Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 28: [Phần 5: Hoa song sinh] Bị khóa chặt bởi mối quan hệ tiền bạc




Melbourne, quán cà phê.

Từ Sydney trở về đã một tuần, cuối cùng Mộc Tử Quân cũng tiêu hóa hết chuyện của Chúc Song Song, cũng dành thời gian đọc xong chương mẫu tiểu thuyết mà Tát Sa gửi cho cô. Thời tiết ấm dần, các nhà hàng và quán cà phê đều đặt bàn ghế ra ngoài trời, những người trong con hẻm cổ kính và chật hẹp đều đang tận hưởng cảnh xuân cuối tuần.

Mỗi bàn đều được đặt rất gần nhau, trên bàn đặt một chiếc bánh phô mai có kết cấu đậm đặc đủ để thưởng thức cả buổi chiều. Người khác có thể nghe rõ ràng những chuyện phiếm mà bàn bên cạnh chia sẻ, nhưng Mộc Tử Quân không gặp phải rủi ro này, vì cô đang ngồi giữa một nhóm người Úc, cô lại nói tiếng Trung.

Tát Sa cầm một ly cà phê ngồi đối diện Mộc Tử Quân, vẻ mặt khi nghe cô kể lại câu chuyện xưa này như đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm. Ngay khoảnh khắc nghe xong, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ: “Đủ kịch tính, có thể sử dụng.”

“Đúng không.” Mộc Tử Quân vẫn không có cách mở lời với Tống Duy Bồ, cuối cùng cũng tìm được một người để giãi bày, giờ phút này như trút được gánh nặng: “Em kể chị nghe nhiều như vậy, chị coi như đi thực tế đi.”

Tát Sa gật đầu, lại viết thêm vài nét vào bản ghi chép, cuối cùng đóng nó lại. Nhớ lại nội dung Mộc Tử Quân vừa kể một lát, cô ấy không nhịn được truy hỏi: “Vậy sắp tới các em định đi tìm người họa sĩ đó sao? Không phải Kim Hồng Mai đã đổi viên ngọc với người đó để lấy một bức tranh à.”

“Đúng.” Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhớ lại: “Cuối cùng em còn hỏi thêm Chúc Song Song vài câu, nhưng bà ấy cũng chỉ nghe Kim Hồng Mai nói qua một câu vậy thôi. Chị nói nếu là họa sĩ nổi tiếng còn đỡ, người này đến tên cũng không để lại, không biết nam nữ, em biết đi đâu tìm chứ? Chẳng phải như mò kim đáy bể sao…”

“Bức tranh đó đâu rồi?” Tát Sa truy hỏi.

Mộc Tử Quân càng thêm thất vọng: “… Em cũng không biết.”

“Đừng gấp, đừng gấp mà.” Tát Sa vội vàng an ủi: “Quanh co khúc khuỷu, chắc chắn sẽ có manh mối, chẳng phải lúc đó em cũng thấy Diệp Nhữ Thu khó tìm lắm sao? Quanh đi quẩn lại, nói không chừng sẽ gặp nhau ở ngã rẽ nào đó.”

Mộc Tử Quân gật đầu, phiền muộn múc một thìa bánh. May là đường thực sự khiến người ta tiết ra dopamine hạnh phúc, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong ưu thương, sau đó tạm biệt Tát Sa, quay lại nơi cô thường lui tới gần đây, tiệm sách ở phố người Hoa.

Thời gian trước cô và Tống Duy Bồ đều ít đến, doanh thu tiệm sách ngày càng đáng lo. Mặc dù Tống Duy Bồ là ông chủ nhưng lại khá thờ ơ, còn Mộc Tử Quân là nhân viên duy nhất lại có chút căng thẳng, thậm chí còn học theo Trần Tiếu Vấn mở một tài khoản IG cho tiệm sách, mỗi ngày chăm chỉ cập nhật thư mục sách mới, thỉnh thoảng còn đăng những đoạn trích kèm hình ảnh, khiến Tống Duy Bồ hôm đó hỏi cô: “Tôi có nên tăng lương cho em không?”

Mộc Tử Quân bày tỏ: “Đừng tăng, tăng nữa thì lợi nhuận hàng tháng cũng không đủ để thuê tôi.”

Nhân viên thúc ép ông chủ chuyên cần, mấy ngày nay Tống Duy Bồ có nhiều thời gian rảnh, cũng quan tâm đến tiệm sách hơn, chụp ảnh hai thùng sách mới để đăng lên cửa hàng trực tuyến, cập nhật thông tin hàng hóa đến nửa đêm. Thậm chí mở ra tiền lệ khuyến mãi hàng hóa, bán hàng tồn kho theo bộ với giá rẻ, hiếm khi nhờ Mộc Tử Quân chỉnh sửa ảnh làm poster.

Nhưng mà — sinh viên ngành Kiến trúc có trình độ thẩm mỹ cao, ý kiến đối với tác phẩm của cô rất nhiều, lúc thì trục hoành bị lệch, lúc thì tỉ lệ nguyên liệu (*) thiếu cân đối, thậm chí về phối màu cũng có cái nhìn riêng. Mộc Tử Quân dùng máy tính cũ của tiệm sửa đi sửa lại bảy tám lần, sửa đến mức nó kêu ong ong, phần mềm treo máy, nửa đêm đăng lên vòng bạn bè tổng kết châm ngôn nơi làm việc —

(*) Trong nghệ thuật và thiết kế: “素材” (nguyên liệu) có thể là hình ảnh, âm thanh, video, hoặc các yếu tố thiết kế được sử dụng để tạo ra các tác phẩm nghệ thuật, đồ họa, hoặc video.

[Đi làm thì đi làm, đừng có push ông chủ. Bạn push ông chủ, ông chủ push bạn, cuối cùng là bạn tự push chính mình.]

Kết quả Tống Duy Bồ không đăng trạng thái, nhưng lại tích cực trả lời cô.

River: [Tôi khuyên em nên thận trọng lời từ nói đến việc làm.]

Tùy Trang: [Oa, River của chúng ta đã biết nói thành ngữ rồi.]

Do Gia: [Năm sau có thể viết thơ.]

Mộc Tử Quân nhìn câu trả lời mà chìm vào im lặng, khi quay lại màn hình trò chuyện, cô thấy hộp thoại với Tống Duy Bồ lại có thông báo mới. Nhìn vào con số “1” màu đỏ, cô hít sâu một hơi rồi dằn lòng mở khung chat.

River: [Tiêu đề dùng chữ viết tay của em đi, dùng bút lông đầu to, chụp ảnh, tách nền rồi thay cho font chữ Tống.]

Mộc Tử Quân: [Tống Duy Bồ!!!]

River: [Sau đó có thể chốt bản thảo cuối cùng.]

Mộc Tử Quân nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, cuối cùng nói thầm bốn chữ “tự làm tự chịu” rồi gửi một chữ [Ok] qua. Không ngờ Tống Duy Bồ vẫn chưa dừng lại, nhanh chóng trả lời [666].

Mộc Tử Quân: … Ai đó tới ngăn cản đừng để anh ấy học những từ tiếng Trung kỳ quái nữa!

Tóm lại, những tấm poster quảng cáo gần đây cũng đã làm xong, đóng mộc và in đồng bản dán ngoài cửa tiệm, thông tin và banner trên cửa hàng trực tuyến cũng được cập nhật. Còn Mộc Tử Quân lại chịu đủ giày vò từ bên thứ hai, chỉ lo Tống Duy Bồ nhất thời hứng khỏi bắt cô đi làm việc, nên ở nhà và trường học đều tránh mặt, ai ngờ hôm nay đến tiệm làm việc, vừa mở cửa thì —

Ông chủ Tống lại ngồi trước quầy, dùng bút gõ lên cằm.

Người đã đến rồi, cũng không trốn được. Mộc Tử Quân cứng rắn đi qua, đặt balo xuống, ngồi xuống bên cạnh anh, ghế xoay “két” một tiếng.

“Ngài có ý tưởng gì không?” Mộc Tử Quân cả gan hỏi.

Tống Duy Bồ nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút trầm ngâm: “Em nhìn cửa sổ này xem…”

Cô nhìn theo ánh mắt anh.

Hiệu sách Tương Tuyệt nằm ở cuối hành lang, nhìn từ kiến trúc bên ngoài, hai bức tường kính vừa vặn ôm lấy góc tầng hai của tòa nhà. Đôi khi đi trên đường chính bên ngoài, Mộc Tử Quân có thể nhìn thấy bóng dáng khách hàng qua lớp thủy tinh.

“Treo một cái biển hiệu có tốt hơn không?” Tống Duy Bồ hỏi.

Chắc chắn là tốt hơn rồi, bây giờ vị trí này, nếu không đi qua sòng bạc rồi lên thang máy, cũng không biết nơi này có một tiệm sách, chẳng trách nhiều năm qua chỉ có khách quen, cách quảng cáo duy nhất vẫn là truyền miệng giữa cộng đồng người Hoa.

Nhưng có vết xe đổ trước đây, Mộc Tử Quân rất cảnh giác, cô cảm thấy Tống Duy Bồ muốn cô thiết kế biển hiệu. Ai ngờ đối phương nhìn cửa kính một lát, bỗng nhiên cầm bút, bắt đầu vẽ phân tích lực chịu tải của tòa nhà lên sổ phác thảo.

Mộc Tử Quân: …

Đúng thật, hai mặt tường đều bằng kính, muốn treo biển hiệu cần phải cẩn thận một chút.

Thầy Tống đã áp dụng kiến thức vào thực tế.

Trong tiệm sách không có khách, có điều đó cũng là tình trạng bình thường. Mộc Tử Quân thấy Tống Duy Bồ không có ý định giao việc cho mình, bèn lấy tài liệu đọc cho tiết học tới ra xem. Đọc được một lúc, phía Tống Duy Bồ lại phát ra tiếng giấy loạt soạt, ngay sau đó, một tờ giấy A4 đè lên tài liệu của cô.

“Tôi học Tâm lý chứ không học Thiết kế…” Ngữ khí của Mộc Tử Quân hơi mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn Tống Duy Bồ, anh lại có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em nói gì?”

Cô sửng sốt, ánh mắt ngay lập tức quay lại tờ giấy, lúc này mới nhận ra đó không phải là nội dung công việc gì, mà là một thông báo tuyển dụng toàn bộ bằng tiếng Anh — Thông báo tuyển dụng vị trí trợ lý thủ thư bán thời gian tại thư viện trường, đây là công việc béo bở với mức lương 30 đô la Úc một giờ. Lần đầu tiên cô và Tống Duy Bồ gặp nhau ở thư viện, cô đã nhắc đến việc này, bản thân cô cũng gần quên rồi, không ngờ anh vẫn nhớ.

“Không phải em nói khi nào thư viện tuyển dụng thì nhắc em sao?” Tống Duy Bồ nói, rồi quay đầu lại, tiếp tục vẽ trên cuốn sổ phác thảo: “Năm nay số lượng tuyển dụng ít, em xem tài liệu đăng ký, nhớ nộp đúng hạn.”

Trước thông báo toàn là những lời hình thức, nhưng cuối cùng có vài dòng được in đậm. Mộc Tử Quân đọc lướt qua một chút, phát hiện yêu cầu của vị trí này là nộp sơ yếu lý lịch và thư giới thiệu, sau khi kết thúc vòng sàng lọc hồ sơ, sẽ có một vòng phỏng vấn trực tiếp.

“Phức tạp vậy sao?” Mộc Tử Quân líu lưỡi: “Cạnh tranh có khốc liệt không? Còn sơ yếu lý lịch và thư giới thiệu này phải viết thế nào, tôi… Hình như tôi chẳng có kinh nghiệm liên quan gì cả…”

Tống Duy Bồ nhìn cô một cái kỳ lạ.

“Em làm việc ở tiệm sách.” Anh nói: “Đã có kinh nghiệm hơn phần lớn người khác rồi.”

Mộc Tử Quân bừng tỉnh, không đọc tài liệu nữa, mở máy tính ra, vào mục tuyển dụng trên trang web của trường tải một mẫu sơ yếu lý lịch về. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu viết sơ yếu lý lịch, sau khi điền xong phần thông tin cá nhân ở trên cùng, cô lại bế tắc trước phần kinh nghiệm làm việc và hoạt động xã hội.

Trong đầu cô hiện lên một số cấu trúc câu cao cấp khi viết bài luận IELTS, hiển nhiên chẳng cái nào phù hợp với dạng tài liệu chuẩn mực như sơ yếu lý lịch. Mộc Tử Quân chống đầu bằng tay trái, ngón tay để gần huyệt thái dương một lát, vẫn quyết định quay sang nhờ Tống Duy Bồ giúp đỡ.

“Tống Duy Bồ.” Cô ngẩng đầu gọi: “Anh đã từng viết sơ yếu lý lịch chưa? Cho tôi tham khảo với.”

Tống Duy Bồ đã làm xong bài phân tích lực, đang kiểm tra quy trình xin biển hiệu đường phố trên máy tính. Nghe vậy, anh “ừ” một tiếng, tìm trong một thư mục khác rồi trực tiếp gửi cho Mộc Tử Quân.

Gửi một bản sơ yếu lý lịch thôi mà, làm gì mà như nước chảy mây trôi vậy. Mộc Tử Quân vừa oán thầm vừa mở tài liệu, tiếp đó đã bị một danh sách dài các giải thưởng và điểm GPA gần như tuyệt đối làm choáng ngợp.

“Thực ra…” Cô nghiêng đầu tựa vào cánh tay, nhìn Tống Duy Bồ từ tốn nói: “Tôi không qua được phỏng vấn thư viện cũng không sao, dù sao nếu qua, thời gian tôi làm việc ở tiệm sách cũng sẽ ít đi. Chờ kỳ nghỉ rồi chuyển đi nơi khác, đến đây sẽ càng bất tiện hơn…”

Khi Tống Duy Bồ nghe đến thời gian làm ở tiệm sách ít đi thì không phản ứng gì, nhưng câu “kỳ nghỉ chuyển đi” vừa thốt ra, anh lập tức quay đầu nhìn cô một cách vô thức.

“Em định chuyển đi đâu?” Anh hỏi.

“Tôi vẫn đang tìm đây.” Mộc Tử Quân lập tức ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra mở album ảnh, lướt qua vài bức ảnh chụp màn hình các căn hộ cho thuê: “Căn này gần sông Yarra khá ổn, tôi thấy phong cảnh rất đẹp. Khu Parkville này ngay cạnh trường, vị trí địa lý cũng khá thuận tiện…”

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị Tống Duy Bồ lấy mất. Anh buông mắt quét qua vài bức ảnh chụp màn hình, rồi lướt lại tấm đầu tiên.

“Sao vậy?” Mộc Tử Quân ghé sát lại: “Anh thấy căn này được à?”

“Ánh sáng không tốt.” Tống Duy Bồ nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Anh tiếp tục lướt, bức thứ hai là nhà trọ kiểu cũ có ban công, ngay đối diện Bảo tàng Melbourne, xung quanh là những vườn hoa rộng lớn. Hoa văn trên cửa sắt mang phong cách lãng mạn kiểu Pháp.

“Loại phòng cũ này mùa hè toàn gián.” Tống Duy Bồ nói.

Mộc Tử Quân tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Đây là nhà từ những năm 60, nhà anh không phải còn cũ hơn sao? Cũng đâu có gián.”

Tống Duy Bồ: …

Tống Duy Bồ: “Đó là do nhà tôi bảo dưỡng tốt.”

“Vậy cái này? Nhà trọ nổi tiếng trên mạng, tôi thấy có nhiều du học sinh cũng ở đây.”

“Tỷ lệ giá trị quá thấp, giá này có thể thuê được một căn nhà.”

“Còn căn bên bờ sông Yarra thì sao…”

“Ẩm thấp, không có tàu điện chạy thẳng đến trường.”

Lướt hết album, Mộc Tử Quân thu điện thoại lại, thầm nghĩ Tống Duy Bồ đúng là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, ngay cả việc tìm nhà cũng đòi hỏi nhiều. Cô nhấp chuột để đánh thức màn hình máy tính, không tìm nhà trước mặt anh nữa mà mở tài khoản sinh viên, làm mới hộp thư.

Gần cuối kỳ, trường gửi rất nhiều email về kỳ thực tập. Cô chống cằm nhìn qua, phát hiện một phòng khám tâm lý tư nhân ở trung tâm Melbourne đang tuyển thực tập sinh, yêu cầu của họ mình đều đáp ứng được. Vừa mới làm xong sơ yếu lý lịch mới, cô chỉnh sửa vài chi tiết rồi nhấn nút nộp đơn.