Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 19





Con gái gần đến kỳ kinh nguyệt thường rất dễ nảy sinh ham muốn tình dục. Nguyễn La không biết không hiểu, nhưng Chu Chi Nam không có ý đó, cô cũng không chủ động đề cập đến. Anh đã ở nhà được hai ngày, ban ngày gấp hoa chơi bóng vẽ tranh đánh đàn với cô, nhưng ban đêm lại không chạm vào cô.

Eo anh bị hỏng rồi sao? Sao lại không ‘hoạt động’, Nguyễn La âm thầm buồn bực.

Cô lơ đãng đưa hai ngón tay mềm mại đến chỗ kia của anh, thật lớn, nhưng giây tiếp theo đã bị Chu Chi Nam nắm lấy cổ tay dời đi.

“Chu Chi Nam, anh làm sao vậy?”

“Tôi làm sao?” Chu Chi Nam cảm thấy người khó hiểu là Nguyễn La.

“Anh… anh đến nhà thổ* rồi sao?”

(nhà thổ: động gái mại dâm.)

Chu Chi Nam vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười, “Tôi đến nhà thổ làm gì, mấy ngày hôm nay gần như lúc nào cũng ở với em mà.”

Đúng vậy, nhưng điều đó cũng không ngăn được Nguyễn La cảm thấy anh kỳ lạ.

Cô sát lại gần bên tai anh, giọng nói nhỏ như muỗi, “Anh không muốn làm chuyện ký hiệu kia với tôi sao?”

Chu Chi Nam cong khoé miệng, “Chuyện ký hiệu nào?”

Nguyễn La hờn dỗi anh, “Đứng đắn một chút.”

“Gần đây không làm.” Anh giống như người khổ hạnh không muốn không cầu, nhưng Nguyễn La biết đây không phải là anh thật sự.

“Tại sao? Anh hết thích tôi rồi à?”

“Không có, toa thuốc Đông y của Lý Tự Như kê phải uống đủ bảy ngày.”

Nguyễn La không hiểu, “Tại sao uống toa thuốc điều dưỡng của anh ta còn phải nhịn không được quan hệ?”

Là không nên, Chu Chi Nam ôm chặt cô, “Kiều Kiều ngoan, mau ngủ đi.”

Nguyễn La thở hồng hộc, hai mắt trừng trừng như chuông đồng nhưng cũng không mất hứng, cô quay lưng lại giả vờ ngủ, Chu Chi Nam chỉ cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu, bèn ôm cô từ phía sau, lòng bàn tay ấm áp vỗ về người cô.

Yên tĩnh chưa được bao lâu, người mềm mại trong lòng đã ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn La mở mắt thì nhìn thấy anh đang đứng ở trước tủ quần áo cài cúc áo gile.

“Anh phải đến thương hội à, sao lại mặc âu phục?”

“Đừng nằm ỳ nữa, dậy thay quần áo.” Chu Chi Nam ngồi bên giường gọi cô, trong tay vẫn đang cài khuy măng sét.

“Làm gì vậy?”

“Không phải mấy hôm nay em vẫn luôn dò la người làm về cửa hàng ngoại nhập ở đường Hà Phi sao? Dẫn em đi dạo, tiện thể đi Tần Ký cắt một vài bộ đồ mới. Mùa thu cũng rõ hơn rồi, thời tiết càng lúc càng lạnh.”

Mấy hôm trước Nguyễn La đề cập một lần với anh, bảo anh đi dạo với cô. Nhưng Chu Chi Nam phải đợi vết thương ở trán khỏi hẳn, vì ông chủ Chu sĩ diện nhất, không thể để cái trán kết vảy đi ra ngoài được.

“Không phải anh nói đợi miệng vết thương lành hẳn sao?”

Chu Chi Nam lấy mũ chóp trong ô vuông ra, là mẫu thịnh hành mới nhất, ướm thử vào đầu, “Như vậy sẽ không nhìn thấy cái trán.”

Nguyễn La cười cực ngọt, đương nhiên là vui vẻ, chân trần bước xuống giường. Chu Chi Nam cầm giày đuổi theo cô, “Em chạy đi đâu?”

“Tôi muốn vào phòng tôi tìm cái váy lộng lẫy để hợp với bộ âu phục này của anh.”

Đi giày cho cô xong, Chu Chi Nam không nhịn được mở miệng đề nghị, “Đừng mặc những đồ kỳ lạ rườm rà, không tiện cho em đi dạo.”

Hai người đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ của Nguyễn La, Chu Chi Nam chọn cái váy màu xanh lá sẫm trước, “Tôi thấy cái này rất đẹp, còn nhẹ nhàng thoải mái.”

Nguyễn La vẫn giữ nguyên ý kiến, cảm thấy đẹp là đẹp, nhưng không đủ trịnh trọng. Cô đẩy Chu Chi Nam ra ngoài, “Tôi muốn tự chọn, anh xuống lầu đợi tôi đi.”

Anh bị đẩy ra ngoài cửa vẫn không quên dặn dò: “Quyết định nhanh một chút, tôi đi hâm nóng ly sữa bò cho em.”

Sữa bò do ông chủ Chu đích thân hâm nóng và do dì Mai làm có gì khác nhau, có lẽ là ngọt ngào hơn một chút mà thôi.

Chu Chi Nam ngồi trong nhà ăn mà chưa ăn, suy nghĩ muốn đợi Nguyễn La để ăn chung. Nhưng anh nhìn đồng hồ rất nhiều lần, báo giấy cũng bị anh xem từ đầu đến cuối, thế mà Nguyễn La vẫn chưa xuống. Sờ thử sữa trong ly thuỷ tinh cũng không còn nóng nữa, anh lặng lẽ cầm lên đi vào phòng bếp, hâm nóng thêm một lần nữa.

Lúc đi ra nghe thấy tiếng giày nhỏ giẫm lên cầu thang, rốt cuộc Nguyễn La cũng chịu xuống.

Cô lãng phí thời gian nhiều như vậy, cuối cùng vẫn quyết định mặc chiếc váy màu xanh lá sẫm mà anh chọn ngay từ đầu kia, Chu Chi Nam bưng ly sữa bật cười. Lại thấy cô đã trang điểm, trên đầu đội chiếc mũ lưới màu đen, trên tay mang găng tay ren, còn cầm một chiếc túi xách nhung tơ vàng làm bằng chất liệu tương tự như cái váy.


Chu Chi Nam càng cười sâu hơn.

“Sao em trang điểm rồi, như vậy sao ăn sáng được?”

Tóc anh vẫn chưa vuốt dầu, trông thoải mái hơn nhiều, cùng với “cách diện lộng lẫy” của Nguyễn La là hai thái cực.

“Tôi vẫn chưa tô son mà, ăn bình thường.”

Chu Chi Nam cảm thấy trên người cô thiếu gì đó, hoá ra vẫn biết chưa ăn sáng nên đặc biệt để lại môi chưa tô son.

Thấy Nguyễn La ngồi xuống, anh trêu ghẹo, “Em muốn đeo găng tay ăn sandwich à?”

Cô nhíu mày, “Sao ngày nào anh cũng ăn sandwich vậy, ăn không ngán hả? Tôi đeo găng tay như vậy làm sao ăn được chứ.”

Nguyễn La không biết tâm tư của Chu Chi Nam, cô đã quen kén ăn, không thích ăn rau. Chu Chi Nam kéo cô ăn sandwich cùng, rau và thịt đều kẹp ở bên trong, Nguyễn La cũng có thể ăn chung.

Anh ngậm ý cười kéo cô qua, nhẹ nhàng tháo găng tay của cô ra, “Đeo cái này không thể ăn được, đừng nghĩ đến chuyện trốn ăn sáng.”

Nguyễn La làm vẻ mặt giận dữ nhìn anh, chậm rãi nhai rồi nuốt, lại uống mấy miếng sữa nóng.

Gần ra đến trước cửa, Chu Chi Nam lại lên lầu lấy áo choàng ngắn khoác lên cho cô.

Chu Chi Nam nghĩ mấy ngày nay cô ở nhà ngột ngạt quá mức, khó khăn lắm mới đi ra ngoài nên quan trọng hơn bất cứ ai. Ai nói ông chủ Chu ở bên ngoài đúng mực nhất, Nguyễn La cô bây giờ cũng không kém chút nào.

“Chu Chi Nam, sao anh không vuốt dầu tóc, cứ để tóc như vậy à.”

“Tôi đội mũ rồi, đỡ phải vuốt rồi buổi tối còn phải phiền phức gội nữa.”

Anh quơ quơ cái mũ chóp trong tay rồi đội lên đầu.



Xe chạy đến đường Hà Phi, Nguyễn La nghe lái xe nói nơi đây cũng được, cô thầm nghĩ thật sự rất phồn thịnh, người người rộn ràng náo nhiệt, cửa hàng trang trí rất đẹp…

Khuỷu tay Chu Chi Nam cong lại, ở bên ngoài tất nhiên Nguyễn La sẽ cho anh đủ mặt mũi, bèn vắt tay lên.

“Cứ đi từ từ.” Chu Chi Nam mở miệng, ô tô thong thả đi theo đằng sau.


Rất lâu rồi Nguyễn La chưa ra ngoài hóng mát nên trong lòng khá vui vẻ, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua một ít. Cô mua đủ các loại bánh trong cửa hàng bánh ngọt, còn có thể chia ra cho người làm trong nhà ăn; lúc đi qua đồng hồ quả quýt cô thấy rất tinh xảo, chỉ nhìn hai lần Chu Chi Nam đã bảo gói lại; cửa hàng chuyên bán mũ chóp vui mừng vì có một vị khách tuỳ hứng là Nguyễn La đây, khiến cho tiệm bán ra số định mức trong một tuần…

Chu Chi Nam có hơi xúc động vì cô vẫn còn nghĩ đến anh, đi ngang qua tiệm âu phục, một thợ may nước ngoài đang đo dáng cắt may cho người ta. Nguyễn La nhìn lướt qua cảm thấy rất thích phong cách này, nhất định cũng đặt cho Chu Chi Nam một bộ.

“Hôm nay cùng em ra ngoài đã rất vui rồi, sao còn mua đồ cho tôi nữa vậy?”

“Chu Chi Nam, anh rõ là bỉ ổi.” May là cô biết hạ giọng ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng mắng.

“Mặc dù anh mặc âu phục không hợp, nhưng tôi cảm thấy anh mặc cũng đẹp mà.”

Được được được, ông chủ Chu hoá thân thành thê nô, để cho thợ may loay hoay đo đạc, một chút mất kiên nhẫn cũng không có.

Lấy tờ đơn xong hai người đi ra ngoài, Chu Chi Nam bỗng nhiên nhớ tới gì đó, “Bên Tô giới có rất nhiều thợ may nước ngoài có năng lực, có một người tên là Louis khó mời nhất, chuyên làm lễ phục cho các tiệc rượu. Lát nữa tôi gọi điện thoại mời anh ta đến nhà đặt một bộ cho em. Hán Thanh nói với tôi, các quý cô ở Thượng Hải đều tranh giành mời anh ta.”

Tính tình của Nguyễn La rất kỳ lạ, tất cả mọi người thích nhưng cô lại không thích.

“Tôi không cần, tôi luôn chán ghét những dịp xã giao đó của anh, có cắt may cũng không có dịp mặc. Váy sườn xám ở trong tủ có đủ kiểu dáng để tôi thích rồi.”

Lúc này nếu có Trình Mỹ Trân ở đây, hoặc một tiểu thư quý tộc nào đó mà không thích Nguyễn La, chắc chắn sẽ nói Nguyễn La là “Tầm thường quê mùa, ánh mắt thiển cận.”

Chu Chi Nam không có gì để nói, nắm lấy bàn tay nhỏ bị gió thổi có hơi lạnh của cô, “Nhà họ Chu hiện tại không có bà chủ, sau này không thể thiếu dịp tôi dẫn em ra ngoài.”

“Ồ, Chu Chi Nam, tôi hối hận khi để Lâm Vãn Thu đi rồi. Hay anh lấy thêm một vợ nữa cho xong.”

“Vô liêm sỉ.”

Thấy cô nói chêm chọc cười không muốn nhìn thẳng vào vấn đề, nên anh cũng không ép cô.

Đến giờ cơm trưa Chu Chi Nam dẫn cô đến nhà hàng Tây ăn cơm, anh ở nước ngoài ăn đến phát ngán, nhưng hôm nay lại khác trước kia. Ăn một bữa cơm ở Thượng Hải cũng mới lạ, hơn thế nữa là muốn Nguyễn La nếm thử. Trên tấm bảng trước cửa là một chuỗi tiếng Anh, Nguyễn La không hiểu.

Nguyễn Phương Hữu nằm mơ cũng không ngờ, món hàng bù thêm tiền mà mình coi thường bây giờ đang mặc chiếc váy được cắt may từ vải cao cấp, trông như một quý cô ở Thượng Hải, ăn cơm trong một nhà hàng mở trên đất Tô giới tấc đất tấc vàng này.

Chu Chi Nam dạy cô cách dùng dao nĩa, Nguyễn La có hơi khác thường, ngoan ngoãn nghe học.

Nhưng anh lại ngơ ngẩn, không lên tiếng nữa, xuống tay lưu loát cắt miếng bò bít-tết thành từng miếng nhỏ rồi đổi sang cô.

“Hửm?” Nguyễn La ngẩng đầu nhìn anh.

“Biết cách dùng dao nĩa thế nào là được rồi, không nhất thiết phải luyện nhiều linh hoạt, đó là chuyện đầu bếp phải làm.”

Cô không kìm được mà bật cười.

Nguyễn La có thói quen ngủ trưa, cơm nước xong ra ngoài đi dạo mấy cửa hàng đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

“Sao đường Hà Phi dài vậy? Tôi vẫn chưa đi đến cuối nữa.”

Chu Chi Nam véo má cô, “Với tốc độ đi dạo này của em thì khi nào mới đi xong. Em xem từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, không đi chậm mới lạ.”

Trên xe đã chất đầy đồ Nguyễn La mua, cô quay đầu lại nhìn đến đỏ cả mặt.

“Vậy tôi không đi dạo nữa, chúng ta quay về đi.”

“Tôi cũng không nói không cho em đi dạo, nhưng tự em nói thì coi như vậy, tôi cũng phải nghe lời em.” Anh đứng lại nhìn cô.

“Chu Chi Nam, tôi buồn ngủ lắm rồi.”

…………

Lúc đi ra ngoài Nguyễn La hào hứng dâng trào, nhưng khi quay về lại được Chu Chi Nam bế vào nhà họ Chu. Dọc đường đi cô đã ngủ thiếp, cô gái nhỏ còn không khép miệng lại, Chu Chi Nam duỗi tay khép lại cho cô, nước miếng chảy vào lòng bàn tay anh.

Lái xe không nhìn được mở miệng, “Tiên sinh, lúc ngủ miệng mở ra là có thể khép lại.”

“Thật sự có thể?”

Lái xe lau mồ hôi, “Thật sự có thể.”

Chu Chi Nam nhíu mày, nhẹ nhàng nhấc tay lên, cái miệng nhỏ kia lập tức khép lại. Anh lấy khăn tay ra lau sạch, ngửi thử lòng bàn tay thì đều là mùi nước miếng của Nguyễn La, mày càng nhíu sâu hơn.

Đặt cô lên giường, tháo những trang sức vướng víu trên người cô ra, nhìn hai gò má phúng phính và gương mặt trái xoan của cô, cho dù đang nhắm mắt anh cũng biết đó là một đôi mắt hạnh.

Chu Chi Nam duỗi tay chọc cô, nhỏ giọng nói, “Kiều Kiều thối.”

Cho dù Kiều Kiều thối hay là Kiều Kiều ngoan, đều là Kiều Kiều mềm mại trong lòng anh.