Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 39: Tiêu khiển




Con người Tống Tiêu thích khẩu nghiệp, vừa xem phim vừa cà khịa: 

“Kỹ thuật diễn thuật của cô này thật phô trương, em gái nhỏ em không biết dạy bảo người à.”

“Ôi trời, lời thoại này là ai viết, nghe muốn ba chấm vậy.”

Giang Phong liếc trắng mắt hết lần này đến lần khác, bị Tống Tiêu nhìn thấy, còn muốn cà khịa thêm một câu: “Tây Thi khinh người.”

Cô tức đến mức chửi tục: “Tên khốn anh câm miệng cho tôi!”

Nếu không phải nể tình anh ta với Hoàn Tử có quan hệ tốt, cô sớm đã….thôi đi, đánh cũng đánh không lại.

Tống Tiêu được biết <Xuyên> sắp tham gia Liên hoan phim, anh ta trêu chọc nói: “Năng lực quả thật là có một xíu xiu, chúc ngài được lọt top đề cử.”

Giọng điệu rõ ràng là chế nhạo cô chắc chắn không thể lọt top, cô đáp lễ nói: “Chúc bộ phim truyền hình tiếp theo của ngài thu được 1 điểm rating.”

Tống Tiêu ghét nhất người khác nhắc đến rating ở trước mặt anh ta…anh ta ở trong cái giới này hận trời hận đất, kết quả rating trung bình của bộ phim được viết là 0,999, bị mọi người cười nhạo đập tiền quá đà, thế giới thực không một ai như vậy.

Đánh rắn đánh bảy tấc, Giang Phong thành công khiến Tống Tiêu tắt đài.

Cảnh phim cuối cùng kèm theo giai điệu vĩ cầm du dương, âm nhạc vừa ngừng, Bạch Hoàn Tử khen ngợi không chút che dấu: “A Phong của chúng ta thật đúng là một thiên tài.”

Giang Phong cười haha nói: “Biên kịch Bạch vừa mở miệng, nước lũ cũng phải chảy ngược về, em sẽ không tin đâu.”

Bạch Hoàn Tử vươn tay nhéo mặt cô, “Ngoài miệng thì nói không tin, nhưng khuôn mặt cười đến ngốc rồi này.”

Bạch Hoàn Tử hỏi cô có nắm chắc sẽ được nhận giải không, cô cười cười lắc đầu: “Không chắc, lọt top đề cử cũng là chiến thắng.”

“Không có tham vọng.”

“Sao chị nói giống hệt sư phụ của em vậy? Em cần tham vọng để làm gì, có thể quay phim theo ý tưởng của mình, em đã rất vui rồi.”

Bạch Hoàn Tử trêu đùa nói: “Vậy em phải cảm ơn Thiệu tiên sinh nhà em cho thật đàng hoàng đấy.”

Tống Tiêu bắt được thông tin để để tám chuyện, hỏi: “Thiệu tiên sinh là ai?”

Giang Phong chưa hết tức lườm anh ta một cái, sau đó nói với Bạch Hoàn Tử: “Chị đừng nhắc đến anh ấy có được không?”

Bạch Hoàn Tử bật cười nói với ý vị sâu xa, “Ôi, em coi chị là cảng tránh gió à?”

Giang Phong uống một hớp rượu, không tiếp tục trả lời.

Bạch Hoàn Tử phóng điện với cô, lông mi cong dài nhanh chóng nhấp nháy.

“Không sao, làm cảng tránh gió cũng được, chỉ cần A Phong nguyện ý, nhà của chị sẽ luôn là cảng tránh gió của em.” Nói xong cô ấy còn tặng thêm một cái nháy mắt.

Giang Phong đỡ trái tim, phóng đại nói: “Bạch Hoàn Tử, cầu xin chị hãy ngừng phát tán sự quyến rũ!”

Tống Tiêu không cần Bạch Hoàn Tử chiêu đãi, bản thân tự biết đi vào phòng dành cho khách ngủ. Giang Phong xách balo, hưng phấn đi theo phía sau Bạch Hoàn Tử, thành công thực hiện mộng ước anh hùng được ngủ chung một chiếc giường với chị em tốt.

Giang Phong bám dính trên người Bạch Hoàn Tử như một con gấu túi, không ngừng cười tà: Cơ thể của con gái thật ~ thơm ~ mềm~.

Vừa trắng vừa mềm lại còn thơm nức.

“Hoàn Tử, ngực chị lớn thật đấy…..hai khối tròn vo vừa to vừa trắng.”

Bạch Hoàn Tử nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô, “Nhóc háo sắc.”

“Hi hi hi…”

Bạch Hoàn Tử vén áo ngủ của cô lên, cười nói: “Để chị xem xem, của chị lớn hay là của em lớn.”

Giang Phong đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của Thiệu tiên sinh, vội vã né tránh: “Của chị lớn! Của chị lớn!”

“Dê xong liền chạy, nhóc xấu xa.”

Giang Phong thẹn đỏ mặt lại tiếp tục ôm cô ấy, “Đâu có, không chạy không chạy, em muốn ôm Hoàn Tử thơm thơm mềm mềm ngủ!”

Ngày hôm sau Giang Phong bị tiếng chuông riêng biệt của Thiệu tiên sinh đánh thức, cô mơ mơ màng màng nói chào buổi sáng với Thiệu tiên sinh.

“Còn chưa dậy à?”

“Dạ.”

Anh giả vờ như thuận miệng hỏi ra: “Tối qua chơi rất muộn sao?”

Cô nhìn đồng hồ, 11 giờ rưỡi.

Chết, bị phát hiện rồi.

“Còn chưa chịu về?”

Giang Phong chơi rất vui vẻ ở nhà của Bạch Hoàn Tử, muốn thương lượng lại với Thiệu tiên sinh, ở thêm một ngày nữa.

“Thiệu tiên sinh, em…có thể ngày mai mới về được không?”

Nào ngờ lần này anh không chút nhân nhượng, suýt chút nữa cãi nhau với cô trong điện thoại.

“Không được, ngày nào cũng ở nhà người khác còn ra cái thể thống gì?”

Cô yếu ớt hỏi: “Thật sự không được sao?”

“Bản thân em có cảm thấy thích hợp không?”

Ngữ khí của anh nghiêm nghị, giống như cô đã làm sai một việc gì đó rất lớn vậy.

Cô bất mãn nói: “Em cảm thấy chẳng có gì không thích hợp cả.”

Bị cô cãi lại, Thiệu Dịch Chi càng cảm thấy cô đã thay lòng, càng lúc càng không đặt anh vào mắt.

Thiệu Dịch Chi buông lời tàn nhẫn: “Giang Phong, nếu như hôm nay em không về, thì sau này cũng đừng quay về nữa.”

Giang Phong cúp điện thoại, lại trùm đầu ngã lên giường, muốn ngủ bù thêm một giấc, nhưng trong đầu toàn là những lời mệnh lệnh khiến người ta chán ghét của Thiệu tiên sinh.

Bạch Hoàn Tử thấy cô lăn tới lộn lui, bèn xúi giục cô: “Không muốn về thì đừng về, đàn ông thối tha nên đá thì cứ đá, xem như một thú vui tiêu khiển mới tốt.”

Lời nói của cô ấy không những không khơi dậy được tinh thần chiến

đấu của Giang Phong, ngược lại khiến cô lập tức trở nên yên tĩnh…ai xem ai là thú vui tiêu khiển còn chưa rõ hay sao.

Cô thở dài một hơi, thành thật ngoan ngoãn lăn đi đánh răng rửa mặt, đợi lời “triệu hồi” kế tiếp của Thiệu tiên sinh.