Cuối cùng Đường Gia cũng đến được thành phố này, gió biển mát lạnh hòa cùng
vị mằn mặn phảng phất trong không khí. Lái xe năm giờ liền cuối cùng đỗ
lại ở quảng trường Nhân Dân giữa trung tâm thành phố, một đôi nam nữ ngà ngà say khoác tay nhau lảo đảo bước qua. Anh hạ cửa kính xe, híp mắt
nhìn đồng hồ.
Đợi một lúc lâu ước chừng phải hơn nửa giờ, Cận Duy Nghi mới vội vàng chui
ra từ trong một chiếc taxi, cô khoác trên người chiếc khăn len mỏng,
bước nhanh ngồi vào trong xe.
“Em cũng học được cách đến muộn rồi đấy nhỉ?” Câu nói mở màn của Đường Gia
khiến cô trầm xuống một lúc lâu, trước kia khi hai người hẹn nhau, cô
lúc nào cũng tới sớm hơn, rồi anh buột miệng nói: “Thường thì con gái
tới muộn khoảng mười lăm phút mới hợp lý.” Cận Duy Nghi không thèm để ý: “Thời gian của ai mà chẳng quan trọng chứ?” Công việc của cô vốn bận
rộn, đâu giống anh, gia đình có sản nghiệp lớn, cha mẹ lại quán chiều,
cậu ấm mà, tất nhiên phải tự do hơn người làm công ăn lương bình thường
như cô rồi.
Anh lại nhìn cô lần nữa, giọng điệu châm chọc: “Duy Nghi, chắc không phải em túng tới nỗi bán cả xe rồi chứ?”
Cận Duy Nghi vén một đoạn tóc dài ra phía sau, rộng lượng nói: “Công ty của Tri Viễn vừa mở nên tài chính hơi khó khăn.” Cô quay mặt đối diện anh:
“Nếu không em đã chẳng tới muộn, nửa đêm rồi nên khó bắt xe.”
Anh cười: “Đến muộn đúng là không phải phong cách của em.”
Bóng tối bao phủ cả thế giới bên ngoài, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt hắt vào
trong xe, ánh mắt anh sáng ngời, nhưng thần khí lại có chút lộn xộn.
“Nói đi, tìm em có việc gì?” Cô xoa nhẹ hai mắt, giọng nói hiện rõ sự mệt mỏi, “Ngày mai em còn phải lên máy bay sớm.”
Anh chỉ siết chặt tay lái hơn một chút, nhàn nhạt hỏi lại cô: “Vậy mà còn đồng ý ra ngoài với anh?”
“Đại thiếu gia, anh từ xa tới, em có thế nào thì cũng phải đồng ý .” Duy
Nghi quay đầu tránh ánh mắt anh, cười gượng: “Muốn đi ăn khuya không?
Anh dẫn đường đi.” Cô siết chặt khăn choàng rồi tựa mình ra sau, “Em ngủ một chút, đến nơi thì đánh thức em dậy.”
Vẫn là thái độ thờ ơ này, Đường Gia khép lại cửa kính xe, nhẹ nhàng nhìn
lướt qua cô gái bên người, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, tràn
ngập mệt mỏi, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch.
Anh nhớ lại lần đầu gặp cô, khi đó anh mới từ nước ngoài về. Phải cùng cha
mẹ đi ngoại giao cùng đủ loại gia đình. Gia đình buôn bán có, quan chức
có, nói chung là kiểu gì cũng có. Lúc đó cô ngoan ngoãn ngồi cạnh cha
anh như thể đã quá quen với những kiểu giao tiếp thế này. Đường phu nhân khen cô vừa xinh đẹp, vừa hiểu biết nên chẳng bỏ lỡ thời cơ kéo đôi trẻ lại gần nhau hơn. Cô lịch sự mỉm cười đáp lễ với anh, anh thấy thinh
thích nụ cười của cô, môi chỉ nhẹ nhàng nhếch một chút, đẹp dịu dàng lại không quá vồ vập. Đương nhiên, sau này anh mới biết mình đã bị lừa, cô
và em trai cô là hai người vô cùng kiên định và quyết đoán. Đường phu
nhân rất quý mến cô nên ngồi bên cạnh hỏi lấy hỏi để, cô không những
kiên nhẫn trả lời hết thảy mà lại còn ứng đối rất lễ độ. Tới khi tàn
tiệc về nhà rồi mẹ anh vẫn khen cô không ngớt.
Khi đó anh còn trẻ, gia đình cũng khá giả nhưng không ngờ Cận Duy Nghi lại
xếp anh vào hàng mấy chàng công tử phong lưu. Mà anh thì cũng chẳng có
mấy ấn tượng về buổi gặp mặt đó. Cuối năm, anh gặp lại cô tại buổi liên
hoan của công ty, cô tuổi còn trẻ nhưng nghe nói là đều dựa vào năng lực bản thân để vươn lên chứ hoàn toànkhông dựa dẫm vào thế lực của cha
mình. Thế nhưng phong thái của cô lại có chút kiêu ngạo.
Bữa ăn đó, Cận Duy Nghi như biến thành một người khác vậy, cô mặc một bộ
vest công sở đen đầy chuyên nghiệp, bên trong vận áo sơ mi trắng rất vừa mắt, khác hoàn toàn với cô gái đẹp dịu dàng hôm nào. Anh dẫn bạn gái đi cùng, Cận Duy Nghi nhìn thấy chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào như hai người
không quen biết.
Vì thế nên anh thấy cô rất đặc biệt, hôm sau liền gọi điện hẹn cô, Cận Duy Nghi ở đầu kia lặng đi một lúc rồi từ chối: “Không được rồi, hôm nay em có hẹn ăn cơm với em trai em rồi.”
Cận Duy Nghi chưa bao giờ là một cô gái hay nhõng nhẽo, ngày hôm sau khi
anh lại hẹn, cô đã vui vẻ nhận lời, vừa cười vừa nói:“Không cần tới đón
em đâu, anh nói địa chỉ để em tự tới là được rồi.” Anh vừa nói địa chỉ
thì bên kia đầu dây đã vang lên tiếng cười giòn: “Ồ, nơi đó sao? Thực ra ăn uống chỉ cần thoải mái là được rồi.”
Kết quả là anh vội vàng tới chỗ hẹn, vừa bước tới gần bàn đã đặt trước, anh nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc tới nỗi chẳng biết phải nói gì khi thấy cô
gái đang ngồi uống trà ngay trước mặt.
Cận Duy Nghi vẫn bình tĩnh, khẽ vuốt mái tóc ngắn, cười:“Xin lỗi, không
phải anh đến muộn, do em làm hết việc được cấp trên giao cho rồi mà lại
chẳng nghĩ ra phải làm gì nữa nên mới chạy tới đây. Ở đây khá đẹp, ngồi
ngắm cảnh cũng được lắm.”
Cô chỉ chỉ ra khu vườn phía ngoài, một cây mai già, mấy bông hoa chúm chím nở giống như trong tranh vậy.
Cuối cùng, anh chỉ nói:“Em làm anh thấy mình mất phong độ quá.”
Cận Duy Nghi khẽ động khóe miệng như đang cố nín cười:“Vậy ạ? Em đâu nghĩ nhiều đến thế.”
Thế nên những lần hẹn ăn cơm sau đó Đường Gia đều rất hồi hộp, trước giờ
hẹn khoảng nửa tiếng thường gọi điện hỏi cô: “Em đến chưa?” Thực ra lần
đó là một dịp rất hiếm hoi, sau lần đó cô dường như chẳng có mấy thời
gian rảnh rỗi, hẹn mười lần mà cô đi được một lần đã là may lắm rồi.
Có những chuyện Đường Gia tự biết, dù rằng những người như anh thường ít
có dũng khí để mở miệng đến hai lần chứ đừng nói tới chuyện nảy sinh thứ tình cảm nghiêm túc mà xưa nay anh chưa từng có với ai. Cận Duy Nghi
hai tay bưng cốc Mark, lơ đễnh hỏi anh: “Đường Gia, sao anh cũng thế?”
Cô uống một ngụm, mắt trong trẻo khẽ chuyển động sáng rỡ không ngờ, thật
thà nói,“Em biết lần đó anh hẹn em là ý của bác gái, em đồng ý cũng vì
nể mặt bác gái để không ai phải khó xử. Nhưng cứ mãi thế này thì chẳng
vui chút nào.”
Chuyện kết hôn vì sự nghiệp của hai gia đình cô chẳng có hứng tuân theo đâu.
Đường Gia nhìn cô, hận không thể đá văng cái bàn trước mặt đi, thì ra trước
nay vẫn là mình anh đa tình?! Tình cảm của anh chỉ là đơn phương mà
thôi?!
Anh quay mình bước đi mà chẳng thèm nói với cô câu nào.
Cận Duy Nghi do dự một lúc rồi cũng đuổi theo, níu áo anh lại. Cô khá cao
ráo, vừa chuẩn đứng tới vai anh: “Không phải là anh thật lòng chứ?”
Anh vẫn cố nhắc mình rằng thế giới còn có thứ có tên là “Phong độ” nhưng
lửa phẫn nộ đang bốc lên ngùn ngụt nên giọng điệu cũng biến thành trào
phúng:”Giờ em đang nói thật lòng với anh đấy à?” Cô ngơ ngác buông tay
anh ra rồi đứng trân trân nhìn xe đi mất.
Quả thực Đường Gia không biết rằng cái cô gái vẫn kiên cường cứng cỏi ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.