Edit: Đậu Xanh
Thiệu tiên sinh nửa ép buộc lồng chiếc nhẫn to đùng này vào tay cô, nhưng không dám ép cô quá khắt khe, lễ đính hôn nghiêm trang cũng không dám mong mỏi, danh phận là một thứ xa vời không xác định.
Duy nhất có một điểm tốt, kim cương quá chói quá sáng, đạo diễn Giang đi đến đâu cũng không giấu được, không cần cô nói một câu, quần chúng vây quanh đều ngầm mặc định Thiệu tiên sinh thành công lên chức, giải quyết được không ít đàn ông muốn đẩy Thiệu Dịch Chi xuống chức.
Chạng vạng tối, Giang Phong và Bạch Hoàn Tử dạo phố xong, được Bạch Hoàn Tử hộ tống đến tận cửa nhà, vừa khéo Thiệu tiên sinh cũng vừa đến.
Giang Phong nhoài người trên cửa xe không chịu xuống xe, cười với anh nói: “Thiệu tiên sinh, em đi mệt rồi, anh ôm em vào nhà có được không?”
Anh mỉm cười nói: “Được.”
Thiệu Dịch Chi ôm cô ra khỏi xe, đi được vài bước anh nói: “Nặng rồi.”
Giang Phong bị chê mập, không vui vẻ, cố ý hù anh: “Bởi vì mang thai đấy.”
Thiệu Dịch Chi cười lạnh nói: “Hơ, kể từ hôm nay, trong nhà tuyệt đối sẽ không xuất hiện thêm một cái bao nào.”
Cô vội vã xin tha: “Ôi, em sai rồi mà.”
“Nói vài lời dễ nghe xem nào.”
“Ừm….mang thai thì không thể bạch bạch bạch nữa.”
Thiệu Dịch Chi phì cười một tiếng, cô bé này thật là càng lúc càng tinh quái.
Giang Phong được anh nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha, tâm trạng tốt hẳn lên. Ánh mắt của Thiệu Dịch Chi lướt qua ngón tay thon dài của cô, bỗng dưng dừng lại.
Thiệu Dịch Chi: “Vươn tay ra đây.”
Giang Phong: “Hửm? Sao vậy ạ?”
Thiệu Dịch Chi: “Chiếc nhẫn đâu?”
Giang Phong dại ra, sao mất tiêu rồi???
“Em, để em nhớ…”
Hôm nay cô mặc thử một chiếc váy đầy ren, để tránh bị ren mắc vào nên tiện tay tháo xuống…
Giang Phong ấp a ấp úng nói: “Có thể, là lúc em thử quần áo đã tháo xuống, quên mất đeo lên lại.”
“Thật sao?” Thiệu Dịch Chi nghiêm trọng nghi ngờ cô không muốn vác danh phận vợ anh nên mới tháo nó xuống.
Giang Phong yếu ớt nói: “Nếu không thì sao…”
Tuy chiếc nhẫn đã tìm về được, nhưng cơn tức của Thiệu tiên sinh vẫn chưa tan biến.
Thiệu Dịch Chi bỏ chiếc nhẫn vào tủ đầu giường, không đưa cho cô.
Giang Phong: “Thiệu tiên sinh, anh không cho em sao?”
Thiệu Dịch Chi: “Anh thấy em cũng không phải rất thích, vài bữa nữa anh cho em chiếc khác.”
Giang Phong: “Không có không có, em rất thích mà.”
Thiệu Dịch Chi: “Thích sao còn làm mất?”
Giang Phong: “Em…..bất cẩn thôi.”
Thiệu Dịch Chi: “Là bất cẩn hay là không quan tâm?”
Giang Phong: “Thật sự là bất cẩn!”
Thiệu Dịch Chi nhàn nhạt nhìn cô một chốc, nói: “Vậy chúng ta chơi một trò chơi nhỏ, nếu em thắng anh sẽ trả cho em.”
“Cho em năm phút, ép nó ra ngoài.”
Chiếc nhẫn to cỡ trứng chim bồ câu bị anh đẩy vào đường hành lang sâu hẹp, chất liệu cứng chắc khiến cô thời thời khắc khắc đều không thể ngó lơ sự tồn tại của nó.
Giang Phong trừng to đôi mắt, “Làm sao có thể?”
“Không làm được vậy anh sẽ tịch thu chiếc nhẫn.”
“Vậy, vậy để em thử xem……”
Cô cố gắng co rút tiểu huyệt, nhưng hình dạng vốn không tròn trịa của chiếc nhẫn khiến chuyện này trở nên cực kỳ xa vời, cô càng dùng sức, chỉ càng khiến các vân da chằng chịt trong tiểu huyệt giữ chặt chiếc nhẫn hơn.
“Còn ba phút.”
Cô sốt ruột nhìn anh, “Em không làm được……”
“Chịu thua rồi? Chịu thua thì chiếc nhẫn này sẽ không thuộc về em nữa.”
“Hu hu hu…..Thiệu tiên sinh, anh đừng như vậy mà, em thật sự không làm mất nữa đâu……”
Thiệu tiên sinh ghé sát bên tai cô nói: “Cho em thêm một cơ hội, có thể dùng tay.”
Mặt cô đỏ bừng giống như quả cà chua, vươn ngón trỏ chui vào trong….
Huyệt đạo trơn lầy khiến ngón trỏ đi vào thuận lợi hơn bao giờ hết, miệng hoa huy*t đỏ tươi lập tức nuốt chửng toàn bộ ngón trỏ.
“Ưm ưm…..” Thật thoải mái…..cô không kìm được mà co rút tiểu huyệt, hít thở càng thêm dồn dập.
Thiệu Dịch Chi vỗ vỗ má cô, “Lẳng lơ như vậy?”
Cô thẹn đỏ cả mặt, thử chạm đến chiếc nhẫn, móc móc kéo kéo, làm ra một vũng nước, hoàn toàn thấm ướt bàn tay của bản thân, thậm chí còn tí ta tí tách nhỏ lên ga giường.
Thiệu Dịch Chi thấy vẻ mặt của cô mơ màng, vô cùng quyến rũ, lại lần nữa mở rộng hai chân cô ra, không cho cô cơ hội đến cao trào.
“Chiếc nhẫn còn chưa lấy ra đã bắt đầu sướng rồi?”
Đôi mắt ngập nước của Giang Phong nhìn vào anh, nhưng anh không hề bị lung lay. Cô bĩu môi, chỉ đành tiếp tục cố gắng lôi chiếc nhẫn kim cương kia ra.
Không được…hoàn toàn không thể chạm đến…
Cô đổi thành ngón giữa thon dài hơn, thử chui vào sâu, nhưng vẫn thất bại, bấy giờ cô mới phát hiện ra bẫy của anh…tay của anh to hơn tay của cô, ngón tay cũng dài hơn, ban đầu anh đẩy vào tận sâu bên trong, làm sao cô có thể lấy ra được chứ?
Cô mềm giọng nói: “Anh lại ức hiếp em…”
Thiệu tiên sinh cúi đầu phì cười, “Không lấy ra được? Vậy nó thuộc về anh nhé.”
Cô trầm ngâm chốc lát, sau cùng vẫn chủ động hôn lên thùy tai của anh, “Anh giúp em đi mà…”
Thùy tai bị cái lưỡi nhỏ ấm nóng liếm mút, khiến cơ thể anh tăng thêm mấy phần khô nóng.
Ánh mắt anh tối sầm, mạnh mẽ đè cô dưới thân, lấy bàn tay phải mềm mại của cô ra, đổi thành hai ngón tay của mình, tăng tốc cắm rút phía dưới cô.
“Ưm ưm…ah…”
Ngón cái của anh đồng thời nhấn lên hạt đậu nhỏ, không ngừng cọ xát lên viên hạch nhỏ yếu ớt.
“Ưm, ưm, không ổn rồi…ưm ah…”
Cô ưỡn người lên, mạnh mẽ nảy bật, còn chưa lấy được chiếc nhẫn to đùng giày vò người ra ngoài cô đã cao trào trước một lần.
Thiệu Dịch Chi kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ có cảm thấy càng thân thiết với nó hơn không?”
Càng thân thiết hơn…anh tưởng rằng đang nuôi con chắc…
Chỉ đáng tiếc cô không còn sức lực để cà khịa anh, mặc anh tiếp tục chơi đùa.
Thiệu Dịch Chi không nhận được câu trả lời của cô, tiếp tục nói: “Nếu không…để nó ở trong đấy một đêm, bồi dưỡng cảm tình với nó? Sau này sẽ không nỡ làm mất nữa.”
Cô vội vã níu lấy ngón tay của anh, lắc đầu, “Thiệu tiên sinh, anh mau lấy ra đi mà.”
Thiệu Dịch Chi sờ tóc cô, rồi nhìn về hướng giữa háng của mình. Cô ngầm hiểu trong lòng, nằm sấp giữa đùi anh, nhẹ nhàng ngậm lấy gậy th*t thô to, dịu dàng nuốt vào nhả ra. Vì muốn làm anh vui sướng, cô liếm mút đủ kiểu, dù cho khớp hàm tê mỏi cũng không muốn dừng lại.
Đến cùng vẫn là anh không nỡ khiến cô cực khổ quá lâu, cuối cùng cũng lôi chiếc nhẫn giày vò kia ra ngoài, thay đổi địa điểm, lại lần nữa cắm rút ra vào.
Thiệu Dịch Chi đặt chiếc nhẫn dưới vòi nước để rửa sạch, Giang Phong đi theo anh, đợi anh rửa xong thì chủ động vươn tay đến trước mặt anh, cười hì hì nói: “Thiệu tiên sinh, anh giúp em đeo lên đi.”
Thiệu Dịch Chi lườm cô một cái, “Ngửa lòng bàn tay lên.”
Cô ngơ ngác, nhớ đến lần trước anh cho cô chiếc nhẫn, cũng là đánh lòng bàn tay xong mới cho cô.
“Anh…lại muốn đánh em sao?”
“Phạt ít cảnh cáo nhiều.”
Lần này nói cho cùng là cô đuối lý, cô ngoan ngoãn thành thật lật lòng bàn tay lên, đợi anh trừng phạt.
Bốp!
“Sít…”
Vậy mà anh lại dùng sức thật!
“Sau này còn dám làm mất nhẫn nữa không?”
“Hu hu hu, không dám nữa.”
Bốp!
“Aaa…”
Sao càng mạnh hơn vậy!
Đau thật đấy!
Ôi trời, Thiệu Dịch Chi điên thật rồi!
Giang Phong nhanh chóng rụt tay về, giấu ra sau lưng, không cho anh chạm vào nữa.
“Không cần nhẫn nữa à?”
Cô tủi thân nói: “Hu hu hu, anh thích đánh em như vậy, em không cần nữa!”
Thiệu Dịch Chi thở dài, “A Phong, anh cho em chiếc nhẫn này không phải là để giỡn chơi.”
Cô cúi đầu nói: “Em biết…”
Thiệu Dịch Chi cầm tay cô lên, lại lần nữa lồng ngón tay vào, “Sau này đừng làm mất nữa nhé.”
Giang Phong ôm chặt eo anh, nhỏ giọng nói: “Không bao giờ như thế nữa.”