Cuối năm đang đến gần, Thiệu tiên sinh hỏi Giang Phong: “Em về nhà đón Tết phải không?”
Cô nói không về.
“Năm ngoái đã không về, năm nay vẫn như thế?”
Giang Phong dẩu môi, “Không muốn về…”
Thiệu tiên sinh nắm lấy tay cô, “Vậy chúng ta đón tết cùng nhau.”
Giang Phong nhìn anh, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không phải lời nói nhất thời kích động.
“Anh về nhà ăn bữa cơm chiều sớm rồi sẽ nhanh chóng quay lại. Sau đó chúng ta tự mình nấu, tự mình ăn, có được không?”
Cô cười nói: “Được ạ.”
Cô và anh đi siêu thị, thảo luận món ăn cho bữa cơm tất niên.
Giang Phong hỏi anh, “Cá muốn hấp hay là kho?”
Thiệu tiên sinh nói: “Kho đi.”
Cô “ồ” một tiếng, đề nghị nói: “Hay là vẫn nên hấp đi?”
Anh đây là được cưng chiều hả?
Thiệu Dịch Chi cười khẽ, nói: “Vậy thì hấp.”
“Còn gì nữa?”
“Thịt kho tàu?”
“Còn gì nữa?”
“Trứng gà xào cà chua?”
“Sao toàn màu đỏ vậy?”
“Mê tín.”
“……”
Lúc đứng trước quầy thu ngân tính tiền, Giang Phong liếc thấy kẹo trái cây trên kệ, cô tiện tay lấy một túi rồi nói với Thiệu Dịch Chi: “Đón tết, phải ăn kẹo.”
“Vì sao?”
“Mê tín.”
Trên đường về nhà, Giang Phong nhận được cuộc gọi của Lý Tầm Vi.
Đêm giao thừa năm ngoái, cô không như thường ngày về nhà sớm gặp Thiệu tiên sinh mà ở trong đoàn phim của thầy Lý, khi đó còn không phải do sư phụ của cô-thầy Lý thấy cô đáng thương, nên xách cô về nhà ăn cơm tất niên cùng.
Năm nay sư phụ vẫn hỏi cô, có muốn đến nhà ông ấy đón tết không.
“Cảm ơn sự phụ, không cần đâu ạ. Thiệu tiên sinh…cũng ở đây.”
Lý Tầm Vi nghe thấy cô ấp a ấp úng, không nhịn được bật cười, “Nhóc con, mỗi lần nói đến Thiệu Dịch Chi, em luôn biến thành người nói lắp, ha ha….có người thì tốt, có người thì tốt.”
Giang Phong thầm nghĩ: Em biến thành người nói lắp là bởi vì nhắc đến Thiệu tiên sinh ở trước mặt thầy đấy.
Nói về Thiệu tiên sinh ở trước mặt người khác, nói về người khác ở trước mặt thầy, em sẽ không bị như thế đâu.
Giang Phong cười nói: “Sư phụ, thầy có thời gian không, mấy ngày nữa em đến chúc Tết thầy?”
“Được đấy, để tôi xem lịch trình thế nào, chừng đó sẽ báo với em.” Phim mới của Lý Tầm Vi vừa khéo khởi chiếu vào năm mới, đón Tết cũng có hoạt động tuyên truyền.
“Dạ! Chúc sư phụ năm mới vui vẻ, phòng vé bùng nổ!”
“Được được được…đã hứa là đến chúc Tết tôi thì không được phép cho tôi leo cây đâu đấy!”
“Đương nhiên, nếu như em cho thầy leo cây, phạt em một năm sẽ không ăn được thịt kho tàu!”
Giang Phong cúp máy, mới phát hiện sắp đến nhà rồi.
Thiệu Dịch Chi đưa Giang Phong về nhà, dặn dò cô: “Anh sẽ nhanh chóng quay lại, không được lén ăn một mình, phải đợi anh.”
Giang Phong cười cười hôn lên má anh, “Vậy thì anh không được để em chờ uổng công vô ích đâu.”
Thiệu tiên sinh về nhà chính ăn cơm, không tránh khỏi bị hỏi về việc lấy vợ.
Mẹ Thiệu cả mặt niềm nở, “Đứa bé nhà họ Tiều kia con cảm thấy thế nào?”
Thiệu Dịch Chi gắp cho mẹ một đũa thịt cá, “Mặt mũi tạm ổn, chỉ có điều đầu óc không xài được.”
Mẹ Thiệu không tán đồng nói: “Làm gì có ai miêu tả con gái nhà người ta như con cơ chứ?”
Ba Thiệu chen vào một câu, “Người ta tốt xấu gì cũng là sinh viên tài năng học xong thạc sĩ.”
Thiệu Dịch Chi buông cho một câu, “Chắc là ba cái trường chuyên sản xuất văn bằng chứ gì.”
Ông Thiệu lên cơn nghiện nhìn mặt, nói với mẹ Thiệu: “Vợ à, lấy hình ra đây tôi xem thử nào.”
Mẹ Thiệu tìm mấy tấm hình trong điện thoại đưa qua đó, ông Thiệu nhìn ngắm chốc lát, ung dung nói: “Nhìn vào có vẻ không phải một người dễ chung sống.”
Mẹ Thiệu cười nói: “Bây giờ chụp ảnh bằng điện thoại đều dễ làm lu mờ nét chân thật, tôi thì lại cảm thấy tính cách của Dung Dung khá tốt.”
“Mẹ, nếu như mẹ thích Tiều Dung Dung, nhận cô ta làm con gái nuôi là được, chứ đừng nhét cho con. Con có đức hạnh gì mẹ còn không biết sao? Cô gái tốt đẩy cho con không phải quá lãng phí hay sao?”
Mẹ Thiệu không khỏi nhíu mày, “Nói bậy cái gì đấy?”
Ba Thiệu đứng ra hòa giải, nói: “Đàn ông mà, lấy sự nghiệp làm trọng, chuyện kết hôn không vội. Cả ngày vợ vợ con con bận bù đầu cũng không phải chuyện tốt.”
Mẹ Thiệu hỏi ngược lại ông ấy: “Vợ thì làm sao? Con thì làm sao? Khi xưa lúc tôi sinh Thiệu Thiệu, ông ngày ngày ở bên ngoài xã giao, bây giờ vứt công ty cho Thiệu Thiệu, tận hưởng phúc lành, còn có mặt mũi nói vợ con! Tôi thấy ông là được hời còn khoe mẽ!”
“Khụ khụ.” Ba Thiệu ho khan vài tiếng, không còn tham gia vào trận chiến của vợ và con.
……..
“Lốp bốp loảng xoảng…”
Thiệu Dịch Chi vừa bước vào nhà thì nghe tiếng đũa bát va chạm, anh đi vào bếp, thấy cô đang tách trứng, động tác khá thuần thục.
Thiệu Dịch Chi ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay không thành thật xoa nắn cặp thỏ trắng kia.
Nếu không phải tay cô đang không rảnh, tuyệt đối sẽ dùng sức đánh lên mu bàn tay anh.
“Đừng quậy, rảnh rỗi chi bằng đến đây giúp em, em sắp đói chết rồi…”
“Có gì anh có thể làm được không?”
“Anh cắt hai quả cà chua kia đi.”
Dưới sự chỉ huy của Giang Phong, Thiệu Dịch Chi chạy vặt cho cô, nghe cô thỉnh thoảng bảo đưa cái gì đó, có thể nói là như dao chém sắt, như đinh đóng cột.
Thiệu Dịch Chi ung dung nói: “Được đấy, chân nhân bất lộ tướng.”
[1] Chân nhân bất lộ tướng: những người giỏi giang, đắc đạo, những người tài giỏi, thông minh sẽ không để lộ thân phận, tài năng cũng như sự giỏi giang ra bên ngoài để người khác thấy được mà thường sẽ che giấu, ẩn mình
Thật ra trình độ của Giang Phong cũng chỉ tính là gà mờ, chẳng qua ở trước mặt Thiệu Dịch Chi nên cô miễn cưỡng ra vẻ đầu bếp chuyên nghiệp.
Cô sẽ không nói cho anh biết, trước khi anh về nhà, cô đã đọc sách dạy nấu ăn hơn nửa tiếng đồng hồ.
Bưng thức ăn lên bàn, vẻ mặt cô vô cùng đắc ý, hưng phấn nhướng mày, “Mau nếm thử đi.”
Thiệu Dịch Chi cũng rất mong đợi, cầm đũa lên gắp một miếng thịt kho tàu,
Ừm…có hơi, đắng?
Thiệu Dịch Chi cười cười nói: “Không tệ.”
Cô chỉ vào món cá, “Nếm thêm cái này nữa.”
Thiệu Dịch Chi lại ăn thêm một miếng cá, ừm, mọi thứ đều bình thường.
“Món này ngon, vô cùng ngon!”
Giang Phong nghe xong, vui không tả xiết, vội vàng gắp một đũa ăn thử.
“Tầm thường quá…”
Cô ăn thêm một miếng thịt kho tàu, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao anh lại đánh giá cao món cá hấp như vậy.
“Thiệu tiên sinh, anh có thể viết thêm hai trang lời khen ngợi không?”
“….không thể, như thế quá dối lòng.”
Được thôi, vậy chính là nói khen phim của em quay tốt không phải dối lòng.
Ăn cơm xong, Thiệu tiên sinh chủ động đi rửa chén, cô tựa trên khung cửa, nhìn anh lau sạch vệt nước đọng trong chén, ngăn nắp đặt vào tủ khử trùng.
Thiệu Dịch Vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô nở nụ cười không tập trung.
“Thiệu tiên sinh, thức ăn không ngon, em muốn ăn anh.”