Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 35: Biên kịch Bạch




Tính cách của Giang Phong khá khiêm tốn, cho đến tận bây giờ, hoạt động trong vòng này cũng chỉ từng tham gia qua một lần…là buổi công chiếu phim mới của thầy Lý. Chỉ một lần tình cờ, đã làm quen được với Bạch Hoàn Tử.

Hôm đó Giang Phong bước vào hội trường, nhìn thấy trên ghế ngồi có dán bảng tên, cô tìm từng chỗ một, chợt bị người phụ nữ ngồi kế bên hấp dẫn ánh nhìn.

Đó không phải là biên kịch Bạch sao?

Tên của Bạch Hoàn Tử cô đã nghe qua từ lâu, tác phẩm là một mặt, còn một mặt khác, tất nhiên chính là tác phong kinh thế hãi tục của Bạch Hoàn Tử.

Bạch Hoàn Tử là một người như thế nào nhỉ? Trong vòng một tháng có thể truyền ra ba vụ bê bối, nam có nữ có già có trẻ có cái gì cũng có.

Một ngày có Bạch Hoàn Tử, những tên săn ảnh tuyệt đối không bao giờ sầu.

Giang Phong ngồi vào chỗ của mình, nhưng lại không nhịn được luôn nhìn sang cô ấy.

Bạch Hoàn Tử nghịch điện thoại, luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, cô ấy ngẩng đầu, em gái nhỏ ngồi cạnh bên lập tức dời mắt đi, làm bộ ngó nhìn xung quanh. Nhưng chẳng mấy chốc, em gái nhỏ lại len lén nhìn qua đây…

Gì nhỉ, có chút giống fan cuồng?

Bà đây cũng có thể có fan cuồng à? Ha, thật nổi tiếng!

Bạch Hoàn Tử bỗng dưng muốn trêu cô, như có như không nhìn cô vài lần, nhưng không chọc thủng.

Sau cùng Bạch Hoàn Tử chủ động giật lấy thiếp mời trong tay của Giang Phong, xoẹt xoẹt ký tên mình lên, “Muốn ký tên thì cứ nói, chị đối xử với fan rất tốt.”

“……”

“Em gái nhỏ, em học năm mấy rồi?”

“…Em đi làm rồi.”

“Ồ? Làm công việc gì vậy?”

“Quay phim ạ.”

“Từng diễn những vai gì?” Có lẽ là một vai quần chúng nhỏ, nể tình cô khá xinh đẹp, bộ phim kế tiếp có thể cho cô một vai diễn nhỏ, cũng không uổng công làm fan của mình.

Giang Phong: Có nên nói thật không, có nên nói thật không, có nên nói thật không?

Cô bịa đại ra một cái tên, “<Thần Long Hổ Đấu Chi Đào Sắc Phong Vân>.”

“Chưa từng nghe qua, phim cấp ba hả?”

“….Dạ.”

“Ôi dô dô, cái này không được đâu nhé, tuổi còn nhỏ xíu đã chạy đi đóng phim cấp ba…”

Bạch Hoàn Tử rút ra một tấm danh thiếp, nhét vào tay Giang Phong, điệu bộ cứu người thoát khỏi biển đời bể khổ, “Lần sau chị có phim mới, em cứ đến tìm chị.”

“…Dạ, cảm ơn chị Hoàn Tử.”

Bạch Hoàn Tử nói với cô với tư cách là một giáo viên tốt: “Ban đầu em đã quay phim cấp ba, sau này rất khó mở rộng lối diễn, nhưng mà may cho em là gặp được chị, nếu như kỹ thuật diễn xuất không có gì trở ngại, nói không chừng cũng có thể trở mình…”

Giang Phong nghiêm túc gật đầu, “Chị nói rất đúng.”

Bạch Hoàn Tử còn muốn nói tiếp, dãy phía trước có một người đàn ông đi đến, chào hỏi Giang Phong, “Đạo diễn Giang cô cũng đến à?”

“…..”

Giang Phong lập tức hóa đá, nhìn Bạch Hoàn Tử một cái, quả nhiên nhận được hai lưỡi dao sắc lẻm.

Người đàn ông nọ trò chuyện với Giang Phong xong mới nhìn sang Bạch Hoàn Tử, “Ôi, đây không phải là biên kịch Bạch đó sao?” Trong lời nói toàn là vẻ giễu cợt, hoàn toàn khác hẳn với vẻ cung kính khi nói với Giang Phong. 

Người này trước đây từng có xích mích với Bạch Hoàn Tử, cô ấy lười để ý đến anh ta, đợi người nọ đi rồi, mới hỏi: “Anh ta gọi em là gì?” Giọng điệu không mấy thân thiện.

Giang Phong nhìn cô ấy chớp chớp mắt, vô tội nói: “Chuyện đó…em quả thật là đạo diễn.”

Bạch Hoàn Tử bị chọc tức cười, bản thân muốn trêu đùa em gái nhỏ, nào ngờ bị cô đùa ngược lại.

“Tại sao cứ luôn nhìn chị?”

Cô thành thật nói: “Vì chị xinh đẹp.”

Bạch Hoàn Tử hừ một tiếng, sau đó lại khe khẽ bật cười.

Phụ nữ mà, đều thích nghe phụ nữ khen ngợi, huống chi là lời khen ngợi của người phụ nữ xinh đẹp.

Hai con người vốn không liên quan, ngồi cạnh ghế nhau, thuận miệng tán rỗi vài câu, vậy mà mới gặp đã thân, khoảng cách càng lúc càng gần, thay phiên nhau thì thầm to nhỏ, chỉ thiếu bước thắp hương kết nghĩa ngay tại chỗ thôi.

Giang Phong sống hơn hai mươi mấy năm, chưa từng có bạn thân, chưa từng ngủ chung một chiếc giường với các chị em, bây giờ quen biết với Bạch Hoàn Tử, hận không thể ăn uống cùng nhau mỗi ngày, bổ sung thời thanh xuân nuối tiếc không có chị em bạn bè tay nắm tay cùng nhau đi toilet.

Con người Bạch Hoàn Tử quanh năm trà trộn trong các hộp đêm, giờ làm việc nghỉ ngơi hỗn loạn, Giang Phong muốn tìm cô ấy thông thường đều phải đợi đến buổi chiều, một buổi chiều cũng chẳng làm được gì, bèn thường xuyên kéo dài đến tận tối, nhưng lo lắng cho Thiệu tiên sinh, nên cô luôn canh giờ về nhà. Có hôm lúc Giang Phong chuẩn bị về nhà, Bạch Hoàn Tử nhận được một cuộc gọi, đồng ý với đám bạn đi tăng hai uống rượu, nên xúi bẩy Giang Phong đi cùng.

Giang Phong lắc đầu, “Không đi đâu.”

Bạch Hoàn Tử tưởng rằng cô chưa từng đi, bèn nhướng mày hỏi: “Không dám à?”

Giang Phong lại nghe ra một ý nghĩa khác…chim hoàng yến tất nhiên không có quyền lợi ăn chơi về đêm.

Bởi vì anh mà bị người khác nắm thóp, ngay lập tức cô cảm thấy mặt mũi người này đáng ghét vô cùng.

Cô giận hờn nói: “Ai nói không dám chứ.”