Thiệu Dịch Chi ỷ mình là kim chủ, muốn cô cùng mình đi làm tan làm, khi cô không có lịch trình, còn nhất quyết kéo cô đến văn phòng làm việc. Giang Phong không có ý kiến gì, dù gì thời gian của cô cũng vô cùng tự do.
Thiệu Dịch Chi lười tự mình lái xe đi làm nên luôn có người đưa đón.
Tài xế họ Mã, tuổi tác không lớn, Thiệu Dịch Chi gọi anh ta là “Tiểu Mã”.
Tiểu Mã là người Hà Nam, nói chuyện thú vị, tính cách ngay thẳng, Thiệu Dịch Chi đã quen với việc khẩu phật tâm xà nơi thương trường, nói chuyện với Tiểu Mã trái lại cảm thấy khá dễ chịu.
Cô nào dám gọi người dưới trướng của anh là “Tiểu X”, nên đã gọi một tiếng, “Anh Tiểu Mã”.
Thiệu tiên sinh vô cùng không vui, bảo cô gọi quá sến súa.
Tiểu Mã cũng vội vã chối từ, nói tuổi của mình còn nhỏ, chỉ là vẻ ngoài có hơi già thôi.
Cô hết cách, chỉ đành gọi theo anh “Tiểu Mã”.
Vào văn phòng làm việc của Thiệu tiên sinh, cô lấy kịch bản ra, chậm rãi hoàn thiện.
Công việc trong tay của anh đã đến giai đoạn cuối, hỏi cô tiến triển thế nào. Giang Phong đưa kịch bản cho anh xem: “Kịch bản năm ngoái đã có, bây giờ xem lại cảm giác vẫn có rất nhiều chỗ cần sửa.”
Thiệu tiên sinh lật xem, ba phần đầu tiên có lẽ là phần cô đã sửa qua, xanh xanh đỏ đỏ.
Sự cố bắt đầu từ việc cạn kiệt nguồn nước, trong hoang mạc vắng vẻ có người chạy trốn, có người kiên trì, có người lựa chọn quên lãng, có người vì thế mà trốn chạy.
Thiệu Diệp Chi có chút bất ngờ, vậy mà cô lại chọn đề tài như thế này.
Tác phẩm trước đây của cô nói về câu chuyện trưởng thành, càng chú trọng đến mỗi cá thể, nhưng cuốn kịch bản trên tay cô đây, tập trung vào tập thể khác nhau, càng thêm xã hội hóa.
“Sao lại muốn quay cái này?”
“Năm ngoái em đã đi đến không ít nơi, tầm mắt ít nhiều cũng mở rộng hơn trước, nhìn thấy cuộc sống của người khác mới biết chút đầu óc đó của bản thân có biết bao phiền phức.”
Tiếp đến Thiệu tiên sinh tỉ mỉ xem xong, cảm thán nói: Em lựa chọn đề tài này đã khác biệt hơn trước, càng hiếm có hơn là, trong kịch bản không thể hiện ra tính chất khuynh hướng rõ rệt, không có phê phán gay gắt đối với người người khác, mà dùng thái độ bao dung, đi thấu hiểu các tập thể khác biệt, thậm chí thấp thoáng có chút thương hại “chúng sinh đau khổ”.
Anh bất ngờ bật cười, bỗng dưng tình cờ nhặt được bảo bối.
Lúc Thiệu Diệp Chi làm việc nghiêm túc, có thể nói là chính trực, sở thích không tốt duy nhất chính là thích nhéo cằm của cô.
Ban đầu cô vẫn luôn thấy ngại, cảm thấy quá drama, làm như bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết không bằng.
Sau này mới phát hiện đây chính là động tác theo thói quen của anh.
Lúc nói chuyện với cô nựng cằm cô, khi không có việc của cô, cũng thích nhéo thịt dưới cằm cô. Anh làm việc, thỉnh thoảng cũng dành chút thời gian, vươn tay ra, nhéo nhéo cằm nhỏ của cô, đôi mắt vẫn nhìn laptop.
“Thiệu tiên sinh, sao anh cứ luôn sờ cằm em vậy?”
“Nhiều thịt, xúc cảm tốt.”
Anh nói thịt trên người của cô cũng là nói như thế.
Thực ra anh thích dáng vẻ cô đối mặt với anh, trong mắt chỉ có mỗi mình anh.
Bé hồ ly nhỏ nhà anh không ít suy tính, trong lời nói cũng không chịu yếu thế, chỉ có những lúc này trong đôi mắt mới để lộ ra đôi chút dáng vẻ chân thật.
Mong đợi lại dằn nén.
Khi Thiệu tiên sinh nghiêm chỉnh, cô sẽ cùng anh nghiêm chỉnh, nghiêm túc chuẩn bị bộ phim.
Khi Thiệu tiên sinh không nghiêm chỉnh, cô chỉ có thể cùng anh không nghiêm chỉnh.
Gần 12 giờ, anh hỏi cô có đói không, cô gật đầu.
Thiệu Diệp Chi nhướng mày, cười khẽ nói: “Ăn thứ khác trước có được không?” Anh áp sát lại gần cái bàn, thả lỏng ra, lại toát ra dáng vẻ tuyệt thế phong lưu.
Cô chậm chạp phản ứng trở lại, chớp chớp mắt xác nhận với anh, có phải đúng như mình đang nghĩ hay không.
Thiệu tiên sinh thỉnh thoảng nhìn cô, còn mang theo chút khiêu khích, giống như đang hỏi: “Có dám không?”
Cô cười cười, chủ động đến gần, sờ vài cái lên ngực anh.
Cô không sợ bị người khác bàn tán, chân trần không sợ mang giày, đến anh cô còn không sợ thì sợ cái gì.
Cô cong người trốn dưới bàn làm việc của anh, quỳ giữa háng anh, nở nụ cười tinh nghịch với anh.
“Em không biết Thiệu tiên sinh tại sao cứ nhất quyết muốn kéo theo em cùng đi làm, hóa ra chính là muốn làm những đồi trụy sắc tình như thế này.”
Anh cũng ra vẻ kinh ngạc, “Hả? Lẽ nào em không muốn làm những chuyện đồi trụy sắc tình này sao?”
Đấu miệng cô không chiếm được lợi thế, quyết định đổi một cách khác khiến anh biết sự tài giỏi của mình.
Giang Phong cởi chiếc thắt lưng bằng thủ công tinh tế, kéo dây kéo quần xuống, cách lớp quần lót xoa nắn vật to lớn kia, xem như là chào hỏi với tên nhóc kia trước.
Tên nhóc xấu xa bị cô trêu chọc, phối hợp ngẩng cao đầu, giống như đáp lễ.
Cô kéo quần lót của anh xuống, muốn lôi vật đó ra, tên nhóc xấu xa kia đợi không nổi nữa, “soạt” một tiếng nhảy bật ra, suýt chút nữa đập lên mặt cô.
Vật cứng lắc trái lắc phải bên má cô, thậm chí còn lướt qua chóp mũi của cô, có thể nói là kiêu ngạo vô cùng.
Cô cầm lấy cái thứ không nghe lời kia, cố định vị trí, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đỉnh đầu của nó, dạy dỗ: “Mày phải nghe lời.”
Vật cứng nhanh chóng sưng to, thân thể vươn dài ra, dùng hành động thực tế biểu đạt thái độ phản kháng của nó.
Cô rõ ràng cảm nhận được biến hóa trong lòng bàn tay, một tay đã không còn cầm hết.
Cô đỏ mặt, dùng sức nhéo hai cái, tỏ ý trừng phạt, kết quả lại khiến con rồng lớn kia càng thêm trắng trợn bày ra tư thế phấn chấn của bản thân.
Thiệu tiên sinh nhìn dáng vẻ tài trí kém cỏi của cô, thực sự đáng yêu đến quá đáng, anh che miệng lén bật cười.
Cô không vui gọi anh: “Thiệu tiên sinh!”
Anh dùng bàn tay giữ lấy đầu cô, đè lên rồng lớn, cười khẽ, nói: “Ngoan, làm chính sự trước đã.”
Cô bị buộc cúi đầu, há miệng ngậm đầu nấm to lớn vào bên trong, chỉ mới như thế, cô đã cảm thấy khoang miệng bị lấp đầy.
Nhưng mà gần đây cô rất nghiêm túc nghiên cứu kỹ thuật dùng miệng, chỉ đợi thời cơ thực hành.
Cô vòng qua đầu nấm, đầu lưỡi chuyển động, dùng đầu lưỡi chọc vào mã mắt, đẩy ra thu vào, thu vào đẩy ra.
Cô vươn đầu lưỡi, bắt đầu nghiêm túc liếm láp thân gậy, dịu dàng hôn lên từng tấc cơ thịt.
Thiệu tiên sinh có thể nhìn thấy rõ ràng nước bọt của cô liên kết thành một đường giữa đầu lưỡi và thân gậy, trở thành tia sáng bạc óng ánh phát sáng, lúc ẩn lúc hiện.
Anh nâng cằm cô lên, để môi đỏ của cô lại lần nữa nhắm chuẩn lên đỉnh gậy của anh.
Cô cười, “Thiệu tiên sinh không đợi được nữa sao?”
Đôi mắt Thiệu Dịch Chi u ám, vỗ vỗ mặt cô.
Cô hiểu ý ngậm lấy vật thô to của anh, xoay tròn dần dần sâu hơn, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn hai viên bi nhỏ kia.
Cô cố gắng ăn vào hai phần ba, cảm thấy độ sâu này đã đủ, bèn bắt đầu ngậm vào nhả ra. Miệng của cô cố hết sức há thành chữ O, thu răng hàm lại, dùng môi bao bọc thân gậy, trong quá trình ngậm vào nhả ra, khiến môi không ngừng ma sát vào thân gậy thô to của anh. Cô càng lúc càng quen với kích thước của anh, vào trước ra sau càng thêm thuận lợi, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Hậu quả khi cô tăng tốc ngậm nuốt chính là không biết từ khi nào đã ngậm vào càng nhiều hơn, đầu nấm mỗi lần luôn chạm vào nơi sâu nhất trong cổ họng cô, cho đến khi thân gậy chỉ còn lại một phần tư, dù có làm thế nào cũng không thể vào tiếp nữa. Cô dùng tay an ủi phần còn sót lại, hy sinh chuyển động đầu nhỏ, thì nghe thấy hơi thở của anh trở nên nặng nề.
Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, “Thiệu tổng, tôi đưa bữa trưa đến cho anh.”
Động tác của cô ngừng lại, Thiệu Dịch Chi giữ lấy đầu cô, tỏ ý cô tiếp tục, khi mở miệng lại là giọng điệu vô cùng bình thường: “Vào đi.”
Anh cố ý!
Giang Phong tà ác nghĩ, lùi ra một đoạn, dùng răng hàm cắn nhẹ đầu nấm của anh để trả thù, lại hơi dùng sức nhào nắn hai viên bi.
“Sít.” Cô nghe thấy anh hít nhẹ một hơi.
Thiệu tiên sinh nói với người kia: “Bỏ xuống rồi ra ngoài.” Giọng nói của anh trầm hơn bình thường rất nhiều.
“Vâng.”
Giang Phong thừa thắng xông lên, hận không thể ăn hết toàn bộ cây gậy lớn của anh vào miệng, mặc kệ hơi thở của mình có thể theo kịp hay không, cô cố gắng tăng tốc ngậm nuốt, hết lần này đến lần khác đè đầu nấm đến nơi sâu nhất.
Cuối cùng, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, anh rên hừ một tiếng, bắn vào miệng cô.
Cô còn ngậm lấy đầu nấm của anh, vừa nuốt tinh dịch của anh, vừa mút mát đầu nấm to lớn.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Thiệu tiên sinh vẫn đang nhắm mắt, cô bò lên đùi anh, sáp đến bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Thiệu tiên sinh, anh dễ chịu không?” Cô cười xán lạn như núi nở hoa.
Thiệu Diệp Chi mở mắt nhìn cô, trong mắt còn sót lại màu sắc của tình dục, bất lực cười cười, “Đắc ý vậy à?”
Cô hừ một tiếng, “Tất nhiên.”