ràng là có chút bất ngờ.
“Tống Duy Bồ.” Mộc Tử Quân nghiến răng nói, như sợ làm kinh động con chuột: “Xử lý đi.”
Mộc Tử Quân đã nhiều lần chứng kiến tốc độ suy nghĩ của Tống Duy Bồ, nhưng chưa lần nào mạnh mẽ như hôm nay. Chỉ sau ba giây ngẩn ngơ, anh đã lấy chiếc chao đèn bằng thủy tinh mà cô vừa đùa là cái đỉnh, úp lên con chuột làm nó không thể cử động.
… Thật đúng là mỗi thiết kế kỳ lạ đều có một công dụng riêng.
Con chuột cuối cùng cũng phản ứng, bắt đầu đâm vào thành thủy tinh trong vô vọng, nhưng chao đèn thủy tinh nặng nề không hề nhúc nhích. Mộc Tử Quân khẽ thở phào, chỉ vào bức tường và giải thích với Tống Duy Bồ: “Chạy ra từ phía sau đó.”
Tống Duy Bồ gật đầu, giơ tay lấy bức tranh treo trên tường xuống.
Phía sau lộ ra một cái hang chuột.
Khung tranh bị úp ngược trên bàn, phía sau có một vòng màu khác hẳn những chỗ khác, cái hang chuột rõ ràng đã tồn tại một thời gian. Hai người kiểm tra lại căn phòng một lượt, giờ mới nhận ra một số đồ đạc trong phòng đã bị gặm nhấm.
“Ngày mai tôi sẽ gọi người của công ty diệt chuột đến.” Tống Duy Bồ nói.
Mộc Tử Quân gật đầu, nhận hộp đựng mực tùng yên đã lau sạch, nghiên và hai cây bút lông mới từ anh. Cuộn giấy Tuyên Thành khá lớn, cô lấy thêm vài tờ để luyện tập trước khi viết. Sau khi cho mọi thứ vào ba lô, ánh mắt cô không tự chủ quay về khung tranh đó.
“Anh có định treo nó lại không?” Mộc Tử Quân hỏi.
Vừa rồi Tống Duy Bồ đã xoay bức tranh lại. Anh lau nhiều thứ nhưng không lau tấm kính dày của bức tranh, vậy nên bề mặt vẫn phủ đầy bụi.
“Không cần.” Anh nói: “Lên lầu trước đi, mai viết cũng được.”
Ban đầu chỉ định lấy bút mực giấy nghiên, ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân rời khỏi cửa hàng, cô nhìn anh khóa cửa, ánh mắt lại hướng về bức tranh vẫn phủ bụi lần nữa.
“Tống Duy Bồ.” Hai lần không thấy rõ khiến cô không thể không hỏi: “Anh còn nhớ trong bức tranh đó là gì không?”
“Tranh?” Tống Duy Bồ nhìn theo ánh mắt cô, thấy khung tranh mình vừa tháo xuống. Anh nhớ lại một chút rồi trả lời cô: “Đó không phải tranh, nó là một bức ảnh phóng to.”
“Lạch cạch” một tiếng, khóa chốt cửa. Tống Duy Bồ tháo chìa khóa cửa hàng ra rồi cho vào xâu chìa chìa khóa thường dùng, sau đó mang theo nó và Mộc Tử Quân lên lầu.
“Em muốn xem thử không? Tôi nhớ là khá đẹp.” Anh nghiêng người nói chuyện với cô vừa đẩy cửa bằng vai: “Khung tranh quá bẩn, nếu em muốn xem, tôi sẽ tìm bản gốc.”
“Được.” Mộc Tử Quân nói.
Hai người lần lượt trở về phòng, Tống Duy Bồ lên gác lấy album. Mộc Tử Quân thì lấy bút mực giấy nghiên ra khỏi ba lô, sắp xếp trên bàn trà, chuẩn bị viết bảng hiệu cho hiệu sách Tương Tuyệt.
Không ngờ kỹ năng từ nhỏ lại phát huy công dụng sau nhiều năm, nhưng trước khi viết phải khai bút. Nhất thời Mộc Tử Quân không tìm thấy cái bát thích hợp, nên cô đành lấy đĩa thức ăn của chuột đến, đổ nước ấm vào để ngâm đầu bút lông.
Cùng là chuột, con ở dưới tầng vẫn đang bị cái đỉnh đè, còn mày ngày ngày được ăn ngon uống tốt, chỉ là đĩa thức ăn bị dùng để ngâm bút thôi, cũng không có gì để oán giận.
Lâu lắm không viết, đừng nói bút lông, ngay cả bút cứng cô cũng hơi lạ tay. Mộc Tử Quân cắt hai tờ giấy Tuyên Thành, gấp nhẹ vài đường để định khung chữ.
Tuy rằng trình độ thư pháp của Tống Duy Bồ không phân biệt được đẹp xấu gì, nhưng đây là thời khắc hiếm hoi “Cô làm được còn anh thì không”, Mộc Tử Quân cảm thấy gánh nặng trên vai cũng không quá lớn.
Bút lông đã được ngâm nở ra, chất keo trên đầu bút cũng được rửa sạch. Dừng bút lâu như vậy, lần đầu viết lại ở nơi đất khách quê người, chính cô cũng cảm thấy cổ tay cứng nhắc. Cô thậm chí không dám mài mực, chỉ chấm chút nước, thử viết chữ “Ân” trên giấy Tuyên Thành.
Sao cô lại viết chữ này?
Mộc Tử Quân ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại. Có những điều ngày đêm nghĩ đến, vậy mà đã trở thành tiềm thức.
Cô nhìn cổ tay mình, hoa hồng và hai chữ ân ái đã trở về, chữ tiếp theo phải tìm là “Lưỡng bất nghi”.
Kim Hồng Mai sẽ đưa viên ngọc nào cho họa sĩ? Bức tranh được đổi kia giờ ở nơi nào? Mộc Tử Quân không biết, thật ra từ khi đến Melbourne, cô không biết gì cả. Cô như đang đi theo quỹ đạo mà định mệnh đã sắp đặt, mà quỹ đạo đó trùng khớp với tuyến đường mà Kim Hồng Mai đã đi nửa thế kỷ trước.
Vết nước nhanh chóng phai mờ, chữ “Ái” cũng biến mất. Mộc Tử Quân dùng tay trái vuốt phẳng giấy Tuyên Thành, cẩn thận viết chữ “Lưỡng” vào ô tiếp theo.
“Mộc Tử Quân.” Ngay lúc chữ này vừa hoàn thành, trước mắt cô vang lên tiếng gọi.
Cô ngẩng đầu, thấy Tống Duy Bồ đang vỗ vỗ cánh tay, phủi bụi từ gác xuống, sau đó đưa album cho cô.
“Bức ảnh mà em muốn xem.” Anh nói.