Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 13: Vết son môi trên cốc giấy




Ngủ trên núi có một loại yên tĩnh như cách biệt với thế giới bên ngoài.

Mộc Tử Quân nửa đêm loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi, sáng sớm tỉnh lại, bên ngoài sạch sẽ như đã được gột rửa. Buổi sáng nhiệt độ xuống thấp, cô mặc áo khoác đi ra ngoài, nhìn thấy cửa phòng Tống Duy Bồ đang khép hờ, có người đang quét dọn vệ sinh ở bên trong, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

Đi dọc theo hành lang xuống sảnh, khung cảnh buổi sớm trong trang viên đẹp tựa một bức tranh sơn dầu.

Sáng sớm có sương mù, xuyên qua sương mù là một bãi cỏ bằng phẳng, phục vụ nhà hàng đang bày biện bữa tiệc ngoài trời. Mộc Tử Quân siết chặt quần áo trên người đi qua đó, nhìn thấy Trần Tiếu Vân đang đứng một bên nói chuyện với Quản lý, phía bên kia là những vị khách dậy sớm đang tản bộ xung quanh.

Trần Tiếu Vấn liếc mắt thấy Mộc Tử Quân đang đi tới, anh ta ra hiệu cho Quản lý đi làm việc, sau đó còn gật đầu với cô xem như chào hỏi.

Tuy rằng không ảnh hưởng đến giao tiếp giữa hai bên, nhưng hôm qua Mộc Tử Quân đã phát hiện ra, anh ta nói tiếng Trung không lưu loát bằng Tống Duy Bồ, lúc nói chuyện với cô rõ ràng anh ta đang cố gắng không chêm tiếng Anh hoặc tiếng Ý vào trong câu nói. Đi tiếp vài bước về phía anh ta, bữa tiệc ngoài trời dần hiện rõ ràng hơn trong tầm mắt cô, Tống Duy Bồ vừa này không thấy đâu lúc này đang ngồi trong một góc, mà người ngồi bên cạnh chính là… Trần Nguyên Cương?

Vẻ mặt cô hiện rõ sự ngạc nhiên.

Trần Tiếu Vấn quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô, anh ta đưa tay ra mời cô ngồi xuống chỗ khuất tầm mắt Trần Nguyên Cương. Mộc Tử Quân cũng sợ ông ấy sẽ quấn lấy mình nên đi theo Trần Tiếu Vấn ngồi xuống một chỗ sau cái cây.

“Hôm qua xảy ra sự việc khuya khoắt như thế, sao hôm nay cô lại thức sớm như vậy.” Trần Tiếu Vấn tỏ ý xin lỗi.

“Là vấn đề của bọn tôi, không ngờ ông ấy lại chạy ra ngoài lúc nửa đêm.” Mộc Tử Quân cũng nhớ đến nửa đêm hôm qua Trần Tiếu Vấn cũng bị gọi dậy: “Nhưng cũng may là những gì muốn hỏi đều đã hỏi rõ ràng rồi.”

“Có thể giúp được mọi người là tốt rồi.” Trần Tiếu Vấn vẫn tiếp tục khách sáo: “Ký ức của ông nội cũng đã thức tỉnh, vừa nãy lúc nhìn thấy cậu Tống, ông còn nói muốn nhắc với cậu ấy một vài lưu ý về tính tình cô Kim để cậu ấy biết cách chăm sóc, suy cho cùng cậu Tống cũng là…”

Vẻ mặt Trần Tiếu Vấn tỏ ra nghi hoặc: “Người đàn ông cô Kim bỏ tiền để tìm về.”

Mộc Tử Quân: …

Được thôi.

Hôm qua quá muộn, Mộc Tử Quân chỉ kịp nói đại khái, bây giờ lúc yên tĩnh ngồi xuống ăn bữa sáng mới chậm rãi kể lại từng câu chuyện năm đó cho Trần Tiếu Vấn nghe. Chuyện xưa khúc khuỷu ly kỳ, ban đầu anh ta tỏ ra kinh ngạc, nghe đến sau đó, vẻ mặt lại bình thản lạ thường.

“Rốt cuộc ông Trần có tình cảm thế nào với bà Kim đây?” Mộc Tử Quân nói xong, trong giọng điệu có vẻ suy tư: “Không giống tình yêu, cũng không giống tình bạn, mà giống một loại ân tình, thế mà ông ấy đã ghi nhớ suốt bao nhiêu năm nay.”

“Một chàng trai mười sáu tuổi, xuất thân không tốt, tướng mạo cũng rất bình thường.” Trần Tiếu Vấn mỉm cười lắc đầu: “Cô Kim đã mang đến cho ông nội tôi sự tự tôn mà ông chưa từng cảm nhận được trước đó, ông đã mang theo sự tự tôn ấy sống trọn một đời về sau. Trong thần thoại phương Đông, con người luôn mong mỏi thần tiên giáng trần, khi đó trong mắt ông nội tôi, có lẽ cô Kim chẳng khác nào thần tiên.”

Trần Tiếu Vấn quay đầu lại hỏi: “Kiri, vừa nãy cô có nhắc đến hạt ngọc khảm hoa hồng đỏ kia, tôi có thể xem thử được không?”

Mộc Tử Quân gật đầu, đưa cánh tay ra, Trần Tiếu Vấn cúi đầu lặng lẽ quan sát cẩn thận, sau đó lên tiếng xác nhận: “Cô vẫn còn thiếu sáu hạt sao?”

“Đúng vậy.” Mộc Tử Quân nói.

“Cần tôi hỏi giúp cô không?” Trần Tiếu Vấn ân cần hỏi: “Tôi quen biết rất nhiều Hoa kiều, nói không chừng sẽ có tin tức.”

Tay anh ta vẫn đang nắm lấy cổ tay cô, lúc nói chuyện với cô còn khẽ cúi người xuống, bên dưới đôi lông mày rậm ấy là đôi mắt nâu rất thâm tình.

Mộc Tử Quân lắp bắp trả lời: “Tôi… à… tôi cũng có thể…”

Phía sau chợt vang đến tiếng lạch cạch, Mộc Tử Quân quay đầu lại nhìn thấy Tống Duy Bồ không biết từ lúc nào đã kết thúc “buổi hướng dẫn riêng để phục vụ Kim Hồng Mai” của Trần Nguyên Cương, lúc này anh đã ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao anh lại thức sớm đến vậy?” Mộc Tử Quân nói, vô thức rút tay ra khỏi tay Trần Tiếu Vấn.

Tống Duy Bồ nhàn nhã đáp lời: “Có lẽ là vì uống nhiều trà quá.”

Mộc Tử Quân: …

“Anh Trần nói có thể giúp tôi hỏi thăm những Hoa kiều khác về tin tức của chuỗi vòng ngọc.” Cô nói tiếp.

Tống Duy Bồ đang ăn chợt khựng lại, gật đầu nói với cô: “Tốt bụng nhỉ.”

Mở miệng thì khen tốt, nhưng giọng điệu và cách dùng từ lại không hợp nhau. Mộc Từ Quân chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó quay đầu lại tiếp tục chủ đề vừa mới nói cùng Trần Tiếu Vấn: “Anh Trần, tối qua tôi còn suy nghĩ đến tên của anh, ngày hôm qua khi nghe đến tên anh, tôi đã cảm thấy rất có điển tích, cuối cùng cũng nhớ ra được, tên anh chắc hẳn là lấy từ câu “Tiếu vấn khách tòng hà xứ lai” (*), là một câu thơ cổ Trung Quốc nói về nỗi nhớ quê hương.”

(*) Dịch nghĩa: Cười hỏi khách lạ nơi nào đến đây, đây là câu thơ trong bài Hồi Hương Ngẫu Thư Kỳ 1, tác giả Hạ Tri Chương.

Trần Tiếu Vấn như bừng tỉnh: “Hay, tôi phải tìm hiểu thử xem sao. Tôi cũng không hiểu nhiều về thơ cổ Trung Quốc, chỉ từng nghe ông nội đọc vài lần khi tôi còn bé.”

Hai người lại nói với nhau thêm vài câu, Quản lý đến gặp Trần Tiếu Vấn, dường như là nhà bếp xảy ra phiền phức gì đó. Vừa nãy Mộc Tử Quân cũng đã nói mình ăn bữa sáng xong sẽ rời đi, dáng vẻ Trần Tiếu Vấn như rất tiếc nuối vì không thể tiễn họ.

“Không sao đâu.” Mộc Tử Quân nói: “Nếu như chuỗi vòng tay hạt ngọc có tin tức, chúng ta sẽ còn liên hệ.”

Anh ta gật đầu, bắt tay chào tạm biệt với cô và Tống Duy Bồ, sau cùng còn làm nghi lễ kề mặt mới rời đi. Lần đầu tiên Mộc Tử Quân gặp phải nghi lễ này, nhất thời cô có hơi lúng túng.

Hai người đưa mắt nhìn theo Trần Tiếu Vấn đã đi xa, Mộc Tử Quân không khỏi cảm khái: “Hoa kiều đều cởi mở thật đó.”

Tống Duy Bồ không nói gì.

“Tôi nói Hoa Kiều các anh thật sự rất cởi mở.” Mộc Tử Quân tưởng rằng anh không nghe thấy, bèn nhấn mạnh lặp lại lần nữa.

Tống Duy Bồ xiên một cái bánh bao thịt nướng vào đĩa, bỗng nhiên lên tiếng: “Chuyện của người Ý thì có liên quan gì đến Hoa kiều chúng tôi?”

Mộc Tử Quân: …

***

Sau khi từ trang viên của Trần Nguyên Cương trở về, cả tuần sau đó trôi qua rất yên bình.

Từ lúc gửi gắm mọi hy vọng nghe ngóng tin tức lên người Trần Tiếu Vấn, thời gian nộp luận văn cũng đang đến gần. Ngoài việc làm thêm ở hiệu sách Tương Tuyệt, thời gian còn lại đều ở trường viết luận văn, người đến thư viện càng ngày càng đông đúc, cuối cùng cô không tìm được chỗ ngồi nữa.

Cũng không phải không thể mang về nhà, chỉ là nhiệt độ vẫn còn thấp mà trong nhà lại không có máy sưởi, cô thực sự không nỡ rời xa điều hòa ổn định nhiệt độ trong thư viện. Mộc Tử Quân đi lên đi xuống hai vòng, cuối cùng bắt gặp được Do Gia cũng không tìm được chỗ ngồi đang đứng ở cửa ra vào.

Do Gia không sợ lạnh, ngay cả những ngày trời lạnh cô ấy vẫn để lộ bờ vai trần và chiếc cổ mảnh khảnh hệt như loài báo đen. Mộc Tử Quân bị cô ấy kéo đi ra ngoài, đi thẳng đến tòa nhà Học viện kiến trúc.

“Trong tòa của bọn chị có một phòng thảo luận rất lớn.” Do Gia nói: “Chỉ là  hơi ồn, em đi không?”

“Có chỗ ngồi là được.” Mộc Tử Quân nói.

“Đảm bảo có chỗ ngồi.”

Thực sự có chỗ ngồi, cũng thực sự rất ồn. Học viện kiến trúc đa phần làm bài tập tập thể, trong phòng thảo luận, mọi người tụm lại thành từng nhóm nhỏ. Chỉ có dãy bàn sát tường là yên tĩnh hơn chút. Ba cái bàn dài rộng hai mét, ở giữa có vách ngăn đặt chéo nhau, một cái bàn lớn chia thành bốn chỗ ngồi, không ai làm phiền đến ai.

Mộc Tử Quân và Do Gia ngồi xuống hai chiếc ghế hướng ra bên ngoài.

Vách ngăn không thấp, lúc Mộc Tử Quân đi qua có thể nhìn thấy đối diện có người đang trùm áo khóac tựa đầu ngủ trên bàn, lúc ngồi xuống, bóng dáng của đối phương đã bị chặn lại hoàn toàn. Mấy nhóm ở đằng xa thảo luận ồn ào đến vậy mà đối phương vẫn có thể ngủ được, Mộc Tử Quân ngồi ổn định sau đó đeo tai nghe vào ngăn cách tạp âm bên ngoài.

Viết được một lát, Mộc Tử Quân cảm giác được Do Gia ở bên cạnh chọc vào mình. Cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy Do Gia đã xoay ghế trượt đến bên cạnh.

“Chán quá đi, không biết sao chị lại chọn chuyên ngành này nữa.” Giọng nói của Do Gia vang lên: “Em nói chuyện với chị một lát đi.”

Mộc Từ Quân: …

Cô tháo tai nghe xuống, nhất thời cũng không biết nói đến vấn đề gì. Nhưng Do Gia không hề thiếu chủ đề, cô ấy ngắm nghía chuỗi vòng tay trên cổ tay cô một lúc, sau đó lấy ra hạt ngọc khảm hoa hồng đỏ nghiên cứu một hồi lâu, sau đó mới hỏi tới: “Ngày đó em nói em đi đến nhà hàng tư nhân của Trần Nguyên Cương đúng không?”

“Đúng vậy.” Mộc Tử Quân gật đầu: “Chị biết chỗ đó à?”

“Biết chứ, nổi tiếng đắt đỏ trong giới người Hoa mà.” Do Gia nói tiếp: “Thế nào? Có hỏi được gì không?”

Trước đó cô có nói với Do Gia vài câu đơn giản về chân tướng của chuỗi hạt ngọc này, Do Gia rõ ràng cũng không có hứng thú gì với chuyện cô muốn làm. Nhưng đứng trước luận văn, chuyện gì cũng thú vị hơn là viết luận văn.

“Hỏi được rất nhiều là đằng khác.” Mộc Tử Quân tiu nghỉu nói tiếp: “Nhưng tiếp theo đây phải làm sao thì vẫn chưa có đầu mối, nước Úc lớn như vậy, tìm một món đồ chẳng khác nào mò kim đáy bể…”

“Em có việc gì cần nhờ thì cứ nhờ Tùy Trang giúp em đi.” Do Gia tỏ ra hào phóng thay cho Tùy Trang: “Dù sao thì mỗi ngày ngoài việc bán giày đá bóng ra thì cậu ấy cũng không làm gì khác, ý nghĩa chính trong cuộc đời cậu ấy đều đặt hết vào sự nhiệt tình để giúp đỡ người khác mà.”

“Em vẫn kham nổi.” Mộc Tử Quân nói: “Còn có Tống Duy Bồ giúp em.”

Do Gia: …

Lúc này cô mới nhớ tới cô và Do Gia chỉ cập nhật đến những chuyện cô muốn làm, vẫn chưa kịp chia sẻ mối duyên ly kỳ giữa cô và Tống Duy Bồ cho Do Gia nghe. Mộc Tử Quân lấy điện thoại mở lại bức ảnh ấy, Do Gia nhìn vào bức ảnh rồi lại nhìn cô, cô ấy trầm ngâm một hồi rồi nhỏ giọng hỏi: “Lần đó người đón em ở sân bay có phải cũng là cậu ấy hay không?”

Mộc Tử Quân gật đầu.

“Thật đúng là duyên phận mà!” Do Gia đột nhiên hô lớn, Mộc Tử Quân cảm giác như người ngồi bên bàn đối diện cũng bị giật mình tỉnh giấc, cô vội vàng ra hiệu cho Do Gia nói nhỏ lại.

“Vậy cậu ấy…” Do Gia khựng lại, hỏi một câu chẳng ăn nhập vào vấn đề: “Cậu ấy có đối xử tốt với em không?”

Mộc Tử Quân: …

“Có phải lâu quá chị không về nước nên khả năng biểu đạt lời nói bằng tiếng Trung đã thụt lùi rồi hay không? Câu hỏi này không thể hỏi như vậy đâu!”

“Haiz, không phải, ý chị là, cậu ấy có hành động nào thiếu trách nhiệm với em hay không, chẳng hạn như, đưa em đi đến một nơi sau đó bỏ đi một mình kiểu như vậy…”

“Không có, anh ấy nói anh ấy sẽ không bỏ mặc em.” Mộc Tử Quân cũng cảm thấy kỳ lạ, cô luôn cảm thấy Tống Duy Bồ trong miệng Do Gia khác xa hoàn toàn so với Tống Duy Bồ mà cô quen biết

Do Gia: …

“Khả năng nghe hiểu tiếng Trung của chị cũng thụt lùi rồi sao?” Do Gia hoảng hốt hỏi lại: “Câu nói này có thể sử dụng trong tình huống thông thường mà không dẫn đến một hàm nghĩa nào khác sao?”

Máy sưởi trong Học viện kiến trúc mở lớn, những cơn gió ấm thổi tới liên tục khiến Mộc Tử Quân cũng khát nước. Cô cầm cốc lên uống một ngụm nước, quay đầu giải thích với Do Gia: “Thực ra lần trước chị nói với em thái độ của anh ấy đối với người khác có hơi… chính vào hôm đó anh ấy cũng nói với em, lúc anh ấy mười mấy tuổi đúng thật là có chút vấn đề.”

Do Gia lấy lại bình tĩnh, xem ra không phải trình độ ngôn ngữ của mình kém mà mình còn suy giảm nhận thức.

“Lúc mười mấy tuổi, ai mà không có chút vấn đề của riêng mình cơ chứ, em cũng từng có.” Mộc Tử Quân nói.

“Em đã nói như vậy thì chị đây cũng có, chị từng đánh nhau với con nhỏ đội trưởng tóc vàng của đội cổ vũ, đến bây giờ chị vẫn còn ghét tóc vàng.”

“Vậy sao?” Mộc Tử Quân mỉm cười nói: “Em học Tâm lý bởi vì bản thân cũng từng gặp vấn đề.”

“Vấn đề gì thế?” Do Gia hỏi tới.

Mộc Tử Quân ngồi thẳng lại, tiếp tục sửa câu văn trên màn hình, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cũng không có gì to tát, hồi nhỏ ấy mà, em có hơi nhạy cảm.”

Nhóm thảo luận ở sau lưng càng lúc càng ầm ĩ, ồn đến mức âm lượng mà tiếng ồn trắng đã không thể át được nữa. Mộc Tử Quân sửa lại hình thức của mấy dòng tài liệu tham khảo ở cuối trang, sau đó đóng laptop lại, chuẩn bị đi đến hiệu sách Tương Tuyệt để sửa lại bài luận văn lần cuối cùng.

“Do Gia, em cảm thấy anh ấy không phải người thích thể hiện ngoài mặt như chị nói, em cảm thấy anh ấy đối xử với em rất tốt.”

Do Gia thấy cô đứng dậy bèn hỏi: “Em không học nữa à?”

“Em đi đến nhà sách rồi viết tiếp.” Mộc Tử Quân đeo ba lô lên vai rồi nghiêng đầu hỏi: “Chúng ta đi ăn cơm nhé, chị đói không?”

Do Gia gật đầu, hai người đứng dậy đi xuyên qua những nhóm nhỏ của khoa Kiến trúc đang thảo luận đến mức sắp lao vào đánh nhau, trên bàn chỉ còn lại chiếc cốc giấy dùng một lần mà lúc vào cửa Mộc Tử Quân đã lấy nước. Người bên bàn đối diện dường như cuối cùng cũng đã thức dậy, động đậy khiến mặt bàn rung chuyển, nước bên trong cốc giấy cũng nhấp nhô.

Anh xách túi đi đến chỗ ngồi mà Mộc Tử Quân vừa mới rời đi, ánh mắt quét qua vết son môi để lại trên đó. Sau khi xoay dấu vết ấy ra bên ngoài, Tống Duy Bồ uống cạn phần nước còn lại trong cốc, sau đó ném vào trong thùng rác bên cạnh bàn.