Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 41: Làm mình làm mẩy




Những ngày sau, Giang Phong luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, chỉ có điều bọn họ đều biết, giữa hai người bị ngăn cách bởi một thứ gì đó, vô cùng khó chịu.

Thiệu Dịch Chi mở họp xong quay về văn phòng làm việc, Giang Phong đang nằm trên ghế sô pha chơi game. anh đi đến bắt lấy con thỏ nhỏ trước ngực cô, cô không chút phản ứng, chuyên tâm tập trung vào game, không hề quan tâm đến hành động của anh.

Thiệu Dịch Chi nhéo thịt dưới cằm cô, mới nhận được một câu của cô: “Đừng quậy.”

“Sờ cũng không cho?”

“Không cho không cho.”

Thiệu Dịch Chi thở dài một hơi, lý tưởng là hồng tụ thiêm hương  (thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương), hiện thực là tiểu tổ tông đang làm mình làm mẩy.

Thiệu Dịch Chi đang làm việc ở bên cạnh, đột nhiên nghe thấy Giang Phong rầm rì lẩm bẩm.

Thiệu Dịch Chi hỏi: “Sao vậy?”

“Aaaaaa level của em không đủ, cốt truyện không thể tiếp tục được nữa hu hu hu…”

Đúng lúc trợ lý Lý đến đưa văn kiện, Thiệu Dịch Chi hỏi anh ta: “Cậu biết chơi game không?”

“….Biết.”

Anh vừa định mở miệng, Giang Phong đã áp sát bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em không muốn người đàn ông khác cày level giúp em.”

Thiệu tiên sinh nhướng mày, “Vậy em muốn ai?”

“Em muốn anh giúp em cày level.”

“…Được.”

Trợ lý Lý âm thầm giơ ngón cái: Vẫn là Giang tiểu thư cao tay!

Gần đây giám đốc Thiệu có hơi soi mói, thần kinh nhân viên cấp dưới luôn căng chặt, chỉ thấy có mỗi anh là nhàn rỗi, Giang tiểu thư tìm chút việc cho giám đốc Thiệu làm là tốt nhất.

Thiệu Dịch Chi nhận lấy tài khoản game của cô, nhìn thử.

Gì? Game Otome[1]?

[1] Game Otome là một game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới. Nhìn chung một trong những mục tiêu, bên cạnh cốt truyện chính là để phát triển một mối quan hệ lãng mạn giữa nhân vật nữ chính và một trong vài nhân vật nam, hay đôi lúc là ba nhân vật nữ.

Nhân vật có độ cảm tình cao nhất chính là sói nhỏ hoạt bát thanh xuân?

Hóa ra cả ngày không thèm nhìn anh là vì đang bận yêu đương với sói nhỏ?

Thiệu Dịch Chi giơ điện thoại nhíu mày nói: “Em thích kiểu như thế này?”

Cô gật đầu, “Dạ.”

Sói nhỏ chơi vui biết bao, khéo ăn nói lại còn nghe lời.

Một buổi chiều qua đi, Giang Phong hỏi anh: “Anh cày đến đâu rồi?”

“Mới có một chút, để anh cày thêm xíu nữa rồi trả em.”

Thiệu tiên sinh bá chiếm tài khoản game của cô, rề rà không chịu trả cho cô, cô đi hỏi tiến độ, người này cũng không nói cho cô biết. Giang Phong cà khịa nói: “Anh muốn tham gia thì tự mình đăng ký một cái là được mà…”

Thiệu Dịch Chi: Cô gái nhỏ vẫn chưa hết giận đâu, nhịn đi, nhịn đi.

Khi tài khoản về đến tay cô, độ cảm tình của sói nhỏ đã bị tụt xuống thấp nhất. Thiệu tiên sinh chỉ vào hình vẽ bá tổng kiêu ngạo nói: “Vòng này em có thể yên tâm mà chơi, độ cảm tình anh đã giúp em cày đến mức cao nhất.”

Anh hơi hơi nghiêng má, để mặt bên phải quay về phía cô như đang đòi phần thưởng.

Cô không thể không phối hợp, lưu lại một vết son môi đỏ tươi trên mặt của Thiệu tiên sinh, “muah”.

Giang Phong nói thầm trong bụng: Người nào đó tự xác định thân phận cũng khá chuẩn đấy chứ.

Anh tiếp tục quan sát tiến triển yêu đương của cô và người ảo, cô lấy lại tài khoản còn chưa được một tiếng, anh đã sấn đến trước mặt cô hỏi: “Chơi game như thế nào rồi?”

Cô hờ hững nói: “Vẫn ổn.”

“Đưa anh xem thử.”

Giang Phong đưa điện thoại cho anh kiểm tra thoải mái…câu chuyện bá tổng kiêu ngạo hoàn mỹ dừng chân tại vòng trước đó anh chơi, chỉ có độ cảm tình của sói nhỏ đang tăng dần.

Thiệu Dịch Chi ngồi trước bàn làm việc, không nói gì. Anh cũng không thể quản luôn cả việc chơi game của cô gái nhỏ, cùng lắm chỉ có thể âm thầm động tay động chân, biết làm gì được nữa đâu.

Lúc Thiệu tiên sinh khát nước muốn nhờ tình nhân nhỏ rót giúp mình ly nước, nào ngờ bị quẳng cho một câu.

…Anh tự đi rót đi, em đang bận nè.

Ngược lại là cô sai bảo anh vô cùng thuận tay, khát nước thì phải muốn anh đút, mượn tay của anh uống xong mới nỡ lòng khen một câu: “Thiệu tiên sinh, trà anh pha uống ngon nhất.”

Những việc làm mình làm mẩy vụn vặt như thế này nhiều không đếm xuể, Giang Phong trước giờ luôn tốt tính vậy mà cũng có thể nghĩ ra hàng nghìn chủ ý xấu giày vò người khác. Càng đáng sợ hơn là, người này còn bày ra dáng vẻ thản nhiên cười cười nói nói với anh, quả thật khiến người ta hoài nghi những chủ ý xấu đó của cô hoàn toàn không phải cô cố ý, mà chỉ là vô tình mà thôi. So đo với cô, trái lại sẽ khiến anh trở thành người không có lòng khoan dung.

Mang theo tình nhân nhỏ đi làm, chính là tự chuốc lấy sầu.

Ngoài mặt tiểu tổ tông ngoan ngoãn đến chơi với anh, trên thực tế lại thình lình ném cho anh một mối đau đầu.

Không thể đánh, không thể mắng. Chỉ tổ ăn trái đắng nhiều hơn quả ngọt, không đáng, không đáng.

Thôi vậy, thả cô ra ngoài đi chơi vậy.