Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 131: Cuộc sống ở vương thành (4)




Rối gỗ: Ta không còn trong sạch nữa rồi!

Edit: Leia

Nơi gọi là “chơi vui” kia không quá xa vương thành, ra khỏi Vạn Thịnh Môn giục ngựa thêm ba mươi dặm nữa sẽ nhìn thấy một ngọn núi không cao không thấp, bên trên có bảy tám tòa thôn trang phân bố chằng chịt gọi chung là Tiểu Đào Nguyên. Bởi vì nơi đây phong cảnh đẹp khí hậu mát mẻ, cho nên đến mùa hè có rất nhiều phú hộ dẫn theo cả nhà lên núi nghỉ dưỡng.

“Bây giờ trời sắp trở lạnh, trong núi không náo nhiệt như mùa hè, nhưng cảnh trí thì không kém cạnh đâu.” Lương Thú nói, “Ta cố ý tìm một tòa nhà lớn nhất vùng, ít người lại thanh tĩnh.”

Trên đường núi trải một lớp lá vàng lá đỏ rất dày, Liễu Huyền An giẫm lên lá cây, nghe mùi lá mục giữa bầu không khí ẩm thấp trong trẻo, có cảm giác như mình là ẩn sĩ náu mình nơi hương dã. Mặt trời lặn xuống, chim chóc bay lên, ý cảnh thật sự thú vị, vì thế sâu lười khó có dịp không lười biếng, rất hứng thú leo từ chân núi lên sườn núi. Đi một lúc nóng nực, quản gia đưa cho y một chiếc quạt hương bồ, A Ninh thấy buồn cười liền nói: “Công tử nhà người ta đi du lịch toàn cầm quạt ngọc thôi.”

“Quạt ngọc chỉ cầm cho đẹp, làm sao rắn chắc mát mẻ bằng thứ này.” Liễu Huyền An phe phẩy quạt trên tay, “Hơn nữa tay nghề người làm ra chiếc quạt hương bồ này cũng không đơn giản hơn làm quạt ngọc đâu, quạt lên hương thơm thoang thoảng sảng khoái tinh thần xua đuổi côn trùng, lá bồ quỳ đan quạt chắc phải ngâm tẩm trong nước tương tư tử rồi.”

*Lá bồ quỳ 蒲葵 (cọ xẻ)

*Tương tư tử 相思子 (hồng đậu)

Lá bồ quỳ và cây tương tư tử đều là cây cỏ thông thường trong núi, không phải vật quý hiếm, quý giá là ở công sức và tâm ý của người thợ làm ra. A Ninh hiếu kỳ hỏi: “Một cây quạt hương bồ mà đã làm tinh xảo tỉ mỉ như thế, chẳng lẽ là sư phụ ở trong cung sao?”

“Là một thợ mộc sống trong Tiểu Đào Nguyên này, tên Lý Lão Quả, rảnh rỗi hay đan vài thứ rổ sọt mang bán.” Quản gia cười nói, “Cây quạt này chưa tính là gì, đợi lát nữa đến chỗ ở, các vị cứ quan sát kỹ bàn ghế tủ giường xếp trong phòng, làm ra được hình dạng như vậy mới có thể xưng là tay nghề hoàn mỹ.”

Liễu Huyền An chen vào: “Thợ mộc?”

“Phải, thợ mộc.” Lương Thú kéo tay y lên một đoạn đường dốc, “Là một tên thợ mộc khiến toàn bộ người trong thôn phải đau đầu.”

Liễu Huyền An không hiểu “đau đầu” ở đây nghĩa là gì, vừa định hỏi, xa xa phía chân trời đã vọng đến một âm thanh kỳ quái. Ngẩng đầu nhìn lên chợt thấy một con diều khổng lồ đang gào thét quay vòng vòng hạ xuống, âm thanh kia nghe qua giống tiếng còi hơn, nhìn kỹ một chút nữa, trên con diều còn có một người đang ngồi!

A Ninh quả thực là trợn mắt há mồm, cậu vốn tưởng cánh lượn của công tử nhà mình đã đủ kíc.h thích, không ngờ trên đời còn có người thứ hai dám đu lên một con diều bằng da trâu nhảy xuống vách núi, hơn nữa còn nhảy thành công, ít nhất xem tư thái con diều rơi xuống khá là chậm rãi, không đến mức lao ầm một phát xuống đất.

Liễu Huyền An cũng ngạc nhiên không kém. Lương Thú ôm vai y nói: “Thế nào, tay nghề không tồi đúng không. Người này giống ngươi, không quá muốn đi bộ dưới mặt đất mà luôn tìm cách bay lên bốn vạn tám ngàn dặm trời cao. Tuy mục đích của ngươi là để tầm đạo, còn ông ta chỉ đơn giản muốn nghiên cứu năng lực cực hạn của cánh lượn, nhưng chung quy vẫn giống nhau. Lần này ta vốn muốn đưa ông ta vào cung, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng đưa ngươi về vùng núi rộng rãi, ít quy củ lại tốt hơn, bước ra ngoài là sườn núi, lúc nào cũng có thể lập tức thì nghiệm.”

Lời này nghe cực kỳ tinh tế săn sóc, Liễu Huyền An không ngờ hắn đi sớm về khuya mà vẫn có tâm tư sắp xếp mọi chuyện chu đáo cẩn thận như thế. Quản gia tôi tớ và A Ninh thức thời đi chậm lại để đôi tiểu tình nhân đi trước. Trên con đường mòn nhỏ giữa rừng núi u tĩnh, Lương Thú hỏi: “Có vui không?”

Liễu Huyền An đáp: “Vui lắm.”

Lương Thú cười: “Ừ, vui là được rồi.”

Nói xong nửa ngày lại không nói tiếp, ngược lại là Liễu Huyền An không quen bèn chủ động hỏi, lúc này không thuận tiện hôn một cái à?

Kiêu Vương điện hạ viện lý do trả lời, ta phải tỏ ra cao thượng phẩm hạnh một chút, nếu không mỗi lần làm cho ngươi chuyện gì đều có ý đồ thì quá không quân tử rồi. Có điều nếu ngươi thật sự muốn hôn, thì hôn một cái cũng được.

“Không hôn.” Liễu Huyền An cự tuyệt, “Hôn nhiều quá lại không đáng giá.”

Có thể thấy thần tiên cũng bắt đầu hiểu quy tắc đầu cơ rồi.

Nửa đoạn đường sau Lương Thú cõng người trên lưng mà đi, bởi vì trời vừa hạ một cơn mưa thu, vài đoạn đường nhiều bùn đất trơn trượt. Liễu Huyền An ghé lên lưng hắn nằm một lát bắt đầu mệt rã rời, cứ thế ngáp dài tiến vào ba ngàn đại đạo tuần tra một vòng.

Kiêu Vương điện hạ ngâm mình dưới suối tựa lên tảng đá, lười biếng hỏi: “Gần đây vì sao không thấy ngươi tới?”

Liễu Huyền An đứng bên bờ suối nhớ lại một đêm kia hoa rơi đầy trời ý lo.ạn tì.nh mê, cùng với đối phương mạnh mẽ cường thế áp bách, bèn nghĩ thầm, ta không đến không phải rất bình thường sao, bởi vì thắt lưng như muốn đứt làm hai, vất vả lắm mới từ hiện thực chạy vào cảnh trong mơ, kết quả không được nghỉ ngơi một khắc, còn bị đặt trên mặt cỏ thô ráp chà xát đau hết hai đầu gối.

Nghĩ đến đây y bất giác lùi ra sau một chút, kết quả không cẩn thận đạp vào khoảng không, cả người ngửa ra sau, cũng không biết mình ngã thế nào nhưng trong lòng y không hề kinh hoảng, ngược lại còn cho rằng cảm giác không biết mình sẽ rơi vào đâu khá thú vị, vì thế rất tự do duỗi hai tay ra, bất ngờ bị người ta túm lấy dùng sức kéo lại.

Cứ như vậy bị lôi ra khỏi đại đạo.

Chùi đầu vào một lồng ngực rắn chắc.

Có thể thấy, dù là Kiêu Vương điện hạ trong ba ngàn thế giới hay Kiêu Vương điện hạ ngoài hiện thực, ai cũng luôn luôn ngăn cản Liễu nhị công tử ngộ đạo. Nhưng bản thân Liễu nhị công tử lại không chán ghét kiểu ngăn cản này, y rời khỏi cảnh mơ, thoáng duỗi dài cổ nhìn lướt qua bả vai đối phương, trông thấy những tòa nhà theo phong cách thanh u cổ xưa trước mắt, vui vẻ hỏi: “Chính là nơi này sao?”

“Phải, chính là nơi này.” Lương Thú dùng ngón tay xoa xoa mồ hôi trên trán y, “Mơ thấy cái gì thế, cứ đấm đá lung tung mãi.”

Liễu Huyền An nhảy khỏi người hắn đi vào nhà: “Không mơ thấy gì hết.”

“Không mơ vì sao lại lộn xộn?”

“Bởi vì ta phải đằng vân giá vũ, cưỡi lên nhật nguyệt đó mà.”

Liễu Huyền An thuận miệng trả lời, trong viện đã có một người cười nói: “Hay cho một câu đằng vân giá vũ, cưỡi lên nhật nguyệt.”

Đó là một ông lão đã lớn tuổi, trong tay cầm một cái kiềm, xung quanh người chất đầy vật liệu gỗ và bản vẽ, hiển nhiên chính là vị thợ mộc tên Lý Lão Quả. Ông ta đứng lên hành lễ: “Vương gia, Liễu nhị công tử.”

Liễu Huyền An nhìn các loại cơ quan tinh xảo xếp đầy dưới đất, lập tức hưng trí bừng bừng.

Lúc này A Ninh đã khiêng con “Mị” từ trong xe ngựa ra, vốn mọi người đã nhất trí yêu cầu phải tháo dỡ cái thứ quỷ quái này, tốt nhất là đốt luôn, hủy thi diệt tích sạch sẽ đề phòng Trương đại nhân tìm tới cửa. Nhưng Liễu Huyền An lại tiếc công, y cảm thấy mình còn có thể sửa nó lại thành một vũ cơ biết đón gió khiêu vũ thực thụ, Lương Thú đành cho ngươi khiêng con rối gỗ này cùng đưa lên núi.

Nữ quỷ không còn bị che kín, mũ chụp trên đầu rơi xuống làm lão thợ mộc bị dọa giật mình: “Đây là thứ gì vậy?”

Liễu Huyền An qua loa đáp, thứ tốt, thứ tốt, sau này ta sẽ kể tỉ mỉ với tiền bối.

Thế là mọi người cùng nhau ở lại trên núi.

Vì mười mấy ngày rảnh rỗi này mà đoạn thời gian trước Lương Thú đã bận rộn một phen, Liễu Huyền An viết cho hắn một thực đơn bồi bổ thân thể. Kiêu Vương điện hạ vẫn bị ám ảnh với món “đồ sống ngâm giấm ngũ vị”, cảnh giác hỏi: “Lại là phương thuốc học từ sách cổ nào à?”

“Ta chép ra từ sách của cha ta.” Liễu Huyền An tiếp tục múa bút thành văn.

Lương Thú thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Mà sự thật cũng chứng minh ghi chép nghiên cứu của Liễu trang chủ cực kỳ hữu dụng, Lương Thú ăn uống theo thực đơn này, mệt mỏi trong người thoáng cái biến thành hư không, tinh lực tràn đầy —— Tuy hắn vốn đã tinh lực tràn đầy, nhưng hiện tại phải nói là vượng càng thêm vượng.

A Ninh chính mắt trông thấy Vương gia một chưởng đánh nát đá tảng, cây to xung quanh rung bần bật, vội vàng chạy về bẩm báo cho công tử nhà mình, như thế này có tốt thật không, sao ta cứ có cảm giác công phu của Vương gia đã thoát ly phạm trù của người thường luôn rồi? Ngày xưa vị kiếm khách đệ nhất võ lâm Trung nguyên đến nhà chúng ta chẩn bệnh cũng không có cách nào đột phá bản thân lên loại cảnh giới ảo ma này đâu.

“Không thành vấn đề.” Liễu Huyền An tỉ mỉ điêu khắc một cái đinh gỗ, “Kiếm khách không thể đột phá cảnh giới là vì trong lòng hắn nôn nóng muốn đột phá, mà Vương gia làm được, bởi vì hắn chưa bao giờ muốn hơn kém ai, chỉ tập trung nhàn hạ vận dụng võ học, không can hệ gì mấy đến phương thuốc của cha ta.”

Vừa nói y vừa lắp đinh gỗ vào thuyền bay: “Cánh buồm da trâu đâu rồi?”

“Các thẩm thẩm trong thôn vẫn đang may.” A Ninh ngồi xổm dưới đất nhìn đủ loại linh kiện cổ quái bốn phía, “Lần này thật sự có thể bay lên bốn vạn tám ngàn dặm sao?”

“Đương nhiên là không thể.” Liễu Huyền An nói, “Bay lên cao bốn vạn tám ngàn dặm là chuyện mà nhân tài ngàn năm sau mới làm được, hiện tại chúng ta đành bay thấp một chút, từ ngọn núi này bay sang ngọn núi kia đã không dễ dàng rồi.”

Quả thật không dễ dàng, vì khoảng cách giữa hai ngọn núi đã là rất xa, cũng rất cao so với mực nước biển. Lão thợ mộc có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa thêm một Liễu nhị công tử giỏi hệ thống lý luận, hai người phối hợp thật sự làm ra được một chiếc thuyền bay, tuy không thể lớn được như tòa Mộc Dương Điện, nhưng dù sao vẫn là một chiếc thuyền bay hoàn toàn có thể bay được lên trời!

Lương Thú và Liễu Huyền An là những người đầu tiên bay thử.

Một vòng thị vệ đứng xung quanh đều sợ hãi mặt mũi trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống khuyên can. Chuyện này… vạn nhất xảy ra chuyện không may thì sao? Vương gia thân thể đáng giá vạn kim, không thể mạo hiểm như vậy, chi bằng cứ để cho thuộc hạ ——

Lời can gián trung thành còn chưa nói xong, thuyền bay đã chở hai người ầm ầm lướt đi trong gió.

Thị vệ sợ hãi: “Vương gia!”

Liễu Huyền An nói: “Sau khi trở về thì giải thích rõ cho mọi người một chút đi, không phải chúng ta không muốn chờ bọn họ nói cho xong, mà vì hướng gió lúc này đang phù hợp.” Thuyền bay không có động lực nào khác, bay lên hoàn toàn nhờ sự phối hợp của sức gió, cơ quan và thao tác do người điều khiển, cho nên phải lợi dụng thời cơ thích hợp nhất để cất cánh.

Lương Thú khống chế phương hướng, cười nói: “Được, ngươi nhớ đứng vững một chút.”

Các thị vệ đứng trên vách núi và bá tánh trong Tiểu Đào Nguyên đều căng thẳng ngẩng đầu quan sát, từ vị trí của bọn họ nhìn lên, con thuyền bay kia dường như sắp lao vào mặt trời hồng rực trong ánh chiều tà. Tất cả mọi người đều cực kỳ kích động, bởi vì trước đó chưa từng có ai nghĩ đến một con thuyền thật sự có thể bay trên trời!

Lương Thú kéo tay Liễu Huyền An đặt lên cơ quan để y tự điều khiển phương hướng, hỏi: “Chơi vui không?”

“Vui lắm.” Liễu Huyền An nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao rộng thần bí phía trên.

Lương Thú ôm chặt y từ đằng sau: “Đôi khi ta cảm giác ngươi không quá giống người của thời đại này, mà từng du hành đến thế giới của ngàn vạn năm sau, cho nên trong đầu mới cất chứa đủ loại ý tưởng cổ quái thoạt nhìn không thực tế, nhưng cuối cùng vẫn có thể trở thành sự thật như thế này.”

“Ta chưa từng đi, nhưng tư tưởng thì đã đi qua rồi, tư tưởng ấy mà, gió thổi đến đâu nó sẽ theo đến đó, dù là mấy ngàn năm trước hay mấy vạn năm sau, đều có thể đi.” Liễu Huyền An nói, “Nắm chặt một chút, chúng ta chuẩn bị đáp đất.”

Lương Thú nắm chặt mu bàn tay y cùng nhau dùng lực điều khiển thuyền bay vào nơi sâu nhất trong núi.

Tiếng hoan hô phía bên kia núi nổi lên như sấm dậy, dân chúng trong các thôn xóm vô cùng kích động, bởi vì có lẽ trong lòng mỗi người đều ẩn giấu giấc mộng được bay lên trời, bây giờ giấc mơ thành sự thật đương nhiên phải vui vẻ. Mọi người náo nhiệt như ăn Tết, sôi nổi kéo về thôn Lương Thú và Liễu Huyền An ở muốn tận mắt được thấy thuyền bay.

Tin tức nhanh chóng truyền về Mộng Đô.

Kiêu Vương điện hạ và Liễu nhị công tử vốn đã là tiêu điểm của những câu chuyện truyền kỳ, chỉ cần đứng bên đường không làm gì đã bị biến thành nhân vật trong mấy chục mấy trăm cuốn thoại bản truyền tay truyền miệng, càng miễn bàn lần này bọn họ thật sự bay lên trời, vì thế càng có nhiều bá tánh cưỡi ngựa đi xe chạy về Tiểu Đào Nguyên xem náo nhiệt, khiến toàn bộ bảy tám con đường chật cứng như nêm cối, giao thông hỗn loạn như tơ vò.

Đầu Lương Dục càng đau, rốt cuộc hai người kia là thần tiên phương nào, vì sao đã chui vào chốn thâm sơn cùng cốc vẫn có thể tạo ra ồn ào huyên náo đến bực này?

Đám lão thần râu bạc đồng loạt can gián, chẳng lẽ không ai có thể quản nổi Kiêu Vương điện hạ hay sao?

Các tài tử tân khoa trẻ tuổi lúc này mới phát huy tác dụng, đứng ra tranh luận với hội cựu thần rằng, phi loan kia thật sự có thể bay lên trời ngàn dặm, cuộc phi hành vừa lãng mạn vừa táo bạo như thế xứng đáng là biểu trưng cho thời kỳ Đại Diễm phồn thịnh hào hoa, vì sao phải ngăn cản?

Hai bên tranh luận ầm ĩ không dứt, để đổi lấy ít giây phút thanh tịnh, cũng là để trấn an các vị cựu thần, Lương Dục đành phái ra một người đi khuyên can tượng trưng. Phái ai bây giờ, phái Ninh Nghi công chúa. Sắp xếp này nghe qua rất hợp lý, bởi vì trên thế gian cũng chẳng có mấy ai thật sự quản được Kiêu Vương điện hạ.

Kết quả ngày đầu tiên Ninh Nghi công chúa lên núi, hôm sau đã đặt chân lên phi loan bay từ ngọn núi này qua ngọn núi bên kia, chỉ bay một lần là nghiện. Có điều nàng cảm thấy thuyền bay trước mắt quá mộc mạc, cũng chở được quá ít người, không tương xứng với giấc mộng bay lượn lãng mạn hoành tráng chút nào, vì thế sai phái cung nữ trang trí thuyền bằng rèm mỏng hoa lụa cho hoàn toàn mới. Đến ngày thứ năm, nàng vô cùng hào hứng bay lên lần thứ hai, bản thân hóa trang thành tiên nữ đeo trang sức chuông bạc leng keng, cầm lẵng hoa vừa bay vừa rải, còn đưa theo nhạc công lên thuyền tấu đàn tỳ bà làm nền.

Bá tánh trông thấy càng thêm hoa mắt, bên tai còn văng vẳng tiếng nhạc tiên, tin đồn cũng ngày một ly kỳ huyên náo.

Kéo tới càng nhiều người hơn.

Hội lão già râu bạc: “…”

Lương Dục dở khóc dở cười, trước tiên sai người đón muội muội về lại phủ công chúa, lại triệu kiến cả đệ đệ vào cung mắng mỏ: “Đệ không có lúc nào yên tĩnh một chút được à?”

“Không chỉ để giải trí, nếu vật ấy dùng tốt thật, tương lai có thể triển khai dùng trên chiến trường.” Lương Thú giải thích, “Nếu trong triều có lão già nào thật sự nói nhiều quá đáng ghét, chi bằng hoàng huynh cứ đưa người đó tới đây, ta đích thân dẫn hắn bay một chuyến.”

Lương Dục nhìn thẳng vào hắn.

Lương Thú nhận ra ý của đối phương, cự tuyệt: “Ai cũng được, riêng hoàng huynh không thể thử. Phía sau hoàng huynh là cả giang sơn xã tắc, không thể xảy ra dù chỉ một tia sai lầm. Hơn nữa nếu việc này truyền ra, mấy lão già kia còn không kéo nhau đến trước cửa nhà thần đệ thắt cổ tập thể hay sao.”

Lương Dục đành phất tay đuổi người ra ngoài.

Rốt cuộc làm thiên tử là phải làm đến nơi đến chốn, lưng gánh vác cả giang sơn, quả thật không có cách nào tự do bay lượn trên trời.

Mỗi người có một số phận riêng, cũng có lợi thế của riêng mình.

Lương Dục bật cười một tiếng vì ý muốn ham chơi ngắn ngủi, tiếp tục xoa ấn thái dương đau nhức, ngồi phúc đáp tấu chương.

Ở Tiểu Đào Nguyên, Liễu Huyền An đề nghị: “Chờ tương lai Thái tử đăng cơ Hoàng thượng thoái vị, chúng ta lại dẫn huynh ấy cùng nhau bay lên trời.”

Lương Thú nói: “Khi đó mọi người đều già cả, làm sao còn sức lực điều khiển cơ quan nữa.”

“Cơ quan sẽ tiếp tục cải tiến, chờ chúng ta già rồi, nói không chừng chỉ cần gạt nhẹ một cái là được.” Liễu Huyền An nói, “Đâu ai nói trước được gì.”

Lương Thú gật đầu: “Phải, là ta quá thiển cận.”

Liễu Huyền An nằm trên nhuyễn tháp tựa vào ngực hắn, khoác một cái chăn mềm, hai người cùng nhau ngắm nhìn dải ngân hà lấp lánh trên cao. Đêm trong núi rất lạnh, vì thế y vô thức nhích lại gần Lương Thú hơn, bàn tay thò hẳn vào vạt áo hắn sưởi ấm.

Một lát sau, Lương Thú hỏi: “Đang sờ chỗ nào thế?”

Liễu Huyền An đáp: “Xương sườn trên.”

Lương Thú: “… Không cần quá chuyên nghiệp như vậy đâu.”

Liễu Huyền An nói: “Thế thì Vương gia đừng hỏi.”

Lương Thú xoay người ôm y: “Để ta cũng sờ ngươi một chút, chỗ này là xương gì nào?”

Vừa nói vừa thò tay vào vạt áo không phân vị trí trước sau, kéo cho chăn loạn thành một đống, cũng xo.a nắn cho người trong lòng mềm thành một cục. Tiên ngủ tùy tiện phóng khoáng không có ý kiến gì với hành vi vô lại của hắn, ngược lại còn cảm thấy tình huống màn trời chiếu đất thế này… dù sao cũng khá tự do. Y thở hồng hộc ôm cổ đối phương, vừa bị hôn choáng váng vừa tình mê ý loạn.

Lương Thú dùng ngón cái vuốt ve nốt ruồi nhỏ dưới hầu kết, nhìn người trong lòng áo quần bất chỉnh, đang tính toán đêm nay phải xuống tay từ đâu, bất thình lình bên ngoài tường vang lên một chuỗi tiếng nhạc!

Nhà nhỏ giữa rừng lúc nửa đêm vang lên tiếng đàn, kể thôi đã thấy cực kỳ ma quái. Lương Thú túm chăn bọc kỹ Liễu Huyền An lại, mình thì trở tay cầm lấy bội kiếm đặt trên bàn ngẩng đầu nhìn, lại nghe thêm hai tiếng “boong boong” nữa!

Liễu Huyền An vội ngăn: “Đợi một lát đã!”

Âm thanh này hình như có hơi quen tai.

Ngay sau đó, một làn váy áo màu đỏ bay lên thướt tha xoay tròn giữa không trung, đầu ngửa chân đá lắc lư nhẹ nhàng đáp xuống sân viện.

“Rắc!” Cái đầu gỗ xoay đủ một vòng, tay cũng giơ cao, sau đó không động đậy nữa, bởi vì gió đã ngừng thổi.

Lương Thú: “…”

Liễu Huyền An kỳ quái: “Ủa, vì sao nó lại tự bay ra đây được?”

Lương Thú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười kinh dị của rối gỗ, thành thật nói: “Vốn không đáng sợ lắm, ngươi vừa nói ra, không khí lập tức thay đổi luôn đấy.”

Liễu Huyền An biết sai liền sửa: “Vậy ta không nói nữa, Vương gia mau vác nó trở về kho đi.”

“Không vác.” Lương Thú nói, “Nếu nó đã muốn đến thì cứ cho nó đứng đi.”

Liễu Huyền An sửng sốt: “Hả?”

Lương Thú cúi đầu hôn y.

Tuy Liễu Huyền An thế này cũng được, thế kia cũng được, nhưng trong tình huống phiên vân phúc vũ thế này, bên giường lại có một con rối gỗ quỷ dị đứng nhìn chằm chằm, cũng thật sự cảm thấy có hơi không được cho lắm. Lương Thú không nghe lời, hơn nữa còn cảm thấy bộ dạng lóng ngóng này của y rất chọc người yêu thương.

Kiêu Vương điện hạ không thèm quản nó là người gỗ hay người đá, thích đứng thì cứ đứng, đứng xếp thành một hàng ở đó cũng được.

Liễu Huyền An đành phải nhắm mắt không nhìn, nhưng đúng lúc này dây đàn trong bụng rối gỗ lại gảy lên tưng tưng ầm ĩ, âm thanh lúc xa lúc gần cứ như nó đang tiến đến gần để nhìn kỹ hơn.

Qua một lúc, vạt áo rối gỗ bị gió thổi tung lên, phất qua vòng eo trầ.n trụi đang lay động không ngừng của Liễu Huyền An, nhẹ nhàng như cánh bướm, nhưng đủ kíc.h thích khiến toàn thân y run rẩy.

“Nhẹ một chút nào, cục cưng.” Lương Thú ghé vào lỗ tai y bật cười, vừa cắn vừa nghiền vành tai trắng nõn, không biết đã nói ra lời vô liêm sỉ nào làm thần tiên bốn vạn tám ngàn tuổi cũng không chịu đựng được, đỏ lựng từ trên mặt lan xuống tận ngón chân.

Có lẽ chính rối gỗ cũng không chịu nổi, kéo hai cái chân gỗ trong gió “lạch cạch” lùi về sau, nhảy phốc lên một cái, bay về phía bên kia phòng ốc.

Cuối cùng Liễu Huyền An cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Lương Thú thưởng thức mắt cá chân mảnh mai của y, ra vẻ tiếc nuối, sao lại đi mất rồi, hay là ta vác nó trở về nhé.

Liễu Huyền An buồn bực, tung chân đá một cái không nhẹ không nặng.

Lương Thú cười ôm lấy y: “Được được được, không vác nữa.”

Sau đó lại là một đêm mưa rền gió dữ, cây hoa lê trong ba ngàn đại đạo bị mưa đánh cho lá hoa tan tác, mềm oặt muốn chạm cũng không chạm nổi. Liễu nhị công tử trong hiện thực cũng bọc chăn ngủ thẳng đến trưa mới bị đánh thức, tỉnh giấc ngồi dậy lại nheo mắt nghe tiếng nói chuyện bên ngoài nửa ngày.

“Công tử, người dậy rồi sao?” A Ninh thò đầu vào thăm dò, “Rửa mặt nhé?”

Liễu Huyền An kéo giọng khàn khàn lên tiếng.

A Ninh bưng nước ấm nhanh nhẹn tiến vào, mở cửa sổ ra cho thông khí, lại giúp y mặc quần áo chỉnh tề.

Hai mắt Liễu Huyền An vẫn không thể mở ra hoàn toàn, chỉ hỏi: “Bên ngoài đang ồn ào gì thế?”

“Là lão bá thợ mộc.” A Ninh nói, “Chiều hôm qua ông ấy nói chuyện nhàn rỗi nên lấy rối gỗ của chúng ta từ trong kho ra, nói là muốn sửa lại cơ quan. Kết quả còn chưa sửa xong, sáng nay đi tìm, con rối gỗ đã ở bên thành giếng cạn rơi tung tóe mỗi nơi một mảnh, không biết có thể ráp lại không nữa.”

Liễu Huyền An tỉnh ngủ hẳn: “Ơ?”

“Chắc là hôm qua khóa cửa không kỹ, đúng lúc gió lớn nên nó bị thổi chạy.” A Ninh tiếp tục giúp y lau mặt, “Người đang tranh cãi ầm ĩ là vợ của lão bá, trước nay bà ấy luôn tin quỷ thần, nghe chuyện xong liền quả quyết là tám phần rối gỗ đã xem phải thứ không nên xem, cho nên mới xấu hổ không chịu nổi, đâm mình vào thành giếng tự sát.”

Sắc mặt Liễu Huyền An không đổi: “… Ta không hỏi, ngươi cũng không cần nói nữa.”

A Ninh gật đầu: “Ừm, không nói nữa.”

Thế đấy, rối gỗ thì có thể nhìn thấy cái gì.

Vô lý, cực kỳ vô lý.