Thiệu Dịch Chi về đến nhà, tìm hết một vòng cũng chẳng thấy bóng dáng cô đây, thật đúng là sợ cái gì đến cái đó. Dì Thẩm thấy anh chạy lên chạy xuống, bước xuống cầu thang còn vấp ngã một cái, vội vã chạy đến đỡ anh đứng lên, “Ôi, Sao cậu lại sốt sắng vậy?”
“Giang Phong đâu?”
“Cô ấy đi ra ngoài với bạn rồi.”
“Ai?”
“Chính là cô Bạch thường hay đến đây.”
Bạch Hoàn Tử?
Thiệu Dịch Chi nhức đầu nhức óc, “Lúc cô ấy đi trông cô ấy như thế nào?”
“Dáng vẻ khá vội vàng.”
………
Bạch Hoàn Tử cắn hạt dưa, lướt tin mấy tin đồn nhảm, cắn xong nửa túi hạt dưa thì nhắm mắt cũng có thể vẽ lại những bức ảnh chụp trộm kia.
Đột nhiên có một số lạ gọi đến, cô ấy có chút ấn tượng, hình như là…
Bạch Hoàn Tử nhìn sang Giang Phong, thấy cô vẫn đang nghiêm túc đọc kịch bản.
Bạch Hoàn Tử đứng dậy đi ra ban công, “Chị đi nghe điện thoại.”
“Điện thoại của ai mà không thể cho em nghe vậy? Ồ~ nhất định là trai đẹp!”
Cô ấy nhướng mày, mỉm cười với ý vị sâu xa, “Quả thật có người cảm thấy rất đẹp trai.”
Bạch Hoàn Tử tựa vào lan can, tư thế ung dung, thoáng thấy chiếc xe màu đen đậu ở bên đường, có chút ý tứ cười trên nỗi đau của người khác.
Cách lớp kính xe Thiệu Dịch Chi đương nhiên cũng đã nhìn thấy cô ấy.
Bạch Hoàn Tử tùy ý quẳng điện thoại, kiên quyết không nghe máy.
Thiệu Dịch Chi sáng tỏ, cầm theo điện thoại xuống xe.
Bấy giờ Bạch Hoàn Tử mới chịu nghe máy, vừa mở miệng đã châm biếm: “Uy quyền của ngài cũng thật đủ lớn.”
Thiệu Dịch Chi giả điếc làm ngơ, hỏi thẳng: “Cô ấy ở trong nhà?”
“Có chuyện gì?”
“Cô bảo cô ấy nghe máy, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Bạch Hoàn Tử làm bộ làm tịch nói, “Haiz, bây giờ người ta không muốn nói chuyện với anh.”
Thiệu Dịch Chi bật cười, “Vậy làm phiền cô giúp tôi chuyển lời, tin tức kia là giả, bảo cô ấy tuyệt đối đừng tức giận.”
“Dựa vào đâu chứ?”
Trái lại anh rất kiên nhẫn, không nhanh không chậm nói: “Lần sau cô có phim mới, tặng cho cô vài mục đầu đề.”
Bạch Hoàn Tử được nước lấn tới, “Còn gì nữa?”
“Hot search bao cả năm.”
Bạch Hoàn Tử cong khóe môi, “Chốt kèo!” Bạch Hoàn Tử thỏa mãn rồi cũng không quên chơi anh thêm một vố đau điếng, “Còn về việc khi nào em ấy hết giận…trước tiên anh cứ đợi đó đi.”
Thiệu Dịch Chi đứng canh trước cổng nhà của Bạch Hoàn Tử, từ xa chỉ huy trợ lý Lý đăng thông cáo, nên xóa sạch thì xóa sạch, nên nói rõ thì nói rõ, sẵn tiện ghi tên mấy tay báo chí truyền thông kia vào sổ đen.
Sắc trời dần sập tối, Giang Phong cầm cuốn kịch bản chưa xem xong không chịu đi, “Hay là tối nay em ngủ ở chỗ chị nhé?”
Bạch Hoàn Tử cười nhạo nói: “Thiệu tiên sinh của em sẽ đồng ý?”
“…Anh ấy không đồng ý em cũng muốn ở đây.”
Bạch Hoàn Tử lắc đầu lấy làm tiếc, “Như vậy không được, Thiệu tiên sinh của em đang ở bên ngoài đợi em đấy.”
Giang Phong ngơ ngác, “Sao chị không nói cho em biết?”
Bạch Hoàn Tử mang vẻ mặt lẽ ra phải như vậy, “Đàn ông mà, chịu khó chờ đợi phụ nữ là chuyện nên làm.”
Giang Phong biết Thiệu tiên sinh đang đợi mình, cũng không ở thêm nữa, đứng phắt dậy rời đi.
Cô ấy thở dài một hơi, bị tên xấu xa kia ăn đến tận xương biết phải làm sao đây.
Bạch Hoàn Tử tiễn cô ra tận cửa, đứng trước mặt Thiệu tiên sinh hôn cô tạm biệt.
Thiệu Dịch Chi đứng dưới bậc thềm nhìn mà nhíu mày.
Giang Phong thấy anh tựa người lên thân xe, còn nhíu mày, tưởng rằng anh đợi quá lâu nên mất kiên nhẫn. Cô chạy bước nhỏ xuống bậc thềm, mỉm cười hỏi anh, “Thiệu tiên sinh, anh đến đây sao không gọi cho em?”
Thiệu Dịch Chi có hơi ngơ ngác, trái tim dần nhảy nhót vui sướng.
Anh thử thăm dò hỏi: “Hôm nay em, khá vui vẻ nhỉ?”
Giang Phong gật đầu, “Dạ.” Từ trong túi xách cô lấy ra cuốn kịch bản chưa đọc xong, mỉm cười nói: “Phim mới của chị Hoàn Tử, em là người đầu tiên đọc đấy.”
Cuối cùng Thiệu tiên sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm, vui vẻ là tốt.”
Bạch Hoàn Tử đứng trên bậc thềm xem kịch hay, không nhịn được âm thầm bật cười. Thiệu Dịch Chi hung dữ lườm cô ấy một cái, sau đó nói với Giang Phong: “Chúng ta lên xe trước đã.” Anh hận không thể lập tức trói nhốt Giang Phong lại, hoàn toàn cách xa kẻ thần kinh tên Bạch Hoàn Tử này.
Giang Phong nhìn về phía Bạch Hoàn Tử, vẫy vẫy tay, ngữ khí nhẹ nhàng: “Hoàn Tử, ngày mai em lại đến tìm chị nhé.”
Thiệu Dịch Chi nghe rõ mồn một, ngoài mặt thì không chút gợn sóng, nhưng trong lòng lại chua loét.
Lên xe, anh cúi người giúp cô thắt dây an toàn, sẵn tiện tịch thu điện thoại của cô. Anh hời hợt nói: “Điện thoại của em bị dính virut rồi, vừa nãy nó gửi tin nhắn cho anh nói em bị bắt cóc.”
“Hả?”
Thiệu Dịch Chi gật gật đầu, “Thật đấy. Đừng động vào, nói không chừng sẽ phát nổ.”
Giang Phong rụt người về chỗ, giống như đã bị dọa sợ, “Ôi~ đáng sợ quá vậy.”
Kết quả còn chưa đợi anh lái xe chạy đi, Giang Phong đã nhanh tay lẹ mắt giật điện thoại về.
Cô nghiêm trọng khinh bỉ anh, “Lừa đảo.”
Còn là kẻ lừa đảo xem cô là con nít mà lừa gạt.
Lần này Thiệu Dịch Chi muốn cản cũng cản không được, anh bất lực cười nói: “Nói trước nhé, em xem xong không được khóc đâu đấy.”
Đôi lông mày thanh tú của Giang Phong nhíu chặt, “Anh đã làm chuyện gì trái với lòng hay sao mà chột dạ dữ vậy?”
Thiệu Dịch Chi lúng túng giả vờ ho khan vài tiếng, giải thích nói: “Có người giới thiệu cho anh một mối xem mắt, không từ chối được.”
Cô lặp lại hai chữ kia một lần: “Xem, mắt?”
“Chỉ có một lần, hết rồi.”
“Không từ chối được, là một người rất quan trọng giới thiệu à?”
Thiệu Dịch Chi quả thật muốn lau mồ hôi lạnh, cô nắm bắt trọng điểm chuẩn thật.
Anh thành thật trả lời: “Là mẹ anh giới thiệu.”
“Ồ.”
Bầu không khí nhất thời rơi vào lạnh giá.
Thiệu Dịch Chi suy xét nói: “Chừng đó có thời gian về nhà anh ăn bữa cơm nhé?”
Cô sợ tái mặt, vội vàng xua tay, “Không được không được…”
Thiệu Dịch Chi không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, có chút không chấp nhận được.
Có lẽ cô cũng cảm thấy phản ứng của mình quá thất thường, dè dặt bù đắp lại. “Tạm, tạm thời.”
Thiệu Dịch Chi nhanh chóng đáp một tiếng, “Ừm.”
Cô ngoảnh đầu sang, quả nhiên nhìn thấy sườn mặt căng chặt của anh, khiến cô vừa áy náy vừa tủi thân. Rõ ràng là anh trêu hoa ghẹo bướm, sao lại còn giận ngược cô thế này.
Cô nửa tức giận nửa dỗ dành, “Anh không cần lo lắng em xem xong tin tức sẽ thế nào, em sẽ không tùy tiện chạy mất đâu.”
Cô dừng một chút, tiếp tục nói giống như cam chịu: “Bởi vì…”
Anh đoán được lời cô muốn nói, lời cô đã từng nói qua hai lần, làm sao có thể để cô nói thêm lần nữa.
Anh cướp lời cô, “Bởi vì anh thật sự rất thích em, bà Giang của anh.”
Cuối cùng, anh cũng có thể dùng lời nói của em để giải thích lời đề nghị của anh.
Cô đột nhiên có chút muốn khóc.
Cô chớp chớp mắt, không để nước mắt thật sự chảy xuống. Cô tủi hờn nói: “Sau này anh mà còn dám đi xem mắt, em sẽ đánh gãy chân anh.”
Anh thản nhiên mỉm cười, “Được thôi, chân trái chân phải tùy em chọn.”
Lại là dáng vẻ không nghiêm chỉnh này.
Lúc chờ đèn xanh, anh mới phát hiện hai má của cô vẫn đang tức phồng lên, không nhịn được trêu ghẹo cô: “Đạo diễn Giang, em mà còn bĩu môi nữa, tháng sau sẽ không nhận được tiền tiêu vặt đâu.”
Giang Phong “hứ” một tiếng, “Ai thèm chứ.”
Thiệu Dịch Chi bật cười hôn lên má cô, “Đổi thành đạo diễn Giang phát tiền tiêu cho anh vặt có được không?”
Anh ngoạm má cô giống như con cá đang hôn mặt nước vậy, chơi vui không biết mệt.
Những cái mút mát chi chít khiến cô có chút ngứa, sau cùng không nhịn được mà bật cười, cũng mổ một cái lên môi anh. “Vậy phải xem biểu hiện của anh đã.”
Cá nhỏ chui vào khoang miệng của cô, bơi tới bơi lui, khuấy đảo đến long trời lở đất, không bị ràng buộc.
“Như vậy có tính là tốt không?”
Cô đỏ mặt vẫn chưa trả lời, đột nhiên bị tiếng còi inh ỏi ở phía sau làm cho giật cả mình.
“Bíp bíp bíp!”
“Xe phía trước có đi không! Không đi đừng cản đường!”
Giang Phong vội vã đẩy anh ra, che mặt giả vờ như không quen biết anh.
“Anh mau lái xe đi, làm chậm trễ thời gian em sẽ chấm điểm thấp cho anh đấy.”
Anh bật cười thành tiếng, “Vậy có thời gian sẽ tiếp tục hôn em, phiền em cho anh điểm cao hơn.”
Cô cúi đầu cười trộm, nhìn đôi tay của bản thân, tuy rằng chẳng có gì cả, nhưng lại cảm thấy như cái gì cũng có…một quả dưa lớn chín mọng, ngọt ngào.
Câu trả lời ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng xuất hiện, giống như sương mù u tối lập tức tan biến, gió nhẹ thanh mát trực tiếp bay đến. Giữa hai người bọn họ cuối cùng cũng không còn rào cản, sáng tỏ rõ ràng.
Nếu như vẫn còn gì chưa chưa hài lòng, có lẽ chỉ còn vài tia phong lưu trong ý cười của người nọ, khiến cô muốn ngừng mà không được, lại khiến cô thấp thỏm bất an.
Nhưng tóm lại phần vui vẻ vẫn nhiều hơn, vì thế em bằng lòng đón nhận sự chua xót và đau khổ đi kèm với niềm vui đó.
Em thích anh, chỉ vậy thôi.