Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 130: Cuộc sống ở vương thành (3)




Cuối cùng vẫn bị ca ca chấn kinh quá độ đuổi ra ngoài

Edit: Leia

Ở thời điểm không khẩn cấp Liễu Huyền An sẽ không bao giờ vội vàng, mà chuyện sửa chữa Kiêu Vương phủ lại bị y xem là chuyện không khẩn cấp nhất, cho nên thái độ rất được chăng hay chớ. Quy trình thường là đang ngồi vẽ bản thảo thì bỗng nhiên y cảm thấy mệt mỏi, lập tức ném bút leo lên nhuyễn tháp ngủ hết cả một buổi chiều, thế cho nên tiến độ công trình càng ngày càng chậm. Đến nỗi ngay cả A Ninh cũng bắt đầu hoài nghi không biết mình có phải chờ thêm mười năm nữa mới được nhìn thấy nhà mới của công tử không.

Đương nhiên Lương Thú sẽ không thúc giục y, lười vẽ thì không cần vẽ. Về phần các công tượng thợ thủ công, gia chủ không thúc giục, mọi người cũng vui vẻ nhàn hạ theo, vì thế cả tòa vương phủ tiếp tục mộc mạc sơ sài đứng sừng sững, ai ai cũng an nhàn —— Nhưng chỉ được vài ngày, trời mưa to một cái lập tức xuất hiện vấn đề phiền lòng, mùa thu lại là mùa mưa nhiều. Liễu Huyền An nằm trong lòng Lương Thú ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau đẩy cửa ra suýt nữa bị lớp bùn vàng trong sân bắn tung tóe lên người.

A Ninh không thể không gọi người chở một xe đá đến lót tạm trong viện một con đường mòn, đi không cẩn thận ngã nhào một cái, thế là nằm trên giường ba ngày không ngồi dậy nổi.

Sửa chữa chủ viện biến thành chuyện gấp lửa sém lông mày!

Sâu lười đành phải ra quyết định: “Vậy bắt đầu đi.”

Thế là y bắt buộc phải chăm chỉ, ngày ngày đi sớm về khuya nhốt mình trong thư phòng nghiên cứu hơn nửa tháng, cuối cùng mới quyết định xong tất cả các bản vẽ. Lương Dục ban cho đệ đệ loại vật liệu gỗ tốt nhất, từng xe đá lát ngói lợp cũng được rồng rắn đẩy vào vương phủ. 

Liễu Huyền An hỏi: “Chúng ta có phải sang nơi khác ở tạm không?”

Lương Thú đề nghị: “Đi, chúng ta vào cung ở một thời gian.”

Nơi hắn ở ngày xưa tên Trinh Tường Điện nằm ở tây nam Ngự Hoa Viên, mặc dù vẻ ngoài không được tính là lộng lẫy xa hoa, vị trí cũng hẻo lánh, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với Kiêu Vương phủ rách nát. Lão quản gia vội vàng sai phái hạ nhân quét tước dọn dẹp, Liễu Huyền An đi ra đi vào một vòng, thư phòng khá nhỏ, hậu viện lại có một khoảng sân cực kỳ lớn chất đống rất nhiều binh khí, nhân tiện nhận xét: “Quả thật rất giống nơi ở của Vương gia.”

“Phòng trống nhiều lắm, để ta chọn cho ngươi một phòng lớn nhất sáng sủa nhất làm thư phòng.” Lương Thú khoác vai y, “Nhìn xem còn thiếu cái gì không?”

Liễu Huyền An đánh cái ngáp: “Không thiếu gì hết.”

Yêu cầu sinh hoạt của y luôn luôn cực kỳ thấp, còn thường xuyên muốn khoác loại áo vải thô nhất, đi chân trần lội dưới suối nghe tiếng biển trúc trong núi kêu xào xạc, đói bụng thì cúi xuống bắt một con cá trắng, đốt một đống lửa trong rừng nướng lên, không cần dầu muối cũng xong.

“Không được.” Lương Thú nhắc nhở, “Ngươi không bắt được cá.”

Liễu Huyền An ngẫm nghĩ: “Vậy lần sau ta sẽ mang Vương gia đi cùng.”

Tâm tình lương Thú rất tốt, cảm thấy bản thân vô cùng hữu dụng.

Lương Dục đã có kinh nghiệm cho nên không tỏ thái độ gì với vẻ mặt tỏa sáng bừng bừng của đệ đệ hư đốn nhà mình nữa, mất công lại hỏi ra một đống chuyện xấu hổ không tiền đồ khác, vì thế chỉ phái ngự trù chuyên làm đồ ăn Giang Nam qua hầu hạ. Kết quả hôm trước ngự trù vừa vào Trinh Tường Điện, hôm sau Kiêu Vương điện hạ đã đau bụng không thể dự tảo triều.

Lương Dục vô cùng giận dữ chuẩn bị lôi ngự trù ra hỏi tội, may mắn một nội thị đúng lúc chạy hồng hộc về bẩm, ngự trù Giang Nam chỉ vừa vào Trinh Tường Điện chưa kịp trổ tài gì, thức ăn tối hôm qua Vương gia dùng là do đích thân Liễu nhị công tử vào bếp.

“…”

Nội thị tiếp tục nói: “Hình như là làm theo công thức gì đó trong sách cổ, nấu ra một bát lớn. Vương gia không chia cho ai ăn, cho nên trên dưới cả phủ chỉ có mình ngài ấy bị bệnh.”

Lương Dục thật sự không muốn nghe nữa.

Tại Trinh Tường Điện, Kiêu Vương điện hạ đang nằm trên giường, trán đắp khăn, kim tôn ngọc quý ăn một chén mì nấu rau xanh và thịt thái nhuyễn. May mà Cao phó tướng đã trở về Tây Bắc, nếu không, bắt gặp việc vui này chắc chắn phải nhạo báng đủ ba ngày.

Liễu Huyền An phân tích: “Có lẽ là do ăn đồ không chín rồi.”

Lương Thú hào phóng nói: “Biết sao được, lần tới để ta nấu chung với ngươi.”

Liễu Huyền An kiên quyết cự tuyệt, sau món đào hầm “một miếng là no” và “đồ sống ngâm giấm ngũ vị”, y sẽ không bao giờ tin tưởng thứ gọi là bí kíp nấu ăn cổ truyền nữa, từ giờ đến hết đời cũng không làm. 

Lương Thú nhịn cười: “Cũng tốt mà, hôm nay cứ ở nhà ngủ một giấc, ngủ dậy thì dẫn A Ninh đi nhìn xung quanh một vòng, trong cung có nhiều chỗ chơi vui lắm.”

“Ừ.” Liễu Huyền An đáp ứng, tiếp tục giúp hắn đặt gói thuốc ấm ủ bụng.

Thể lực Lương Thú vốn tốt, chỉ nằm trên giường một ngày đã sinh long hoạt hổ trở lại triều đường, tiếp tục bận rộn chọn lựa nhân tài. Chiều hôm nay A Ninh mạnh mẽ lôi được công tử nhà mình rời giường, vừa lừa vừa dỗ y kéo ra ngoài tản bộ tiêu thực, còn nói: “Trong thư nhà đại công tử cố ý dặn dò, mỗi ngày công tử phải đi hết tám ngàn bước.”

Tám! Ngàn! Bước! 

Liễu Huyền An vừa nghe đến con số kinh người này là bàn chân bắt đầu đau, vì thế ngoan cố ôm lấy một gốc đại thụ tìm cớ, đột nhiên ta nhớ ra mình còn có một việc đẽo mộc chưa kịp làm.

Ở phương diện này A Ninh tương đối dễ nói chuyện, dù sao chỉ cần công tử nhà mình chịu nhúc nhích, đừng suốt ngày nằm ngủ là được, liền hỏi: “Là công việc gì thế?”

“Chơi vui lắm.” Liễu Huyền An túm ống tay áo cậu quay về Trinh Tường Điện. Sau khi dẹp bỏ mấy cuốn sách nấu ăn, gần đây y đang lật xem một cuốn sách chuyên viết về các loại cơ quan tinh xảo phức tạp tên《 Chuẩn Mão Tập* 》, bên trong viết thời cổ từng có một thư sinh nghèo bởi vì không có tiền cưới thê tử nên tự mình dùng gỗ khắc ra một mỹ nhân tuyệt thế, không chỉ giống hệt người thật mà còn biết đón gió nhảy múa, điệu nhảy thướt tha như phù phong dương liễu, lúc thả nó ra lập tức khiến nam nhân cả thôn mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

*Chuẩn Mão 榫卯, tức mộng và lỗ mộng, với một bên lồi (凸) và một bên lõm (凹) ráp vào nhau, là kết cấu chính để chế tác đồ nội thất của người cổ đại phương Đông, không cần dùng đến đinh mà những thanh gỗ vẫn có thể kết nối với nhau một cách chắc chắn.

Thư sinh liền đặt tên cho con rối gỗ đó là “Mị”.

A Ninh cảm thấy truyền thuyết này nghe quá nhàm chán, tại sao thư sinh không ngày đêm đèn sách thi cử đỗ đạt công danh đi, hết gọi hồ ly rồi đến gọi tiên nữ, bây giờ lại còn chế ra người gỗ xinh đẹp.

“Dù chuyện xưa có dở thì cơ quan cũng mô tả đầy đủ rồi, chúng ta cứ làm thử một con xem sao.” Liễu Huyền An nói, “Ta thấy vật liệu cần dùng không nhiều, đúng lúc cuối thu gió cũng lớn.”

Y nói là làm, bởi vì nếu mặc kệ thì mỗi ngày phải đi đường tám ngàn bước, tám ngàn bước đấy, thật sự rất đáng sợ!

Thị vệ Trinh Tường Điện cực kỳ phục tùng Liễu nhị công tử, rất nhanh đã tìm đủ mảnh gỗ, đinh tán và da trâu về. Liễu Huyền An ngồi trên băng ghế nhỏ, trên đầu gối lót một miếng da trâu chăm chú đẽo gọt hình dạng từng miếng gỗ. A Ninh đứng bên cạnh thở dài thườn thượt, có cảm giác mình bị công tử lừa rồi, bởi vì sâu lười cuối cùng vẫn không nhúc nhích gì mấy.

Sau đó một lúc Lương Thú cũng được nghe về chuyện Liễu Huyền An muốn phục dựng một cơ quan thượng cổ, liền đích thân vào hậu viện xem sao: “Là con phi loan hai ngày trước ngươi đọc trong thư phòng à?”

“Không phải, con phượng kia lớn quá, chút vật liệu này làm cánh cho nó còn không đủ.” Liễu Huyền An đưa bản vẽ cho hắn, “Là một con rối gỗ biết đón gió nhảy múa.”

Lương Thú ngạc nhiên: “Nhảy múa được thật?”

“Thật đấy, ta còn làm thêm chút cải tiến, chăng thêm dây đàn trong bụng nó, gió thổi qua sẽ vang lên tiếng nhạc.” Liễu Huyền An nói, “Đến lúc đó Vương gia chỉ cần chờ xem thôi.”

Lương Thú phối hợp gật đầu: “Được, ngươi cứ từ từ làm, ta chờ được mở mang tầm mắt. Nhưng mà hôm nay dừng ở đây thôi, đi ăn cơm nào.”

Liễu Huyền An dùng sức duỗi eo, đứng dậy phủi phủi vụn gỗ trên người mình, vừa cùng hắn chậm rãi đi bộ vừa thuận miệng hỏi: “Vương gia hôm nay trên triều thế nào?”

“Lại gặp một lão già bảo thủ.” Lương Thú nói, “Tên Trương Húc, lần trước ta từng kể ngươi nghe về người này rồi đúng không? Thật ra lão ta không quá cổ hủ giáo điều, chỉ là quá keo kiệt, cái này không cho, cái kia cũng không cho, một xu cũng không dám bỏ, cảm thấy mọi việc đều phải lấy ổn thỏa làm trọng.”

Về phần ổn thỏa thế nào, dù sao trong mắt Trương đại nhân, hết thảy kế hoạch do Kiêu Vương điện hạ đề đạt đều không ổn, cho nên nghe cái nào lập tức phủ quyết cái đó, gạt xong còn thao thao bất tuyệt một đống lý do, lời nói khẳng khái, Lương Thú nghe xong đầu to ra một vòng. Loại chuyện như chính kiến trước nay chưa từng có tuyệt đối đúng, cũng không có tuyệt đối sai, toàn bộ đều phải gác lại bất đồng, tìm kiếm điểm chung mà giải quyết, cho nên thật ra Lương Thú không hiềm khích gì với vị Trương đại nhân kia, nhưng không hiềm khích không có nghĩa là hắn không bốc hỏa.

Lương Thú nói: “Mau dỗ ta đi.”

Liễu Huyền An vỗ vỗ ngực hắn: “Suy nghĩ đơn giản mới sống được lâu, chỉ cần thả lỏng đầu óc, chúng ta đừng để ý tới ông ta nữa là được.”

“Hôn một cái.”

“Được.”

Hoặc hôn nhiều thêm mấy cái cũng không thành vấn đề.

……

Liễu Huyền An lên kế hoạch rất hoàn chỉnh, hôm nay làm tay trái, ngày mai làm tay phải, ban đầu còn rất tích cực chịu khó, về sau lại bắt đầu làm biếng. A Ninh làm trợ thủ cho y, thuận tiện đề đạt ý kiến: “Hai chân chỉ dùng hai cọc gỗ thế thôi à? Sao công tử không đẽo gọt kỹ thêm một chút đi.”

“Cơ quan, quan trọng là cơ quan bên trong, hình dạng bên ngoài không quan trọng.” Liễu Huyền An ráp hai cái cọc gỗ vào, lại hỏi, “Đầu đâu?”

A Ninh ôm tới một quả cầu gỗ phủ keo dịch dung, ngày hôm qua cậu đẽo suốt cả buổi, cuối cùng cũng miễn cưỡng ra hình ra dạng, nhân tiện nói: “Ta đi lấy sơn dầu, công tử vẽ trước mặt mũi cho nó thật đẹp vào!”

“Ngươi vẽ đi, ta còn chút việc chưa xong.” Liễu Huyền An vội vàng gõ đinh gỗ.

“Ta?” A Ninh khó xử, “Nhưng ta không biết vẽ mà.”

“Mắt mũi miệng thì có gì mà không biết vẽ, chúng ta không phải thư sinh trong sách, không cần nó đẹp khuynh quốc khuynh thành, tùy tiện vẽ đại khái cho giống mặt người là được.”

Đại khái giống mặt người, yêu cầu này hình như khá thấp, A Ninh cảm thấy mình thử một chút cũng được. Cậu ôm cái đầu gỗ nín thở tập trung phác họa, ra sức tưởng tượng ra hình dáng đại mỹ nhân. Đáng tiếc năng lực có hạn, vẽ khoảng nửa canh giờ vẫn chưa ra hình gì, đành phải cầu xin: “Công tử, ta cảm thấy ta vẽ ra không giống người, giống quỷ hơn.”

Mặc dù mắt mũi mày đều rất chỉnh tề, cũng đặt ở nơi nên đặt nhưng hoàn toàn không hề sinh động. Gương mặt trắng bệch, tròng mắt đen thui, đôi môi đỏ chót như vừa mới ăn thịt người, đặt giữa sân viện âm u hiệu quả kinh dị tăng lên gấp mấy lần.

Liễu Huyền An nhìn qua nhìn lại hai vòng, nhận xét: “Cũng được.”

A Ninh: “… Thế này mà được gì, yêu cầu của công tử cũng thấp quá rồi.”

“Ngươi thấy nó kinh dị là vì nó vẫn trọc, cũng chưa mặc xiêm y vào.” Liễu Huyền An nói, “Mấy sợi dây đàn phải mất một canh giờ nữa mới làm xong, Vương gia trở lại chưa?”

“Chưa về ạ, tối nay Vương gia phải ở trong cung dùng bữa.” A Ninh nói, “Vậy để ta mang xiêm y và tóc giả đến, công tử từ từ làm, chắc chắn chúng ta sẽ hoàn thành rối gỗ trước khi Vương gia trở về thôi.”

Lúc này sắc trời đã sẩm tối, A Ninh đứng dưới hàng đèn lồng mới thắp trong viện nhìn lại, mẹ ơi, trông càng kinh dị hơn!

Cậu nhanh chóng ôm bộ tóc giả và váy vóc tới, mặc vào cho rối gỗ xong mới lắp bắp hỏi: “Công công công tử, người cảm thấy thế này có ổn không? Sao ta lại nghĩ thà cứ để nó trụi lủi vẫn hơn ấy.”

“Ây dà, mặc kệ nó đi, tay áo rộng phiêu phiêu, biết múa là được.” Liễu Huyền An ôm hai cái chân gỗ, lại sai A Ninh xách đuốc soi gần một chút để tiện cho mình hoàn thiện người gỗ. Y cầm cây búa nhỏ gõ lộc cộc một lúc, gõ xong, Liễu nhị công tử hài lòng lùi ra sau mấy bước cẩn thận thưởng thức. A Ninh ở bên cạnh không đành lòng bịt chặt hai mắt, bộ dạng thế này chắc chắn sẽ hù thư sinh chết luôn tại chỗ.

Đột nhiên Liễu Huyền An reo lên: “Nổi gió rồi!”

Gió bắc cuối thu thổi xuyên qua vạn dặm rừng già, có thể thổi bay một con rối gỗ mỏng manh dễ như bỡn. Giữa thảm lá rụng trong sân, hai ống tay áo hồng nhạt của rối gỗ đột ngột nâng lên quấn vào nhau giữa không trung, đôi chân gỗ tráng kiện bước về phía trước, bả vai “rắc” một tiếng ngửa ra sau, dây đàn giấu trong bụng vang lên từng tiếng nho nhỏ, cái cổ lắc lư, vòng eo vặn vẹo, thật sự bắt đầu đón gió nhảy múa!

Liễu Huyền An rất hài lòng, cảm thấy làm mộc đúng là đáng tin hơn sách dạy nấu ăn nhiều, tuy thoạt nhìn hơi dễ sợ, nhưng rối gỗ này mới chỉ là hình thức thô ban đầu, tương lai rảnh rỗi sẽ sửa chữa nâng cấp thêm, để nó nhảy múa được càng nhiều vũ điệu thướt tha.

Tiếng gió thổi vù vù, con rối gỗ cũng càng nhảy múa cuồng loạn chọc A Ninh bật cười, vừa định lên tiếng gọi mọi người trong phủ cùng ra xem náo nhiệt, rối gỗ lại thình lình lấy đà nhảy “phốc” một phát lên mái nhà!

“Ối!” Cậu giật mình hoảng sợ.

Liễu Huyền An cũng chấn kinh không nhẹ, chủ yếu là cánh tay con “Mị” kia trong lúc bay lên suýt nữa đã đập thẳng vào mặt y. Liễu nhị công tử lùi ra sau mấy bước định nhìn kỹ, cơ quan trong người rối gỗ đã bị sức gió nâng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước “bay” giữa trời!

“Mau kéo nó về đi!”

“Vâng!” A Ninh vội vàng đuổi theo từ cửa sau, Liễu Huyền An lo lắng gọi thêm vài thị vệ, cũng vội vàng chạy theo. Hai chủ tớ chạy đến thở không ra hơi, nhưng lúc này gió đang lớn, trên trời chỉ có một vầng trăng tròn mờ ảo, vậy là rối gỗ cứ thế biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ.

“…”

Ở một đầu khác, Trương Húc Trương đại nhân vừa xử lý xong công vụ, đang ngồi kiệu chuẩn bị băng ngang qua Ngự Hoa Viên hồi phủ —— Ông ta muốn đi theo đường cửa hông tiết kiệm thêm chút thời gian.

“Rầm” một tiếng, trước liễn kiệu xuất hiện một vật thể lạ không biết là gì, bị cắm chặt xuống mặt đất bùn!

“Á!” Hai gã kiệu phu sợ đến mức ngã ngồi xuống đất. Trương Húc bị xóc nảy kinh hách, vươn tay xốc màn kiệu lên: “Đã xảy ra chuyện ——”

Chưa nói xong câu đã thấy hai con mắt vô hồn tối om đang trừng trừng nhìn, mái tóc rối bù bay loạn, cái miệng đỏ tươi nở nụ cười quỷ dị, tay áo dài thượt chuẩn bị quấn vào cổ, tiếng động nghe như tiếng khóc ai oán không phát ra từ miệng thứ đó, mà là từ sâu trong ổ bụng!

“Răng rắc!”

Dưới tác dụng của sức gió, rối gỗ lần thứ hai nhấc tay múa, cái đầu xoay đủ một vòng tròn.

Trương đại nhân lập tức ngất xỉu!

“Có quỷ!” Kiệu phu vừa hô lên một tiếng đã sững lại, âm thanh hoàn toàn bị tắc trong cuống họng. Hộ vệ Kiêu Vương phủ nâng tay lưu loát đánh ngất người, khiêng rối gỗ quay đầu bỏ chạy như bay, còn không quên cõng luôn công tử sâu lười đi đứng chậm chạp nhà mình lên, trước khi rất nhiều Ngự lâm quân chạy đến đã kịp thời thành công khóa chặt cửa Trinh Tường Điện lại.

Ngày tháng yên ổn, không có chuyện gì.

Trương đại nhân xui xẻo được người ta vội vàng khiêng vào Thái Y Viện.

Lương Thú cưỡi ngựa trở về thì nghe xa xa có tiếng ồn ào, không vui lắm bèn sai người đi hỏi thăm thử, lại nghe được tin hình như Trương đại nhân gặp quỷ trong Ngự Hoa Viên.

Xưa nay Lương Thú đều xem chuyện ma quỷ là chuyện nhảm nhí, nghe xong còn buồn cười cho rằng tám phần là nhìn nhầm tấm áo rách hay diều giấy bay trên trời thành nữ quỷ rồi, liền mang chuyện thú vị này về Trinh Tường Điện định bụng kể cho sâu lười nhà mình nghe.

Kết quả đẩy cửa ra lại thấy Liễu Huyền An đang đứng giữa phòng đọ mắt với một con rối gỗ quỷ dị.

“Két!” Gió thổi làm rối gỗ lại uốn éo xoay tròn.

Lương Thú hít một hơi khí lạnh: “Shh!”

Liễu Huyền An thật sự buồn bực, xem ra cơ quan nhạy quá cũng không tốt, hơi một tí nói bay là bay.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Lương Thú cười mất nửa canh giờ. Ban đầu Liễu Huyền An còn không thèm để ý hắn, về sau thật sự không chịu nổi phải giơ chân đá một cước, giọng nói mang theo chút tức giận cực kỳ hiếm thấy: “Không cho cười!”

“Được được được, không cười.” Lương Thú hắng giọng, cố gắng nghiêm mặt, “Chuyện này ngươi đừng để lộ ra, ngày mai ta đi bẩm báo hoàng huynh.” Cho huynh ấy cười chung một phen.

Liễu Huyền An không hay biết nửa câu sau, không muốn hỏi, càng không muốn nhìn con rối gỗ kia thêm nữa. Lương Thú ngồi trên ghế ôm y trêu chọc câu được câu chăng, thi thoảng liếc qua bàn trông thấy nữ quỷ, không phải, trông thấy con rối gỗ đứng đó, nghĩ đến cảnh tượng thứ này đột nhiên đáp xuống trước mặt Trương Húc… Phụt!

Liễu Huyền An: “…”

Lương Thú: “Không cười không cười.”

Ngày hôm sau hắn tiến cung kể lại việc này, nói hai mươi câu thì cười hết mười lần. Lương Dục cũng cười, nhưng đồng thời cũng đau đầu không kém, chỉ vào mũi hắn mắng: “Còn cười, ta thấy đệ đang giở trò quỷ thì có.”

Lương Thú bị mắng cực kỳ oan khuất, ta không có, không phải ta.

May mắn là Trương đại nhân không có việc gì đáng ngại, Lương Dục nói: “Thôi, việc này dừng ở đây đi, đệ cũng đừng vội vàng thừa nhận. Gần đây ông ta không vừa mắt đệ, lòng dạ lại nhỏ nhen, nếu biết rối gỗ do Liễu nhị công tử làm ra, tám chín phần sẽ nghĩ ngay là do đệ đứng sau chủ mưu. Đến lúc đó lại sang chỗ ta khóc lóc đòi phân xử thì phiền lắm.”

Lương Thú tán thành: “Phải.”

Lương Dục tiếp tục nói: “Nhưng lần sau không được lấy mấy thứ đó ra làm lý do nữa! Quá dọa người. Ta hỏi riêng đệ thôi, nói đi, trừ con rối gỗ kia, trong hậu viện của đệ còn cất giấu thứ gì cổ quái nữa không?”

“Không có.” Lương Thú nói, “Trừ rối gỗ ra thì chỉ còn bản vẽ một con phượng hoàng. Phượng hoàng lại không đáng sợ, chỉ là hơi lớn, ừm… có lẽ là lớn bằng một nửa tòa Mộc Dương Điện.”

Lương Dục: “Lớn bao nhiêu?”

Lương Thú khoa tay múa chân một hồi, lớn như này này.

Con phượng hoàng lớn bằng một nửa tòa Mộc Dương Điện. Lương Dục chỉ tưởng tượng một chút đã thấy trước mắt tối sầm. Hắn hoàn toàn không chút hoài nghi năng lực làm việc của Liễu Huyền An, dù sao đối phương đã từng chế tạo cánh lượn thành công hai lần, một lần là công thành đánh phản quân, lần kia để tìm kiếm bộ tộc trong rừng. Nhưng hai lần đó đều dùng trên đỉnh núi cao hoặc rừng rậm bát ngát, nếu trong cung thình lình xuất hiện một con thuyền to bự bay phần phật theo gió khắp nơi giống thế thì…

Lương Thú giải thích: “Trước mắt vẫn chưa làm.”

Kết quả cuối cùng vẫn bị ca ca chấn kinh quá độ đuổi ra ngoài.

Liễu Huyền An hỏi: “Chúng ta không thể ở lại trong cung nữa à?”

Lương Thú nói: “Ừ, hoàng huynh lệnh cho ta mau chóng xử lý nốt công vụ trong tay rồi rời khỏi đây.”

Liễu Huyền An thoáng do dự: “Ta không chế phi loan thật mà.”

“Không được, ta biết ngươi muốn làm.” Lương Thú ôm eo y, cười nói, “Cho nên chúng ta rời cung đi, trước hết không về Kiêu Vương phủ, hoàng huynh cho ta nửa tháng nghỉ phép, ta đưa ngươi đến ở một nơi vui hơn!”