Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 33: Không muốn làm binh lính của tướng quân




Mùng sáu Tết, Giang Phong dẫn Thiệu tiên sinh đến nhà chúc Tết thầy Lý, thuận tiện cầm theo cuộn phim đã được cắt ghép đại khái đến cho thầy xem thử.

Thầy Lý không vội xem cuộn phim mà kéo hai người bọn họ đi đánh mạt chược. Cô và Thiệu tiên sinh thay phiên nhau đổi bài cho thầy và cô, sau mấy vòng, Lý Tầm Vi nhíu mày nói: “Ở trước mặt tôi mà lén lén lút lút, xem thường tôi à? Không được nhường đâu đấy.”

Mùa xuân năm nay Lý Tầm Vi vô cùng bận rộn, khó khăn lắm mới được nhàn rỗi, kéo bọn họ đánh mạt chược đến giờ ăn cơm, ăn cơm xong vẫn muốn tiếp tục đánh, cả ngày cũng không bàn đến việc chính, trước khi bọn họ chuẩn bị về, ông ấy mới nói với cô: “Tiểu Giang đừng vội, lát nữa thầy xem ngay.”

Theo lý mà nói bộ phim có vấn đề gì thì nói qua điện thoại cũng đủ rồi, kết quả vài ngày sau, Lý Tầm Vi lại cố ý tìm ngày có công việc gọi cô qua đó, “Có vài vấn đề thầy gặp mặt em sẽ nói.”

Giang Phong lo lắng bất an, bản thân tự xem xét lại mấy lần, hình như…không có vấn đề gì lớn mà?

Vừa nhìn thấy thầy Lý, cô không nhịn được hỏi ngay: “Sư phụ, rốt cuộc chỗ nào không ổn ạ?”

Thầy Lý nở nụ cười, “Không có vấn đề gì cả.”

“…Vậy là thầy muốn nói chuyện khác sao?”

Lý Tầm Vi phất tay, “Ngồi xuống trước rồi nói.”

Cô ngồi trên ghế sô pha, mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng Lý Tầm Vi. Lần này, Lý Tầm Vi bỗng cảm thấy khó để mở lời, ho khan vài tiếng, khá do dự.

Giang Phong thấy ông ấy muốn nói lại thôi, bèn thử thăm dò nói: “Sư phụ, có cần em đi pha cho thầy ấm trà, để thầy sắp xếp ngôn từ không?”

Lý Tầm Vi gật đầu, chỉ vào tủ âm tường, “Góc trong cùng bên phải, tầng thứ ba từ dưới lên, cái ấm vừa mua đấy.”

Giang Phong pha trà xong, cung kính dâng lên, sau đó ngồi đợi nghe ông ấy nói chuyện lớn.

Lý Tầm Vi chậm rì rì uống xong một chén trà, đặt cái ly xuống bàn, Giang Phong đang tiếp tục châm trà, bỗng nghe thầy Lý nói: “Sống chung với Thiệu Dịch Chi cho tốt.”

Tay cô run lên, suýt chút nữa làm đổ trà.

“…Chuyện thầy muốn nói chỉ có bấy nhiêu?”

“Sao lại gọi là bấy nhiêu? Ỷ mình còn trẻ nên muốn tùy tiện chơi đùa hả?”

Cô ăn ngay nói thật, “Em thật sự không muốn tùy tiện, nhưng Thiệu tiên sinh còn chưa chắc.” Tuy là nói thật, nhưng con người cô xem trọng thể diện, bèn giả vờ không quá để tâm, ngữ khí vô cùng hờ hững. 

Lý Tầm Vi hận sắt không thành thép nói: “Em xem xem cái đức hạnh này của em, chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào? Em chia tay với Thiệu Dịch Chi rồi, sau này còn lăn lộn trong cái giới này thế nào được?”

Lý Tầm Vi trở nên nghiêm túc hơn, hỏi cô: “Trong buổi công chiếu lần đầu tiên có nhìn ra được vấn đề gì không?”

Cô ngồi thẳng lưng, hắng giọng nói, “Có ạ.”

“Chỗ nào có vấn đề?”

“Phần kết thúc quá trống, không phải phong cách của thầy.”

“Còn gì nữa?”

“Xóa bỏ rất nhiều tình tiết tình cảm mờ ám.”

“Có biết tại sao không?”

Giang Phong nheo mắt nhìn ông ấy, thấy ông ấy không tức giận, mới tiếp tục nói: “Bởi vì nó công chiếu vào đêm giao thừa, muốn mọi nhà vui vẻ một chút.”

Thầy Lý thở dài một hơi, “Bây giờ em làm việc không bị hạn chế, biết bao nhiêu người mong cầu cả đời mà không được. Thầy ở trong cái vòng này hơn mấy chục năm, vẫn phải thỏa hiệp năm lần bảy lượt, nếu như em mất đi chỗ dựa vững chắc, chẳng lẽ còn sống tốt hơn được sao?”

Giang Phong biết ông ấy nói rất đúng tình đúng lý, cô thu lại chút khí chất giả tạo kia, nhỏ giọng nói: “Vậy nếu Thiệu tiên sinh không cần em nữa, em cũng hết cách……”

“Vậy thì em hãy nghĩ cách khiến Thiệu Dịch Chi sống chết không rời được em đi.”

“Cho dù Thiệu tiên sinh vẫn còn cần em, đợi anh ấy kết hôn rồi, em cũng không thể làm vợ bé của anh ấy…”

Lý Tầm Vi mắng cô: “Ai bảo em đi làm vợ bé hả? Không muốn làm binh lính của tướng quân không phải binh lính tốt, sao lại không nghĩ sẽ quang minh chính đại làm vợ cả hả? Không có tham vọng!”

Giang Phong rụt cổ, không tiếp lời.

“Mọi người đều muốn đơn thuần, sự nghiệp phải đơn thuần, tình yêu cũng phải đơn thuần. Nhưng nếu như tất cả mọi chuyện đều theo đuổi sự đơn thuần, sau cùng có thể sẽ chẳng nhận được gì cả.”

“Quay phim là việc em thích, Thiệu Dịch Chi cũng là người em thích, nếu như đó đều là những thứ em thích, vậy thì gắn kết cả hai vào nhau có gì nghiêm trọng đâu chứ? Việc em cần làm, là nghĩ cách khiến hai thứ đó vĩnh viễn đều dính chặt vào nhau.”

Đạo lý đó cô hiểu hết, nhưng nếu như vì quay phim mà mặt dày mày dạn đeo bám anh, cho dù anh chán ghét vẫn bám chặt lấy anh không buông tay, cô thật sự không làm được.

Cô nghĩ trái nghĩ phải, vẫn không muốn đi làm binh lính của tướng quân, vẫn giữ nguyên thái độ buông lơi bỏ mặc, giao lại toàn bộ quyền kết thúc cho Thiệu Dịch Chi. Chỉ cần anh muốn, cô sẽ cùng đi đến cùng, nếu như anh muốn dừng lại, chỉ cần anh hạ lệnh một tiếng, cô sẽ rời khỏi cuộc sống của anh ngay.

Trên thế giới này chỉ có người đuổi theo cơn gió, làm gì thấy cơn gió nào điên cuồng bám riết người?