Đêm hôm đó Thiệu tiên sinh nói rất nhiều cái “sau này”, nhiều vô số kể, không gì khác ngoài việc sau này phải trở thành một cặp tình nhân tốt đẹp nhất thế giới, không cãi cọ không giận dỗi, tất nhiên cô sẽ nói được.
Anh nghĩ nghĩ, rồi cảm thấy không ổn, lại nói: “Nếu như cãi nhau, anh sẽ cố hết sức để em thắng, nhưng em có thua cũng không được chạy.”
Cô hỏi: “Nếu như anh ăn hiếp em thì phải làm sao?”
Thiệu tiên sinh vùi đầu vào hõm cổ của cô, cất giọng ồm ồm: “Vậy thì để anh ăn hiếp cả đời đi.” Chóp mũi của anh cọ xát lên da thịt của cô, giống như một chú chó Husky ăn vạ, bám riết lấy cô khiến cô không thể không đồng ý.
Cô cảm thấy có chút mới lạ, bởi vì trước giờ cô chưa từng thấy qua Thiệu tiên sinh trong dáng vẻ thế này.
Cô không kìm lòng được mà sờ đầu anh.
Anh ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: “Em không biết không thể tùy tiện sờ đầu của đàn ông sao?”
Cô vô tội nói: “Em cũng không được à…”
Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, lập tức bại trận, lại chôn đầu vào hõm cổ của cô, “Thôi vậy, em vui là được.”
Giang Phong vui vẻ vươn tay vuốt cún. Trái một cái phải một cái, trong đầu đột nhiên nảy ra một danh từ, chú chó hình người.
Cái này, thật sự chưa từng chơi bao giờ. Vì thế cô đong đầy ý cười.
Thiệu Dịch Chi thấy cô không có ý định ngừng tay, cuối cùng không nhịn được mà bắt lấy cổ tay của cô, hỏi: “Rốt cuộc em có đồng ý không?”
Đầu óc kỳ diệu của cô đột nhiên bị cắt ngang, nhất thời không kịp phản ứng, “Hả?”
“……”
Anh lại nhấn mạnh thêm một lần, “Không được đi.”
Cô thản nhiên gật đầu, “Vâng ạ.”
Thiệu Dịch Chi cảm thấy cô trả lời không chút thành tâm, nhưng anh cũng không thất vọng. Có những chuyện, cô không biết…cũng tốt.
Có lẽ cô sẽ mãi mãi không biết lý do tại sao anh lại cố chấp với đề tài này đến như thế.
Nhưng mà không sao cả, điều ảnh hưởng duy nhất không gì khác ngoài những hiểu lầm sai sót không đáng kể, như thêm chút gia vị cho cuộc sống bình đạm. Dù sao hai người cũng không chê phiền.
Bà Giang tự cảm thấy mọi chuyện không đáng ngại.
Bỗng một ngày cô nhớ đến một bộ phim cũ, bèn quay về căn nhà trọ trước kia từng ở, quyết định dời hết bộ sưu tập đĩa phim đến nhà của Thiệu tiên sinh.
Có trời mới biết đối với Thiệu tiên sinh mà nói, người biến mất, vali hành lý biến mất, đồng nghĩa với việc bà xã của anh đã chạy mất.
Giang Phong đang ngâm nga một bài hát và thu dọn mấy món đồ lặt vặt, tâm trạng thoải mái, bỗng bị cuộc gọi của Thiệu Dịch Chi làm cho trở tay không kịp.
Giọng điệu của người bên kia không mấy thân thiện, câu đầu tiên chính là: “Em chạy đi đâu rồi?”
“Hả? Em về nhà thu dọn ít đồ.”
“Chỗ em từng ở trước đây?”
“Đúng rồi, sao thế anh?”
“Trước khi đi sao không nói với anh.”
Giang Phong cảm thấy kỳ lạ, “Cũng đâu phải chuyện gì lớn.”
“Vậy cũng không thể đi một mình.”
“……”
“Ở yên đó đừng đi đâu hết, anh đến đón em.”
“Dạ.”
Giang Phong cúp máy, mắng hai câu: “Kẻ cuồng khống chế, biến thái chết tiệt.”
Cô thu dọn đồ đạc xong, chẳng mấy chốc Thiệu Dịch Chi đã đến.
Thiệu tiên sinh hỏi: “Không sót thứ gì chứ?”
Giang Phong lơ đãng gật đầu, “Có cần gì thì quay lại sau vậy.”
Thiệu Dịch Chi bỏ vali của cô vào cốp sau xe, nói: “Lần này quay về thì trả lại nhà luôn đi.”
Giang Phong liếc nhìn anh, cảm thấy người này đang cố ý, đến cả đường lui của cô cũng muốn cắt đứt.
Cô ho khan vài tiếng, “Anh có thái độ gì vậy?”
Thiệu Dịch Chi dại ra, có lẽ đã quen làm chủ, nên vô thức mang theo giọng điệu ra lệnh.
Anh đổi thành mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh nói…sau này chúng ta sẽ sống với nhau thật tốt, những khoản chi không cần thiết có thể lược bỏ bớt.”
Cô chẳng nói gì cả chỉ “ồ” một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay không đồng ý.
Trả nhà, là chuyện tuyệt đối không thể.
Nhưng cái từ “sống với nhau” này, cô thích.
Sau khi quay về, Thiệu tiên sinh cũng không ép cô chuyển nhà.
Theo ý nghĩ của Giang Phong, căn nhà trọ nhỏ kia tiếp tục thuê giống như lúc trước. Kết quả vài ngày sau, chủ nhà liên lạc với cô, nói không muốn cho cô thuê nữa.
“Ôi trời ơi, cô Giang, cô cứ thuê nhưng lại không ở, hàng xóm trên dưới trái phải nghi ngờ tôi lấy căn nhà đó làm âm trạch [1], ai ai cũng có ý kiến, sự tình này mà truyền ra ngoài, sau này tôi còn cho người khác thuê kiểu gì được……”
[1] Âm trạch là đất táng ông bà cha mẹ, mưu đồ cho con cháu về sau, vong linh yên ổn thì con cháu thành đạt
Chủ nhà nói cũng có lý.
Giang Phong do dự nói: “Nếu không, tôi trả gấp đôi?”
Lần này chủ nhà cũng do dự theo…Thiệu tiên sinh cũng ra giá gấp đôi, vậy chi bằng tiếp tục cho cô Giang thuê, người quen dễ ăn nói hơn mà.
Chủ nhà thăm dò hỏi: “Hay là, gấp ba nhé?”
Sau cùng chọc cho Giang Phong tức điên lên mắng chửi gian thương, không thèm thuê nữa.
Sau đó Thiệu Dịch Chi tình cờ phát hiện ra lịch sử xem nhà trong điện thoại của cô, hỏi cô: “Muốn tìm nhà khác đến vậy à?”
Cô vô cùng đáng thương nói: “Lỡ như anh đuổi em ra khỏi nhà, em lại không có chỗ để đi, như vậy thảm biết bao…”
Thiệu Dịch Chi búng vào đầu cô một cái, “Anh giống loại người như vậy sao?”
Cô che trán, bất mãn nói: “Anh xem, bây giờ anh bắt đầu đánh em rồi…”
Thiệu Dịch Chi tức đến mức nghiến răng ken két, cô gái nhỏ nhõng nhẽo, không thể đánh không thể mắng, chỉ đành ôm lên giường, vừa đấm vừa xoa, mới có thể khiến cô nhận sai.
Giang Phong bị anh cắm đến nỗi xay xẩm mặt mày, thì nhớ kỹ một điều: Thiệu tiên sinh không hề keo kiệt, anh là kiểu đại gia sẽ cho khoản phí chia tay kếch xù!