Thiệu tiên sinh chờ một câu nói “được” của cô đã rất lâu. Cũng không đợi được đến lúc ít nhất trước khi phim mới của đạo diễn Giang quay xong.
Đạo diễn Giang nói: “Người trẻ tuổi, lấy sự nghiệp làm trọng.”
Được thôi, lấy sự nghiệp làm trọng.
Đạo diễn Giang và Thiệu tiên sinh quan hệ ổn định, lúc đốt tiền càng an tâm hơn, chạm trổ tỉ mỉ thì gắn kết càng lâu.
Thỉnh thoảng Bạch Hoàn Tử đến phim trường dạo chơi, cũng không nhịn được cà khịa, “Bà cô nhỏ ơi, tốc độ này của em đủ để người khác quay ba bộ rồi đấy.”
Đạo diễn Giang đứng dậy hoạt động vai cổ, hờ hững đáp một tiếng: “Ồ…”
Thời gian quay quá lâu, trong đoàn phim có người sốt sắng nhận phim mới, dự định chạy cả hai bên, kết quả bị Bạch Hoàn Tử biết được từ chỗ những biên kịch khác. Bạch Hoàn Tử vạch trần trước đám đông rồi mắng cho một trận, sau cùng vẫn không thể yên tâm, từ đó quyết định cắm rễ trong phim trường dài hạn.
Giang Phong nhớ đến cách hình dung của phóng viên về Bạch Hoàn Tử: Tuần tra phim trường hệt như tuần tra đường phố, chỉ thiếu vắt cây gậy cảnh sát lên eo.
Đạo diễn Giang vô cùng vui vẻ, có người giúp cô mắng người, sướng!
Ban đầu Bạch Hoàn Tử rất tò mò không biết Giang Phong sẽ quay cuốn kịch bản này như thế nào, cách quay phim của Giang Phong trước giờ luôn khó hiểu, mà bản thân cô ấy thì yêu chuộng sôi nổi và bung xõa.
Cho đến khi thành phẩm ra đời, Bạch Hoàn Tử không thể không bội phục, sự lựa chọn của cô ấy vô cùng chính xác.
Trong khoảnh khắc tình cảm bộc phát lấn át hết tất cả màu sắc, chỉ nghe thấy mỗi âm thanh. Lời thoại u sầu ảm đạm, mỗi câu nói giống như muốn xuyên thủng đỉnh đầu của mọi người.
Cảnh quay hàm súc nhất phơi bày tình cảm sâu đậm nhất, mới ảnh hưởng sâu sắc.
Xa cách ba năm, gặp lại chốn cũ.
Cùng một hội trường, cùng một Thiệu tiên sinh ngồi bên cạnh.
Quá trình mở màn luôn rất dài dòng nhàm chán, cô cầm lấy bàn tay của Thiệu tiên sinh, cùng anh thì thầm to nhỏ.
Thiệu tiên sinh, lễ phục của anh hôm nay rất hợp với em, em rất…
Đầu ngón tay vẫn đang vẽ vời, lời hay chỉ mới viết được một nửa thì bên má đột nhiên bị anh hôn một cái, sau đó nghe thấy anh nói: “Đạo diễn Giang, chúc mừng em nhé.”
Giang Phong hoảng loạn ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng bị hàng trăm ống kính máy ảnh nhắm vào, cô bước lên bục vẻ với mặt ngơ ngác.
Đông người như vậy, nhưng đứng trên bục chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể thấy anh, vì thế cô không còn căng thẳng nữa.
Cảm ơn tất cả những người nên cảm ơn, tất nhiên cũng có anh.
Anh được cô nhắc đến thì không khỏi cười rộ lên, nụ cười đẹp trai ấy khiến cô quyết định muốn ngắm cả đời này.
Một tay cô ôm chiếc cúp, một tay khoác tay Thiệu tiên sinh đi ra khỏi hội trường.
Thiệu Dịch Chi nhớ đến câu nói cô mới viết được một nửa, bèn hỏi: “Câu nói trước khi em lên bục chưa viết xong là gì vậy?”
“À…”
Cô ngẫm nghĩ, là: Em rất thích anh.
Cô nhón mũi chân, ghé sát bên tai anh, bổ sung nửa câu còn lại: “Em rất yêu anh, Thiệu tiên sinh.”
Thiệu tiên sinh cười, “Anh cũng rất yêu em, đạo diễn Giang.”
Giống như ba năm trước cô không chịu cho anh xách đèn lồng, lần này cứ không chịu để anh cầm chiếc cúp.
Cho dù về đến khách sạn, cô vẫn ôm khư khư chiếc cúp không chịu rời tay, hôn hít hết lần này đến lần khác.
Thiệu tiên sinh bất lực nói: “Em đi tắm đi, anh trông chừng giúp em, sẽ không bị trộm đâu.”
Cô nghiêm túc, nói: “Vậy anh phải trông chừng cho kỹ nhé.”
Đợi cô tắm rửa xong bước ra, việc đầu tiên là đi ngắm chiếc cúp.
Trên nhánh cây màu vàng có thêm một chiếc nhẫn bạc nhỏ.
Cô nhìn về phía Thiệu tiên sinh, chỉ thấy anh vén chăn lên, vừa nhìn chăm chú vào cô vừa bắt đầu cởi quần áo.
Không biết tại sao, nhìn anh cởi quần áo cũng toát ra cảm giác khuôn mẫu.
“Đạo diễn Giang, Liên hoan phim thưởng một tặng một, anh tặng anh cho em.”
Cô nhíu mày, không biết anh đang chơi trò gì.
Anh nghênh ngang tựa vào đầu giường, nằm phỡn người ra, toàn thân trên dưới trần trụi cho cô nhìn sạch sẽ.
Giang Phong nghĩ, chắc hẳn ở bên cạnh mình lâu rồi, nên Thiệu tiên sinh cũng bắt đầu giở trò nghệ thuật màu mè.
Sắc mặt của anh rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn, dáng vẻ nghiêm chỉnh mở miệng:
“Đạo diễn Giang, người ta nói thành gia lập nghiệp, bây giờ em đã công thành danh toại, còn không cân nhắc đến việc lập gia đình sao?”
“Hay là nói, người em muốn cùng lập gia đình không phải anh?”
Anh nói những lời này trong khi cơ thể đang trần truồng, có chút ý tứ giống “em đã ngủ với anh nhiều lần như vậy, em phải chịu trách nhiệm với anh”.
Giang Phong yên tĩnh nhìn vào mắt anh, cô luôn nói trên người anh có một cỗ khí chất phong lưu, nhưng giờ này phút này, trong đôi mắt đó chỉ có trân trọng và trầm tĩnh, không có một tia đùa giỡn nào.
Cô thật sự rất thích Thiệu tiên sinh như thế này.
Cô ngồi xuống trước mặt anh, nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên là anh, Thiệu tiên sinh.”
Cuối cùng Thiệu Dịch Chi không còn vờ ra vẻ oán phụ nữa, anh bật cười thành tiếng.
Nhưng anh vẫn muốn cô nhanh chóng đeo nhẫn lên, giữ chặt cô cả đời.
“Đạo diễn Giang không định đeo nhẫn lên sao?”
Giang Phong nhìn chiếc nhẫn bạc treo trên nhánh cây, bỗng nhiên cảm thấy chiếc nhẫn treo trên đó càng đẹp hơn.
Cô ngây ngẩn nói: “Chiếc nhẫn treo trên đó giống hệt như đang đeo trên tay em.”
Thiệu tiên sinh nói: “Em không cảm thấy chiếc nhẫn treo trên nhánh cây rất giống đang ooxx sao?”
“Ừm.” Giang Phong gật đầu, lại nói: “Chiếc cúp là em, chiếc nhẫn là anh…”
Cô nhìn về phía Thiệu tiên sinh, cười nói: “Anh có còn nhớ lần trước chúng ta chơi gì ở đây không?”
Thiệu Dịch Chi nghĩ: Nếu như cô khăng khăng muốn chơi thêm một lần mới chịu đồng ý, anh nên làm gì đây?
Thiệu Dịch Chi kéo chăn qua trùm mình lại, “Anh có hơi lạnh.”
Giang Phong chạy xuống giường, từ trong vali hành lý lôi ra một đống đồ chơi nhỏ, cầm đến trước mặt anh lắc lư, nói với vẻ mặt hồn nhiên: “Vận động một chút sẽ hết lạnh ngay.”
Anh nên làm gì đây? Anh có thể làm gì đây?
Chỉ đành dỗ cô gái nhỏ chơi vui hết mình mới tốt.
Thế sự dài đằng đẵng, không thể nhìn thấy quá nhiều.
Chỉ có thể kể cho em nghe về tất cả những gì mà anh biết:
Nghe nói mỗi lần đạo diễn Giang giành được một chiếc cúp, luôn muốn nói tiếng cảm ơn Thiệu tiên sinh.
Có đàn anh trêu chọc, bảo chú bảo vệ nhìn thấy hai người bọn họ phải lập tức đóng cửa, nếu không toàn hội trường sẽ phải ăn chanh. Có người cắt ghét từng tiếng Thiệu tiên sinh lại với nhau, mới biết ánh mắt của có người yêu mãi mãi không bao giờ tay đổi.
Mấy năm sau, Thiệu tiên sinh vẫn đến công ty đi làm mỗi ngày, nhưng không còn tăng ca nữa, mà đúng giờ lái xe đến cổng trường tiểu học Hậu Hải, chờ một tiếng chuông tan học.
=HOÀN CHÍNH VĂN=