Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 30: Có người dâng ngàn vàng cũng khó cầu một tấc vải cho mỹ nhân




Liễu Huyền An lấy cớ thành công thoát thân khỏi thư phòng, ra cửa chưa đi được hai bước đã thấy nhị thúc nhà mình đi cùng với chính chủ bị mang ra làm cớ từ xa đi tới. Y lập tức xoay người muốn tránh, lại bị nhị thúc tàn nhẫn gọi giật lại: “Huyền An, mau lại đây, Kiêu Vương điện hạ có việc tìm con.”

“……”

Lòng Liễu nhị công tử lúc này cũng nhăn thành trái khổ qua, từ ngày sinh ra đến giờ y chưa từng bận rộn như vậy, đầu tiên là muội muội rồi đến mẹ đến cha, bây giờ lại thêm một Kiêu Vương điện hạ, cứ như đột nhiên tất cả mọi người đều chờ được nghe mình nói chuyện.

Không muốn nói nữa, mệt mỏi quá.

Lương Thú nhìn vẻ mặt nhăn nheo cau có của y mà âm thầm buồn cười, cuối cùng không yêu cầu nghe chuyện đồ tể cưới vợ đến lần thứ tư nữa, chỉ hỏi: “Ngươi ở chỗ nào?”

“Phía bắc.” Liễu Huyền An trả lời ngắn gọn, “Đang dọn dẹp, chưa thể tiếp khách.”

“Vậy đưa bổn vương đi dạo một vòng sơn trang nhìn xem.” Lương Thú không nản chí, “Cảnh trí bên phía đông hình như khá đẹp.”

Liễu Huyền An dùng ánh mắt trông mong nhìn nhị thúc, bởi vì phần lớn khu phía đông thuộc quyền quản lý của ông ta, chủ nhân đưa khách đi tham quan là lý tưởng nhất. Nhưng Liễu Phất Tri hiển nhiên không cho là vậy, gần đây ông ta đang chú tâm nghiên cứu loại thuốc mới, cần nhiều thời gian túc trực bên bếp lò nên không rảnh rỗi tiếp khách, đặc biệt là loại khách hoàng thân quốc thích địa vị tôn quý nhưng y lý thì không biết chút gì, rõ ràng chỉ tới xem náo nhiệt —— nên giao cho đứa cháu trai cũng lười biếng chơi bời lêu lổng mới đúng, hai người quả thật là một cặp trời sinh, cực kỳ tương xứng.

Vì thế Liễu nhị công tử bị ép phải nhận nhiệm vụ, khổ không nói nổi.

Sau khi Liễu Phất Tri rời đi, Liễu Huyền An cũng chậm rãi lùi dần ra sau. Lương Thú cười như không cười: “Ngoài miệng nói muốn đưa ta đi du ngoạn thành Bạch Hạc, bây giờ vừa vào đến Bạch Hạc Sơn Trang đã bôi dầu vào chân chạy mất, đây là đạo đãi khách của người bốn vạn tám ngàn tuổi đấy à? Đi!”

Liễu Huyền An không phản kháng nổi, bị kéo đến lảo đảo: “Này.”

Bạch Hạc Sơn Trang rất rộng, có khi phải chiếm diện tích một nửa tòa thành, thêm cả vườn thuốc và khe suối trên núi càng rộng đến vô biên vô tận. Liễu Huyền An đi về phía đông được mấy bước đã ngơ ngác lạc đường, vòng qua vòng lại một con đường mòn đầy bùn đến ba lần vẫn không tìm thấy lối ra, vì thế đành qua loa giới thiệu: “Đại loại là như vậy, thôi, chúng ta đi chỗ khác.”

Lương Thú vừa bực vừa buồn cười, túm chặt một lọn tóc của y: “Trong nhà mình mà cũng lạc đường?”

“Ta chưa từng đi sang phía đông.” Liễu Huyền An khổ sở trong lòng, y chưa đi hết đại giang nam bắc Đại Diễm, vì sao vẫn biết rõ về ngàn dặm sông núi bên ngoài? Đương nhiên là vì đọc sách. Nhưng vườn của nhị thúc thì không được cuốn sách nào miêu tả, dăm ba bữa còn sửa mới một lần, làm sao quen nổi.

Cổ họng của y vẫn chưa thoải mái nên tiếng giải thích vừa yếu vừa nhỏ, cộng thêm biểu tình lười biếng mệt mỏi, trông rất giống con mèo trắng trong Ngự Hoa Viên bị người qua người lại sờ vuốt cả ngày, vừa xui xẻo vừa uể oải, mặt mày bí xị. Lương Thú nhìn y cười nửa ngày, rốt cuộc thiện tâm không yêu cầu đi dạo nữa, lại nói: “Về chỗ ngươi ở nhìn thử xem.”

Liễu Huyền An như trút được gánh nặng.

Hai người lại đi thêm một quãng đường dài thật dài.

Vị trí nhà thủy tạ trong Bạch Hạc Sơn Trang có thể hình dung bằng từ “hoang vắng”, tận đầu mút phía bắc, còn phải đi qua một đoạn đường sỏi đá nhấp nhô, có điều khung cảnh xung quanh xử lý khá ổn thoả, một gốc cổ thụ lớn cành lá sum suê che khuất hơn nửa cửa viện, đúng là nơi rất hợp cho tiên ngủ ngộ đạo.

A Ninh đang đứng canh ngoài cửa, lúc này phòng cho khách đã dọn dẹp xong, nhưng chỉ có một gian, cho nên những người còn lại của Kiêu Vương phủ vẫn tiếp tục ở lại đại trạch cho khách mà Liễu trang chủ chuẩn bị, nơi này chỉ tiếp một người duy nhất.

“Rượu đâu?” Lương Thú bước vào tiểu viện.

A Ninh nhanh chóng chạy ra sảnh ngoài ôm hai vò rượu được tâng bốc suốt một đường vào trong.

Liễu Huyền An đứng bên cạnh lặng lẽ xoa xoa cổ họng.

Lương Thú vén vạt áo lên ngồi xuống ghế: “Ngươi uống trà đi.”

Liễu Huyền An: “……”

Cổ họng không khỏe đích xác chỉ có thể uống trà, vị trà nhạt nhẽo, lỗ mũi thính còn ngửi được hương rượu ngào ngạt bay tới nên càng uống càng thấy chán, không hề giống hình ảnh vui vẻ cộng ẩm tán gẫu trong tưởng tượng. Uống một lúc, suy nghĩ của Liễu nhị công tử lại không biết bay về phương nào.

Lương Thú buông chén rượu: “Tây Bắc cũng có loại rượu tương tự thế này.”

Liễu Huyền An bị kéo hồi thần: “Tây Bắc có rượu gì?”

“Tên là ‘Bách Thần Sầu’.” Lương Thú cười, “Nghe kêu thế thôi chứ không phải rượu quý giá gì, một văn tiền là mua được một bình, dân cư địa phương nhà ai cũng ủ, vị nhập hầu vừa nồng vừa cay. Từng có một đám văn nhân muốn đi đại mạc làm thơ, kết quả thơ viết chưa xong đã say vật ra trên cát vàng suốt một ngày một đêm.”

Liễu Huyền An cười theo, cảm thấy say mèm trên đại mạc mênh mông hình như cũng rất lãng mạn.

Lương Thú lắc đầu: “Nếu không phải A Nguyệt dẫn người tuần tra nhặt bọn họ trở về, chỉ sợ đã sớm bị phơi thành thây khô. Nếu ngươi đi lên Tây Bắc, tận mắt nhìn thấy đại mạc mới hiểu nơi đó chính là ma vực nuốt người không nhả xương. Lúc gió lốc nổi lên, khắp đất trời đều là cát vàng không thể phân biệt đông tây nam bắc, chỉ có thể trốn sau lạc đà chờ gió bão qua đi.”

Ở một nơi như vậy, cố gắng sống sót thôi đã phải dốc hết sức lực, huống chi còn phải mang binh đánh giặc. Liễu Huyền An cảm thấy nếu đổi thành mình, có khi không chống chọi quá một canh giờ đã thật sự cưỡi hạc đồng du cùng đại đạo. Nhưng Lương Thú lại có thể canh giữ biên cương ổn thỏa mà vẫn rảnh thời gian đến thành Bạch Hạc uống rượu, còn phải đi quản tà giáo vùng Tây Nam và lưu dân chạy loạn, nghĩ đến đây không khỏi sinh lòng kính nể.

Một lát sau, y nhịn không được bèn hỏi: “Có mệt không?”

Lời này rất giống câu trước đây Lương Thú từng hỏi “Trong thế giới đó chỉ có mình ngươi thôi sao”, người thông minh không cần nhiều lời, biết chắc chắn đối phương sẽ nghe hiểu, mà quả thật Lương Thú nghe qua liền hiểu, chỉ thoáng cười: “Quen rồi.”

Trả lời đến vân đạm phong khinh.

Liễu Huyền An nhớ đến vết thương cũ của hắn, liền vươn hai ngón tay đặt lên cổ tay đối phương.

Lương Thú yên lặng giấu mạch tượng.

Liễu nhị công tử ở dưới bàn nhấc chân đá hắn một cái.

Lương Thú buồn cười, cuối cùng không trêu y nữa. Liễu Huyền An cẩn thận xem nửa ngày, nói: “Vẫn nên tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng.”

Cùng một câu như vậy, nếu từ miệng người của Thái Y Viện nói ra Kiêu Vương điện hạ sẽ chê phiền, nhưng bây giờ đổi thành Liễu nhị công tử, có thể bởi vì cái nhíu mày của y mang theo lo lắng rất chân thành, vì thế Lương Thú đành nói: “Được.”

Một chữ hoàn toàn có lệ, Liễu Huyền An không tin hắn nghe thật, mà Lương Thú cũng không định thật sự nghe, đừng nói ba tháng, mấy ngày ở Bạch Hạc Sơn Trang này đã xem như kỳ nghỉ hiếm hoi trong đời hắn —— Nghỉ cũng không nghỉ yên thân, còn phải quan tâm đến đoàn lưu dân và Phượng Tiểu Kim không biết đã chạy đi đâu mất.

Hắn lại ngửa đầu uống một chén rượu.

Liễu Huyền An nhắc nhở: “Rượu này hơi mạnh đấy.”

Lương Thú không mấy để tâm, rượu Tây Bắc có vò nào mà không gắt.

Liễu Huyền An chờ mãi cho hắn say, nhưng cuối cùng vẫn chờ không được. Tửu lượng của Kiêu Vương điện hạ tốt đến kinh người, uống hết vò rượu mà ánh mắt không hề vẩn đục, ngược lại cảm xúc còn dâng cao, đẩy tửu cụ trước mắt đi: “Ra ngoài dạo một chút.”

Liễu Huyền An vội vàng dựa vào người A Ninh: “Trễ rồi, ta mệt lắm.”

“Có lúc nào mà ngươi không thấy mệt?” Lương Thú kéo cổ tay y, “Đi.”

A Ninh cũng nhanh chóng lùi qua một bên, cơ hội này không dễ có, đâu phải ai cũng có bản lĩnh lôi được công tử ra cửa cơ chứ.

Toàn bộ đệ tử trong Bạch Hạc Sơn Trang đều có phúc chính mắt trông thấy cảnh tượng nhị công tử nhà mình ngồi xổm ăn vạ, mà Kiêu Vương điện hạ vẫn không dao động kéo y đi một đường, thủ pháp giống hệt như thổ phỉ xuống núi cướp vợ.

Mọi người sợ đến ngây người.

Liễu Phất Thư và Liễu phu nhân nghe xong cũng ngơ ngác nhìn nhau. Hai người… thân thiết đến như thế rồi sao?

Người thuần túy vui vẻ nhất nhà có lẽ là Liễu Nam Nguyện, nàng cảm thấy nhị ca mình đúng là lợi hại, ở chung một thời gian ngắn ngủi đã có thể kết giao tình sâu đậm với Kiêu Vương điện hạ, tức là mình không phải gả đi nữa đúng không? Thế là nàng cực kỳ hào hứng dẫn theo tiểu nha hoàn ra ngoài dạo phố.

Mà sau khi Lương Thú và Liễu Huyền An ở trên phố đi được một vòng, dân chúng cả tòa thành gần như đều chạy ra xem Vương gia, Thường Tiểu Thu cũng vội vàng gọi Thường Tiêu Hán đẩy xe lăn ra khỏi y quán. Ban đầu cậu ta định chống kiếm đứng lên, nhưng về sau chân thật sự đau quá, đành phải từ bỏ tư thế oai phong, thành thật ngồi yên.

Ngày hôm nay trong thành Bạch Hạc còn náo nhiệt hơn ngày Tết.

Trà lâu tửu quán, cầm lâu ca phường, không nơi nào là đèn đuốc không sáng rực, chủ hàng vải vóc cũng vội vàng treo cao hàng hóa, tuy trong cung không thiếu gấm vóc đẹp đẽ, nhưng vạn nhất được may mắn để ý thì sao.

Lương Thú khoanh tay đứng cuối con phố dài nhìn ngắm tòa thành nhỏ tấp nập mỹ lệ, nhìn đoàn người bận rộn mà vui vẻ, lại thở dài một tiếng cực nhẹ.

Liễu Huyền An nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày toàn bộ Đại Diễm đều sẽ giống như thế.”

Giữa mày Lương Thú giật một cái: “Hóa ra ngươi còn biết đoán tâm tư người khác?”

Liễu Huyền An thành thật trả lời: “Nhân tâm thôi mà, cũng không khó đoán.”

“Nếu đã vậy thì nói thử xem, khoảng cách đến ngày toàn cảnh Đại Diễm yên vui còn cần bao lâu nữa?”

“Khó nói lắm, một trăm năm, hai trăm năm, hoặc năm trăm năm đều có khả năng.”

“Thì ra phải lâu như vậy.” Lương Thú cười, “Ta không đợi được, có lẽ mất cả đời chinh chiến, bốn phương vẫn còn loạn lạc.”

“Không đâu.” Liễu Huyền An ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói, “Cho dù chúng ta không đợi được không có nghĩa là những chuyện Vương gia làm không có ý nghĩa. Dầu châm hết lại truyền lửa sang ngọn đèn mới, đến một ngày hậu nhân sẽ chờ được thôi.”

Y đang nói thì bị gió thổi ho khan mấy tiếng, đúng lúc bên cạnh có một gian bán vải vóc, Lương Thú tùy tay rút ra một cái áo choàng đưa cho Liễu Huyền An: “Chúng ta đi qua bên kia nhìn xem.”

Chủ cửa hàng mặt mày hớn hở, hắn cũng là người bạo gan, liên tục xua tay nói không cần trả tiền, lại nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Tấm sa tanh này không tồi, vuốt lên cảm giác mềm như tuyết, Liễu nhị công tử xem có thích không?”

Liễu Huyền An hoàn toàn không muốn xem, y cảm thấy chiếc áo choàng to rộng trên người mình đã rất tốt rồi, thuận tiện nằm ngồi không sợ nhăn nhúm. Lương Thú cũng không định dùng dằng ở lâu, nếu nhắc đến giống tuyết, trong số cống phẩm đưa vào cung hình như có một loại vải dệt của Giang Nam, quên mất tên, chỉ nhớ từng nghe lão thái phi cười kể, có người ôm ngàn vàng đến cũng khó cầu được một tấc vải cho mỹ nhân.

“Vương gia đang nghĩ gì thế?” Liễu Huyền An hỏi.

Lương Thú đánh giá y phục to rộng trên người y và chiếc áo khoác tuy mới nhưng tầm thường, cảm thấy người có thể mặc cùng lúc hai thứ không liên quan mà vẫn thuận mắt như thế, trong thiên hạ này có lẽ chỉ có mình y.

“Chúng ta đi sang thành nam đi.” Liễu Huyền An đề nghị, “Nơi đó yên tĩnh hơn một chút, ta thấy quan phủ đã phái người đến đây, chắc bọn họ sẽ giúp đỡ giải tán bớt đám đông.”

Lương Thú đảo mắt nhìn ra cửa, quả nhiên thấy đám người đã tan đi, chỉ có một thiếu niên ngồi trên xe lăn vẫn duỗi dài cổ liều mạng nhìn về phía này, ánh mắt kích động lộ hết ra ngoài.

Lương Thú đánh giá: “Nhìn giống đồ ngốc thế.”

Liễu Huyền An nói đỡ một câu: “Thật ra trông cũng được.”

Thường Tiểu Thu cố ý để Thường Tiêu Hán đẩy xe thật chậm tìm cơ hội gọi Liễu Huyền An, hai mắt cậu ta trông mong hỏi: “Vừa rồi Vương gia liếc nhìn ta một cái, lại nói gì đúng không?”

Liễu Huyền An nhìn ánh mắt tha thiết kia, trả lời giản lược: “Nói ngươi thật ra trông cũng được.”

Không tính là nói dối.

Vừa rồi Vương gia đúng là liếc nhìn ngươi một cái.

Mà ta thì nói, kỳ thật trông cũng được.