Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 41





Cô đương nhiên biết cách trừng phạt, trừng phạt trái tim của Chu Chi Nam. Vì lúc này Nguyễn La cảm thấy vô cùng đau lòng nên cũng muốn Chu Chi Nam phải nếm thử.

Cô ngồi xổm xuống đất, vẫn không ngừng khóc lóc, Chu Chi Nam thở dài, đi đến trước bàn làm việc cầm điện thoại lên, sai người đi thăm dò tin tức mới nhất.

Tốc độ điều tra của anh nhanh hơn Hứa Bích Chi rất nhiều.

Đóng cửa lại, anh đỡ cô gái ngồi lên ghế sô pha, cũng đã đến giờ ăn cơm tối, anh nhẹ nhàng khuyên cô đi ăn cơm.

”Ăn cơm trước đã, được không?”

Nguyễn La lắc đầu, chuyện này khiến Chu Chi Nam rất đau đầu, chỉ có thể mở cửa gọi dì Mai lên lầu, bảo bà bưng lên một ít đồ ăn.

Dì Mai đáp lại một tiếng.

Mặt cô gái vẫn đầy nước mắt, miệng nhỏ nhai thức ăn do Chu Chi Nam đút, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút.

Chậm rãi đút cho cô ăn hết nửa bát, Nguyễn La lắc đầu, anh cũng không ăn gì nữa, bế cô lên giường trong phòng ngủ, mở miệng giải thích với cô.

”Bắc Bình đang có bệnh dịch hạch, các quan chức chính phủ nhất định sẽ ra mặt, chúng ta ở Thượng Hải, cách rất xa, không thể quản rộng được như vậy. Anh đã phái người đi hỏi thăm tin tức mới nhất, không quá hai ngày, nhất định sẽ nhanh hơn Hứa Bích Chi. Nếu không khống chế được tình hình dịch bệnh, anh sẽ sai người đến chăm sóc em trai em. Đến lúc đó, mặc kệ Nguyễn Phương Hữu thế nào anh cũng sẽ đón thằng bé đến chỗ em. Em thấy vậy được không?”

Nguyễn La thất thần, gật đầu.

Anh dỗ dành cô uống một tách trà an thần, sau đó vỗ về cô đi vào giấc ngủ, tuy rằng mới tám giờ tối nhưng tinh thần của Nguyễn La không ổn định, nên đi ngủ rất sớm.

Sau khi xác định cô đã ngủ, Chu Chi Nam đứng dậy, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, đầu hơi choáng, cố gắng bình tĩnh đi ra khỏi phòng. Đến giờ này anh vẫn chưa ăn cơm tối, hơn nữa còn bị Nguyễn La làm loạn, bây giờ đầu óc không còn tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ.

Cả người như không còn chút sức lực bước xuống lầu, định đi vào phòng làm việc ăn mấy miếng đồ ăn thừa của Nguyễn La rồi từ từ giải quyết tiếp.

Nhưng vừa ngồi xuống ghế sô pha trong phòng làm việc, anh bỗng cảm thấy đỉnh đầu tối sầm rồi gục xuống.

May mà dì Mai nhạy bén, nghe trên lầu không còn tiếng động, định lên trên dọn bát đĩa, nhưng vừa đi tới cửa phòng làm việc đã thấy Chu Chi Nam tựa vào ghế sô pha, đầu gục xuống.

Anh vẫn luôn tự chủ, cho dù say rượu thì dì Mai cũng chưa từng thấy anh ngủ thiếp đi vào giờ này, trong lòng có chút lo lắng.

Khẽ gọi anh mấy tiếng ‘tiên sinh’, Chu Chi Nam thật sự đã hôn mê, dì Mai nhớ lại vừa rồi trên lầu xảy ra cãi vã, tiếng động quá lớn nên không chắc anh có phải bị chọc tức hay không.

Sau khi cân nhắc, dì Mai xuống lầu gọi điện cho Lý Tự Như, bảo anh ta mau đến đây, nói rằng tiên sinh và tiểu thư hình như vừa mới cãi nhau.

Bên này, Lục Hán Thanh vừa mới đến chỗ Lý Tự Như ăn cơm tối xong, sau khi ăn xong còn thư thái đi bộ trong căn hộ để tiêu hóa thức ăn, anh ta còn chê nơi ở của Lý Tự Như nhỏ, bảo anh ta mau chuyển đi.

Thấy dáng vẻ nghe điện thoại của Lý Tự Như hơi lo lắng, Lục Hán Thanh mở miệng hỏi.

”Làm sao vậy?”

”Chi Nam ngất xỉu, dì Mai gọi điện cho tôi nói rằng cậu ấy cãi nhau với Nguyễn La.”

”Chậc, bây giờ anh ấy yếu ớt quá vậy, cãi nhau với một cô gái mà cũng ngất xỉu…”

Nói xong giống như nhớ ra điều gì đó, im lặng.

Ngày đó Chu Chi Nam kêu anh ta đến nhà máy rượu Thành Nam, đến bây giờ anh ta vẫn chưa đi, lần cãi vã này nói không chừng là từ chuyện Hứa Bích Chi và Nguyễn La…

Anh ta vội vàng mặc áo khoác: ”Lái xe tôi đi, chúng ta cùng đi.”

”Được.”


Trên đường đi, Lý Tự Như cau mày, Lục Hán Thanh liếc thấy bèn trêu ghẹo: “Sao anh lại căng thẳng như vậy, sức khỏe của anh ấy rất tốt, ngất xỉu một lần cũng không có gì to tát đâu.”

Lý Tự Như không thấy đau lòng vì chuyện này: ”Tôi đoán là vì cậu ấy uống loại thuốc đó trong một thời gian dài.”

”Này, anh nói xem anh ấy sao phải rước khổ vào người làm gì nhỉ. Lần trước còn nói với em là quyết định rồi, vậy thì cứ sinh một đứa con chứ có làm sao?”

Lý Tự Như mặt cười nhưng lòng không cười, hừ lạnh một tiếng: ”Cậu đúng là cái đồ óc heo. Vợ của cậu ấy còn quá nhỏ tuổi, với lại đã ăn chay lâu như vậy, đâu thể có con sớm được…”

Hai người đều huyên thuyên lắm lời, nói hai ba câu đã không thể nghiêm túc, trêu chọc sau lưng Chu Chi Nam.

Lục Hán Thanh cũng cười theo, lẽ ra lúc này phải lo lắng mới đúng, nhưng bọn họ không thể nghiêm túc. Lúc này đường phố đã vơi bớt người qua lại, Thượng Hải bắt đầu vào đêm, anh ta lái xe chạy nhanh cũng không sợ đâm vào ai.

Lý Tự Như bỗng nhớ ra điều gì đó, trầm mặc một lúc rồi mới nói: ”Nhà tôi cũng có một cô bé, nghĩ mà nếu Thanh Như mang thai lúc mười tám mười chín tuổi, tôi nhất định cũng không đồng ý.”

Lục Hán Thanh ngẩn người, cười gượng, không muốn nói thêm về chủ đề này.

May là trời đã tối, Lý Tự Như không chú ý đến vẻ mặt của anh ta.

Tiếp tục nói: ”Thanh Như viết thư nói nhớ tôi, muốn trở về, tôi bảo con bé tập trung vào việc học, không cần vội quay về Thượng Hải. Con bé mới đi nửa năm đã muốn về… Cũng không biết con bé có nghe lời không…”

Tới nhà họ Chu, Chu Chi Nam đã tỉnh lại, nằm trên ghế sô pha xoa trán.

Lý Tự Như thấy anh động đậy thì mở miệng trêu chọc: ”Chi Nam của chúng ta không khỏe sao? Dì Mai thấy cậu nằm đây nên gọi điện cho tôi, ông chủ Chu vang danh Thượng Hải ngàn năm không ngã là đây sao?”

Dì Mai nhịn cười, đi ra ngoài để ba người bọn họ nói chuyện.

Giọng nói của Chu Chí Nam đầy sự mệt mỏi: “Nói nhỏ thôi, La Nhi đang ngủ.”

”Vẫn còn sớm mà đã ngủ rồi, Hán Thanh, cậu đi đánh thức cô ấy đi, người đàn ông của cô ấy bị ngất mà vẫn ngủ ngon lành vậy sao.”

Lục Hán Thanh giơ tay ra hiệu đầu hàng, anh ta không dám chọc vào bà cô kia, ở trước mặt Lý Tự Như cái gì cô cũng dám nói.

”Ai ngất xỉu, tôi chỉ chợp mắt một lát mà dì Mai đã làm ầm lên.”

Kẻ say rượu ai cũng nói bản thân không say, ai mà tin nổi.

Lý Tự Như ngồi bên cạnh, kéo tay Chu Chi Nam, bắt mạch.

”Quả nhiên không có việc gì, cậu chóng mặt là do thuốc có vấn đề. Tôi khuyên cậu không nên dùng thuốc này lâu, sẽ bị chóng mặt thường xuyên.”

Chu Chi Nam uống một ngụm trà, tay không vững lắm, trà hơi tràn ra ngoài.

”Bây giờ tôi đi ra ngoài luôn có người đi theo, cho dù ngất xỉu cũng không sao.”

Lý Tự Như nhìn anh, sau đó bất lực nhìn sang Lục Hán Thanh, hai người lắc đầu.

”Chi Nam, tôi thực sự không còn cách nào khác. Không bỏ loại thuốc kia vào thì tác dụng của thuốc sẽ không đủ, chỉ có thể khuyên cậu uống ít đi.”

Vốn dĩ ban đầu là do Lý Tự Như bốc thuốc và đưa đến nhà họ Chu, thỉnh thoảng lại kiểm soát không cho anh uống liên tục. Nhưng chưa được bao lâu thì đơn thuốc bị cướp mất, đổi thành nhà họ Chu tự đi bốc thuốc.

Lục Hán Thanh cũng nói không an toàn, sợ người giúp việc trong nhà có suy nghĩ gian dối, gây ra tai họa.

Chu Chi Nam dùng người thì không nghi, vốn dĩ đây là vấn đề liên quan đến an nguy của bản thân, nhưng anh lại cảm thấy thoải mái nhất.

Anh đáp lại Lý Tự Như bằng một nụ cười, cho thấy anh sẽ không làm theo.

Lục Hán Thanh lo lắng, chủ động mở miệng: “Anh, hay từ mai em để Ngô Tiểu Giang đi theo anh.”

Ngô Tiểu Giang là một người thông minh hoạt bát, ngày thường giúp Lục Hán Thanh không ít chuyện.

”Hán Thanh của chúng ta biết thương người rồi nhỉ. Ngô Tiểu Giang là người quan trọng trong lòng cậu, lần trước tôi mới nhờ có một lần mà đã bị từ chối.”

”Trong lòng em chỉ có phụ nữ, Ngô Tiểu Giang là cánh tay phải đắc lực…”

Chu Chi Nam cười vui vẻ: “Lần ngất xỉu này của tôi lại thu về được một trợ thủ đắc lực, xem ra ngất xỉu cũng đáng giá đấy chứ.”

Ba người nói đùa vài câu, dì Mai gõ cửa, nhắc đã nấu xong đồ ăn.

Chu Chi Nam định xuống lầu ăn cơm, Lý Tự Như tuy đã ăn rồi nhưng vẫn muốn uống rượu với Chu Chi Nam.

Lục Hán Thanh hét lên: ”Buổi tối ăn cơm với em không thấy anh ta đòi uống một giọt nào, bây giờ lại muốn uống rượu với anh, thật là đáng ghét.”

Ba người cùng nhau lớn lên, Chu Chi Nam và Lý Tự Như bằng tuổi, Lục Hán Thanh nhỏ hơn một tuổi, ngày thường thỉnh thoảng gọi một tiếng ‘anh’, thậm chí còn không gọi, từ nhỏ đã bị hai kẻ nham hiểm bắt nạt.

Ba người uống rượu trong phòng ăn, Chu Chi Nam hôm nay không vui lắm, đang định uống vài ly, trùng hợp có bạn rượu ở đây.

Lúc nói chuyện âm giọng có hơi to, Nguyễn La mơ mơ màng màng tỉnh lại, đi ra cửa phòng nghe thấy tiếng nói truyền từ phía phòng ăn, không biết là ai, cô đi xuống mấy bậc thang, nhìn thấy Chu Chi Nam đang cười cầm ly rượu.

“Chu Chi Nam, anh lại uống rượu.”

Giọng nói khiển trách quen thuộc truyền đến từ phía sau, tay Chu Chi Nam hơi run lên, rượu rót đầy cốc tràn ra bên ngoài.

Mặc dù tràn ra rất ít, nhưng đã bị Lý Tự Như và Lục Hán Thanh nhìn thấy, hai người nhìn nhau, lắc đầu, uống cạn ly rượu trong tay.

E là ba người không uống tiếp được nữa rồi.