Mỗi sáng thứ Bảy, Howard Altman lại đưa ông chủ Derek Olsen ra ngoài ăn điểm tâm muộn. Họ gặp nhau chính xác lúc mười giờ ở quán Lamplighter Diner, gần một trong những cao ốc chung cư mà Olsen làm chủ trên đại lộ Amsterdam.
Trong thập niên làm việc với lão Olsen có tính tình ngày càng cáu bẳn, Altman đã trở nên rất thân thiết với lão già góa vợ đứng tuổi ấy, một mối quan hệ mà hắn cẩn trọng nuôi dưỡng. Gần đây lão Olsen tám mươi ba tuổi phát hiện ra một thực tế rằng lão ta đang ngày càng bẳn gắt, bực bội với đứa cháu trai cũng là thân nhân gần gũi duy nhất của lão. "Cậu có nghĩ là Steve bận tâm cái quái gì đến việc ta sống hay chết không, Howie?" Lão hỏi thật hùng hồn trong khi dùng mẩu bánh mì nướng vét nốt phần lòng đỏ trứng gà trong đĩa. "Nó nên gọi cho ta thường xuyên hơn chứ".
"Tôi chắc là Steve quan tâm nhiều hơn đấy Derek". Howard nhẹ nhàng đáp. "Tôi cũng có quan tâm đến ông đấy chứ, nhưng tôi đâu thể nào thuyết phục ông đừng gọi hai cái trứng chiên, thịt ba chỉ nướng hun khói và xúc xích mỗi khi chúng ta gặp nhau vào ngày thứ Bảy".
Cặp mắt Olsen dịu lại. "Cậu là người bạn tốt, Howie. Đó là một ngày may mắn cho ta khi cậu đến làm việc với ta. Cậu là một gã trông bảnh trai. Cậu ăn mặc tươm tất. Cậu hành xử tốt. Ta có thể chơi bài bridge và đánh golf với bạn bè mà biết rằng cậu đang ở ngoài đó làm công việc tốt cho ta. Thế mọi việc ra sao ở các tòa nhà rồi? Mọi thứ vẫn đạt chuẩn thượng hạng chứ?"
"Tôi có thể nói thế. Chúng ta có hai đứa trẻ ở số 825 chưa trả tiền thuê. Nhưng tôi đã ghé qua và nhắc nhở chúng rằng trong danh sách các hội đoàn từ thiện của ông chưa có tên của chúng".
Olsen cười ùng ục. "Ta hơi sơ sài. Hãy để mắt đến việc đó nhé". Lão gõ nhẹ vào cái tách để trên đĩa lót, ra dấu cho người phục vụ biết rằng lão muốn có thêm cà phê. "Còn gì khác nữa không?"
"Có điều này thực sự làm tôi ngạc nhiên. Gus Kramer gọi điện thoại cho tôi hôm qua và thông báo sẽ nghỉ việc sau hai tuần".
"Cái gì?" Nét vui vẻ biến mất trên khuôn mặt Derek Olsen. "Ta không muốn hắn bỏ đi". Lão nói thẳng thừng. "Hắn là tay giám thị tốt nhất mà ta từng có, và Lil thì giống như con gà mái mẹ đối với các sinh viên. Các bậc phụ huynh cũng thích bà ấy. Họ nghĩ tốt về bà ấy. Tại sao hai vợ chồng nhà đó lại muốn ra đi?"
"Gus nói rằng họ đã sẵn sàng về hưu".
"Họ chưa sẵn sàng hồi tháng trước khi ta ghé qua đó. Howie, ta phải nói với cậu một việc. Đã có nhiều lần cậu thúc đẩy việc cắt giảm chi phí nhưng lúc đó không hợp lý. Cậu nghĩ rằng cậu đang làm điều tốt cho ta khi cố gắng đẩy họ ra khỏi căn hộ lớn để cậu có thể có được khoản tiền thuê cho căn hộ đó. Ta biết hết về những chuyện này, nhưng vì lý do gì mà ta lại trả tiền cho họ, để cho họ có chỗ ở rộng rãi hơn chính là một cách mặc cả. Đôi khi cậu đi quá mức cần thiết. Đây là một trong những điều đó. Hãy đôl xử tử tế với họ. Hãy tăng lương cho họ, nhưng phải bảo đảm là họ ở lại! Và bây giờ vì chúng ta đang có vấn đề ấy, khi cậu giao dịch với họ và với các giám thị khác, hãy ghi nhớ một điều trong đầu. Cậu đại diện cho ta, nhưng cậu không phải là ta. Rõ chứ? Rất rõ chứ?"
"Dĩ nhiên rồi". Những sợi thanh quản của Howard Altman sắp sửa thốt thành cái tên "Derek". Nhưng thay vì vậy, hắn xum xoe nói: "Rất rõ, thưa ông Olsen".
"Ta vui mừng nghe thấy điều đó. Còn bất cứ điều gì khác nữa không?"
Howard định nói cho chủ hắn nghe rằng Carolyn MacKenzie đã có mặt trong căn hộ của gia đình Kramer vào ngày thứ Tư, đã đưa ra nhiều câu hỏi về người anh bị mất tích của cô ta, nhưng hắn nhận ra nếu làm thế là sai lầm. Với tâm trạng như hiện nay, Olsen sẽ quyết định ngay rằng lẽ ra lão phải được báo cho biết về việc đó rằng Howard không hiểu điều gì là quan trọng. Ngoài ra, trong mười năm qua, bất cứ khi nào Olsen nói chuyện về việc MacKenzie mất tích, lão đều trở nên bực bội, tức tối - nét đỏ rực hiện lên khuôn mặt lão, và lão lại cao giọng lên thật sắc cạnh.
"Thằng nhóc biến mất vào tháng năm". Lão rủa. "Tất cả các căn hộ đều đã được thuê vào tháng chín tới. Phân nửa số đó lại bị hủy. Nơi cuối cùng người ta nhìn thấy MacKenzie là trong các tòa nhà của tôi, vì vậy cha mẹ cậu ta nghĩ rằng có thể có điều gì đó vướng vất ở khu vực dành làm cầu thang..."
Howard biết rằng chủ của hắn đang chăm chú quan sát hắn.
"Howie, cậu trông có vẻ như còn nhiều điều nữa trong đầu, phải không?"
"Chẳng có gì cả, ông Olsen ạ". Howard khẳng định.
"Tốt. Chắc cậu có đọc về cô gái bị mất tích chứ? Tên cô ấy là gì nhỉ, Leesey Andrews à?"
"Vâng, tôi có đọc. Thật đáng buồn. Tôi cũng xem tin tức trước khi đi sáng nay. Tôi không nghĩ họ kỳ vọng tìm thấy cô ấy còn sống sót".
"Những cô gái này cần phải tránh xa các câu lạc bộ ấy. Thời của tôi, họ chỉ ngồi nhà với mẹ thôi".
Howard với lấy hóa đơn thanh toán khi người nữ phục vụ đặt nó bên cạnh Olsen. Đó là một nghi thức họ trải qua mỗi tuần. Chín mươi phần trăm tổng số lần Olsen sẽ để hắn cầm lên. Nhưng khi lão bực mình, lão sẽ không làm thế.
Olsen chụp lấy tờ hóa đơn. "Ta không muốn gia đình Kramer bỏ đi, Howie, cậu hiểu chứ? Còn nhớ là năm ngoái cậu đã gây sự với người giám thị ở đường số Chín Mươi Tám không? Việc thay thế cậu ta đã gây ra nhiều khó chịu. Nếu gia đình Kramer bỏ đi, có thể cậu sẽ phải đi tìm việc làm khác đấy. Ta nghe nói cháu trai ta lại thất nghiệp. Thực ra nó đâu có ngu dốt, nó còn khá khôn ngoan cơ đấy. Có lẽ nếu nó có căn hộ và mức lương nhàn hạ của cậu, nó sẽ chú ý hơn đến ta đôi chút chăng".
"Tôi nghe rồi, thưa ông Olsen". Howard nổi khùng lên với chủ của hắn. Nhưng hơn cả, hắn nổi khùng với chính mình. Hắn đã đi sai nước cờ. Gia đình Kramer lo sốt vó khi Carolyn Kramer xuất hiện ngày hôm đó. Tại sao? Lẽ ra hắn phải đủ khôn ngoan để tìm hiểu xem điều gì đã làm họ bất an chứ. Hắn lặng lẽ thề rằng sẽ lấy cho bằng được thông tin từ họ xem đó là điều gì trước khi quá muộn. Ta muốn công việc của mình, hắn nghĩ. Ta cần nó.
Gia đình Kramer và Carolyn MacKenzie sẽ không thể nào khiến cho hắn mất việc!