Nhan Ngôn hỏi mẹ, “Bọn họ nói chú Thiệu thích chị Giang, là kiểu thích giống con đúng không mẹ?”
Mẹ Nham mím môi cười cười, “Thích của chú Thiệu không giống như con đâu, là kiểu thích như ba thích mẹ vậy đấy.”
“Sau này liệu có kiểu thích của trẻ con không ạ?”
Mẹ Nhan nhíu mày, “Cái này…cũng không thể nói chắc chắn…”
Nhan Ngôn làm xong bài tập, muốn đi tìm chị Giang lật dây thun. Không tìm thấy chị Giang đâu, nhưng lại tìm thấy chú Thiệu.
“Chú Thiệu, chị Giang không có ở đây ạ?”
“Làm gì, lại muốn tìm chị Giang của nhóc hỏi mười vạn câu hỏi vì sao à?”
Nhan Ngôn lắc đầu, “Cháu đến tìm chị Giang cùng chơi lật dây thun thôi.”
Cô bé nói xong, nghĩ ngợi một hồi, sau đó nhìn thẳng vào anh: “Chú Thiệu, cháu đến tìm chị Giang trò chuyện là bởi vì cháu thích chị ấy, chú đến tìm chị Giang trò chuyện cũng là vì thích chị ấy phải không?”
Đôi mắt của trẻ con thuần túy đến mức giống như thủy tinh vậy, “lấp lánh” nhìn vào anh, rõ ràng không hiểu gì cả, nhưng lại nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Thiệu Dịch Chi ngẩn người một lát, sau đó cười nói: “Đúng vậy, chú cũng thích chị Giang, nên cháu có thể chia cho chú một nửa chị Giang không?”
Nhan Ngôn suy nghĩ hồi lâu, cô giáo nói phải học cách chia sẻ niềm vui, nếu chú Thiệu cũng thích chị Giang, vậy thì chia cho chú ấy một chút thời gian vậy!
Nhan Ngôn đồng ý, nhưng cường điệu nói: “Vậy chú không được làm chị Giang buồn đâu đấy nhé~”
Thiệu Dịch Chi cười xấu xa nói: “Chú sẽ khiến chị Giang của nhóc rất vui vẻ.”
Nhan Ngôn mãn nguyện gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Thiệu Dịch Chi kêu “này” một tiếng, “Có muốn chú lật dây thun với cháu không?”
Nhan Ngôn cảm thấy, nếu chú Thiệu cũng thích chị Giang, vậy thì xem như là người nhà với nhau…trò chơi này có thể chơi với nhau!
Khi Giang Phong quay lại, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Dịch Chi đang nhíu mày, nhìn đống dây thun rực rỡ màu sắc và đan xen phức tạp mà rơi vào bế tắc.
Nhan Ngôn mất kiên nhẫn nói: “Mau lên đi, chú thật ngốc!”
“Chú…”
Nói chuyện với con nít không được chửi bậy, lời đến bên miệng còn phải nuốt ngược vào, Thiệu Dịch Chi bị Nhan Ngôn chọc tức đến mức sắp nội thương [1].
[1] Nội thương: Nói những bệnh có thể điều trị bằng phương pháp nội khoa, không dùng phương pháp mổ xẻ.
Giang Phong vươn mười ngón tay nhỏ nhắn ra, chen vào chính giữa hai bọn họ, nhẹ nhàng lật lại, thì đổi thành một hình dạng mới ngay.
Nhan Ngôn “oa” một tiếng, vỗ tay nói: “Chị Giang, chị thật giỏi!”
Giang Phong nhìn Thiệu Dịch Chi một cái, nhướng mày nói: “Cái này không phải rất đơn giản sao, sao mà đến cái này anh cũng không biết thế?” Cô cố gắng kiềm chế biểu cảm, nhưng khóe miệng vẫn cong nhẹ lên.
Hai người trước mắt, một lớn một nhỏ thay phiên nhau kỳ thị anh, Thiệu Dịch Chi tức đến bật cười, anh nhìn Giang Phong, chưa hết tức nói: “Em đợi đó cho anh.”
Cô chỉ xem như anh thuận miệng nói vậy, nào biết anh nhỏ nhen vô cùng, quyết muốn cô dạy anh chơi lật dây thun ở trên giường.
Cô lung la lung lay ngồi giữa háng anh, vừa phải giữ thăng bằng, vừa phải vắt cạn óc biến đổi hình dạng, tất nhiên khổ không gì bằng.
Sớm biết như thế, có đánh chết cô cũng sẽ không khiêu khích anh.
Vật thô to của anh cắm trong cơ thể cô, cười rất kiêu căng, “Dạy một kiểu, anh động mười cái.”
Cô đỏ mặt, ngón tay nhúc nhích, móc sợi thun lên. Anh bắt chước học theo, từ trên tay cô lật ra một hình dạng giống hệt.
Thiệu Dịch Chi động mười cái như đã hứa.
Khoái cảm thầm kín dần dần tăng lên, lại nhanh chóng tuột xuống, vì muốn nhận được viên kẹo mới, cô chỉ đành vét hết tất cả những cách chơi mà bản thân mình biết.
“Kiểu này anh đã biết, kiểu tiếp theo.”
“Hết rồi…thật sự hết rồi…những kiểu em biết đã hết dạy cho anh.”
“Vậy phần thưởng của tối nay cũng không còn.”
Anh làm dáng đỡ mông cô, như muốn để hoa huy*t nhả gậy th*t mình ra.
Vừa rồi bị anh đâm chọc chảy ra một đống mật dịch, đang muốn anh gần chết, làm sao có thể để bộ phận sinh dục của cả hai rời xa nhau được cơ chứ?
“Khoan khoan khoan, còn, vẫn còn!”
“Ổ?”
Anh cười cười suy ngẫm, đột ngột buông tay, cô vững vàng ngồi lên cây gậy thô to kia ngay.
“Ưm…”
Khoái cảm hoa huy*t và thân gậy cọ xát khiến cô thở dốc rên rỉ, nào có còn nghĩ ra cách chơi lật dây thun nữa.
Anh nhéo đầu v* của cô, dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: “Gạt người là phải chịu trừng phạt đấy.”
Cô bị anh trêu đùa đến mức toàn thân phát nóng, chỉ muốn anh hung hăng đâm xuyên, nhưng anh lại không chịu cho cô.
Giang Phong tức hồng hộc, “Thiệu Dịch Chi, anh hiếp người quá đáng!”
Cô giật lại dây thun đỏ trên tay anh, thuần thục trói chặt hai cổ tay của anh, đẩy vai anh lên, đè xuống giường lớn.
Hai tay cô chống trên vòm ngực anh, tự mình di chuyển.
Giang Phong uốn éo vòng eo, nhấp nhô phập phồng trên người anh, tự chơi một mình, hoàn toàn mặc kệ anh có cảm nhận thế nào.
Cô khe khẽ rên rỉ, “Ưm ưm…ah…”
Hai khối đầy đặn của cô nương theo động tác mà nhấp nhô lên xuống, anh híp mắt nhìn cảnh xuân trước mặt, cái cổ nhỏ nhắn của cô khi thì cúi xuống, khi thì ngửa cao, khuôn mặt xinh đẹp cũng thoắt ẩn thoắt hiện dưới mái tóc.
Thiệu Dịch Chi chỉ cảm thấy xinh đẹp tuyệt trần, mặc cô chơi đùa.
Đợi khi cả mặt cô đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, anh mới giãy thoát khỏi sợi dây màu đỏ trên tay, chắn ngang eo nhỏ, ngăn cản ý định ngồi xuống của cô.
Cơn cao trào sắp đến bỗng dưng bị buộc dừng lại, cảm giác trống rỗng mãnh liệt chiếm đóng đầu óc cô.
Anh phá hoại cơ hội lên đỉnh của cô khiến cô vô cùng tức tối, nhấc tay đấm vào ngực anh.
“Thiệu Dịch Chi, anh quá đáng lắm!”
Thiệu Dịch Chi bẻ hai tay cô ra phía sau, dùng sợi dây đỏ kia trói lại đàng hoàng.
Sau đó nhéo thịt dưới cằm cô, dịu dàng dặn dò: “Lần sau có trói ai nhớ trói chặt một chút. Nếu như không muốn bị giết, vậy thì đừng cho đối phương cơ hội giết ngược.”
Thân phận xoay chuyển, cô chỉ đành mềm giọng, ưỡn hai con thỏ trắng trước ngực cọ lên người anh, cầu xin anh đâm cô nhanh một chút, “Thiệu tiên sinh, vậy anh mau đến giết ngược em đi…”
Giang Phong vừa mềm giọng, quả thật anh phải hết cách với cô, nhưng lại không muốn bỏ qua cho cô dễ như thế, anh dùng sức xoa nắn cặp vú mềm mại. tùy ý lôi kéo khẩy móc hạt đậu đỏ trên đỉnh núi.
Anh đẩy nhẹ bầu vú non nớt một cái, khiến vú bên trái đụng vào vú bên phải, đong đưa tới lui, anh thờ ơ nói: “Nói vài lời dễ nghe xem nào.”
Cô thuận theo ý của anh, ra sức khen anh: “Thiệu tiên sinh, anh rất giỏi, anh giỏi nhất…”
“Giỏi về mặt nào?”
“Lật dây thun giỏi, đâm em cũng giỏi, cái gì cũng giỏi…”
Nghe cô khen ngợi lung tung, cuối cùng anh cũng cười, bấy giờ mới chịu cắm rút trong cơ thể cô.
Phía dưới của cô đã thèm khát không chịu nổi từ lâu, anh giày vò trên nơi nhạy cảm mấy lần khiến thân thể cô căng chặt, ngay lập tức ngã oặt lên người anh.
Mật dịch chảy ra từ hoa huy*t cũng bị anh chặn trong cơ thể, trướng đến mức bụng nhỏ của cô đau nhói, nhưng anh không cho cô tiết ra ngoài, vẫn duy trì tư thế kia tiếp tục cắm rút ra vào.
“Thiệu tiên sinh, anh nhẹ một chút…”
Anh cười càn rỡ, không những không thả chậm động tác mà còn dùng bàn tay ấn lên bụng nhỏ của cô, khiến cô thở gấp từng cơn.
Thiệu Dịch Chi hạ quyết tâm để cô nhớ lâu một chút, bèn hỏi cô hết lần này đến lần khác: “Anh có giỏi không, hửm?”
Cô bị anh cắm đến mất hồn mất vía, hai tay lại bị trói chặt ra phía sau, đến cả việc giữ thăng bằng cũng do anh làm, cô nào dám không trả lời, “Giỏi…Thiệu tiên sinh, anh giỏi nhất…”
Anh được nghe cô “khen ngợi” vô số lần, cuối cùng cũng mãn nguyện, bàn tay nhào nắn thịt trên mông cô, tăng tốc cắm rút ra vào.
Bắp thịt trên đùi vỗ đập vào nhau, vang tiếng bốp bốp bốp, vô cùng xấu hổ.
Đầu nấm cọ qua vách thịt non nớt của cô, mỗi lần chạm đến điểm G, luôn khiến thân thể quá đỗi nhạy cảm của cô run lẩy bẩy.
“Hu hu…Thiệu tiên sinh, anh, mau cho em đi…”
Anh cười cười trả lời, “Được.”
Cuối cùng anh cũng nỡ tập trung hỏa lực, nhắm thẳng vào khu vực mẫn cảm nhất của cô, tăng tốc cắm rút thật chuẩn. Không quá mười mấy lần, cô lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, bay lên cao trào. Anh cố ý trì hoãn cơn cao trào của cô, tiếp tục tấn công vào điểm G.
“Ahh…”
Cô rên rỉ nỉ non, không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể cảm nhận sự kích thích nguyên sơ ấy.
Tiểu huyệt co rút mãnh liệt, kẹp anh chặt đến mức huyệt thái dương cũng nhảy bần bật. Cuối cùng Thiệu Dịch Chi cũng vứt bỏ hết tất cả trói buộc, tăng tốc cắm rút trong huyệt thịt non nớt của cô, dường như muốn cắm hỏng tiểu huyệt ấy. Khi cô sắp sửa ngất đi, anh mới phóng thích ra ngoài.