Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 128: Cuộc sống ở vương thành (1)




Trước mặt bao nhiêu người, phải đứng đắn, phải giữ thể diện!

Edit: Leia

Tòa nhà Kiêu Vương phủ rộng thì có rộng thật nhưng đã bỏ hoang nhiều năm, khó khăn lắm mới được sửa chữa, xui xẻo thế nào lại rơi vào tay Cao Lâm phụ trách —— Một là người này không có bao nhiêu mắt thẩm mỹ, hai là, thói quen tằn tiện đã sớm ăn vào máu, thời còn ở đại doanh Tây Bắc phải tiết kiệm tối đa từng xu, bây giờ về vương thành vẫn chưa sửa được tật xấu. Hắn vừa nghe thợ mộc nói dự định khắc hoa lên cửa sổ cho Vương gia nhà mình lập tức nghiêm khắc cự tuyệt, hoa cái gì mà hoa, không khắc, sơn lại cho mới là được rồi.

Đội thợ xây uyển chuyển giải thích, xưa nay chưa từng có vương phủ nào như vậy cả.

Cao phó tướng khăng khăng, đó là vì các ngươi chưa lên thành Nguyệt Nha đấy thôi.

Kiêu Vương phủ trong thành Nguyệt Nha trông như thế nào, chỉ có mấy cây cột cao cao đỡ mái ngói màu xanh đen, mỗi lần gió tây bắc thổi qua lại kêu vù vù âm trầm u ám, nếu trên mái nhà thả thêm vài con quạ, người bình thường chắc chắn không ai dám hiên ngang đi qua cổng. Một ngôi nhà giống nhà ma như vậy mà người ta vẫn sống bên trong rất tốt kia mà, không phải sao?

Hội công tượng không lay chuyển được hắn nên đành làm theo. Cả tòa nhà nói sửa chữa, thật ra chỉ là dọn sạch cỏ dại, phủi bụi sơn lại gỗ, đổi mới đồ gia cụ rách nát rồi lèn chặt lại đá lát nền dưới sàn một lần. Hạ nhân trong phủ không đến mười người, trong đó có năm là lớn tuổi, người nghễnh ngãng kẻ phong thấp. Thế nên ngày đầu tiên A Ninh bước vào vương phủ, chưa kịp uống một ngụm nước ấm đã phải đi xem bệnh cho người ta một lượt.

Chuỗi chuông gió bằng ngọc treo trước cửa sổ phòng ngủ kia có thể xem như là món đồ trang trí đẹp đẽ đáng giá nhất trong cả tòa vương phủ. Tuy Liễu Huyền An không phải người kén cá chọn canh, nhưng phong cách nhà cửa đơn sơ cùng khổ này hiển nhiên là kém “chốn cho thần tiên ở” trong lời Kiêu Vương điện hạ hứa hẹn quá xa. Một cơn giông cuối hè đổ xuống, nơi nơi trong viện toàn là bùn lầy, đi cũng đi không nổi, làm sao có thể để cho tiên ngủ “tùy tâm sở dục, muốn nằm đâu thì nằm đó” được.

“Trùng tu, chúng ta trùng tu lại lần nữa.” Lương Thú thề thốt, “Phải sửa thành một tòa đại trạch lộng lẫy xa hoa nhất vương thành.”

Liễu Huyền An không muốn sửa, chủ yếu là y cảm thấy vương phủ này quá rộng, đi hai ngày còn chưa đi hết, nếu trùng tu toàn bộ sẽ biến thành một đại công trình, mệt chết mất. Dù sao đối với riêng y, chỉ cần giường đủ thoải mái, phòng ốc không bị mưa dột là được rồi.

“Vậy không cần sửa hết.” Lương Thú nói, “Chỉ tu sửa viện chúng ta ở là được, hết thảy đều làm theo ý ngươi.”

Trong chuyện cung phụng tiên ngủ, Lương Thú đúng là có vài phần chấp niệm. Liễu Huyền An nằm trên chiếc nhuyễn tháp kêu kẽo kẹt, nghe đối phương tả chỗ này phải trồng hoa, chỗ kia nên trồng cây liền chậm rãi ngủ mất. Trong mộng, vương phủ cũng thật sự biến thành một vườn hoa màu sắc rực rỡ, gió đưa hương sen bướm lượn chập chờn, sau đó lại nghe bên tai có người hỏi: “Ngươi thấy như vậy có được không?”

Liễu Huyền An mơ mơ màng màng trả lời: “Được.”

Cứ như vậy mà quyết định tu sửa.

Lương Thú rất vừa lòng: “Vậy sáng mai ta liền gọi thợ xây tới gặp ngươi.”

Liễu Huyền An lại lắc đầu: “Sáng mai ta phải tiến cung đọc sách, nói bọn họ buổi chiều lại đến đi.”

“Mỗi ngày đều phải đọc sách à? Tạm nghỉ mấy ngày đi.”

“Không nghỉ, đọc sách có phiền gì đâu.”

Lương Thú kéo y lại hôn, hàm hồ oán giận, đọc sách mà nói không mệt, thế gian này có bao nhiêu chuyện mệt mỏi hơn đọc sách đâu.

Ban đầu hắn còn giả vờ giả vịt cùng người ta đọc sách hai ngày, sang ngày thứ ba đã không chịu nổi nữa, đau cột sống đau thắt lưng đau gối đầu váng mắt hoa, mệt đến trời đất quay cuồng. Liễu Huyền An dựa vào lòng hắn cầm một quyển sách lật soàn soạt, xem hết một buổi sáng mới vươn tay lay người tỉnh lại: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Lương Thú đánh cái ngáp, nhìn bốn phía chất đầy sách vở, khó hiểu hỏi: “Sao ta không thấy vơi đi chút nào vậy?”

“Sách vở xếp ở đây quá rối loạn, ta nghĩ phải tiến hành phân loại hết một lần nữa.” Liễu Huyền An giải thích, “Sau đó viết danh mục, tiện cho người sau tìm kiếm tra cứu.”

“Trừ ngươi ra thì còn ai đến đây đọc sách nữa.”

“Triều đại chúng ta đang chấn hưng khoa cử, chọn lựa nhân tài giữa ngàn ngàn vạn vạn tài tử trẻ tuổi, chắc chắn sẽ có người hứng thú hoặc cần đến những cuốn sách này thôi.” Liễu Huyền An kéo ống tay áo hắn, chậm chạp đi dưới ánh mặt trời, “Huống hồ với ta mà nói, chuyện này không hề phiền toái, chỉ tiện tay làm.”

Nói là tiện tay, nhưng công việc phân loại mấy ngàn cuốn sách cũ nếu đặt trong quá khứ, ít nhất phải cần đến mấy chục cung nhân phân công hợp tác mới giải quyết xong, huống chi nội dung viết trong sách còn khó hiểu tối nghĩa vô cùng. Cho nên thời điểm tin tức đến tai Lương Dục, hắn cũng kinh ngạc hỏi: “Thật sự lợi hại đến thế à?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, sáng nay lão nô bưng trà bánh qua đã thấy sách vở trong tháp được phân loại thành từng góc riêng biệt, Liễu nhị công tử đang liệt kê danh mục, giấy viết xong đặt dưới đất ước chừng phải đến mười bốn mười lăm tờ.”

“Liễu nhị công tử viết mục lục, người còn lại thì sao?”

Đức Tài công công đáp: “Vương gia ngủ, ngủ say lắm.”

Lương Dục lắc đầu cười mắng một câu, lại hỏi: “Giữa trưa không ở lại trong cung ăn cơm?”

“Không có, xem sách xong hai người họ khoác tay nhau về, nghe nói chiều nay Liễu nhị công tử phải thương thảo với công tượng chuyện sửa chữa vương phủ, buổi tối đi sang phủ Lữ lão đại nhân xem bệnh.”

Lương Dục nhíu mày: “Một người phải chạy ngược chạy xuôi như thế mà vẫn ổn sao?”

Đức Tài công công không quá để ý, có điều hai ngày nay ông ta luôn gặp mặt Liễu nhị công tử, lúc nào đối phương cũng mang vẻ mặt ôn hòa dáng dấp bình thản, nhìn qua dường như không có vẻ gì là bận rộn.

Trong vương phủ, Liễu Huyền An ngồi canh một cái bếp lò sôi ùng ục, dùng một cây quạt nhỏ chậm rãi quạt lửa, vừa rồi nói chuyện với công tượng khát nước, lúc này y mới rảnh thời gian tự nấu cho mình một chén nước đường. Lương Thú tìm một vòng lớn mới tìm thấy người trong nhà bếp, sau đó bị bộ dạng chăm chú của đối phương làm cho tức cười, liền ngồi xổm xuống cùng, lại hỏi: “Muốn ăn cái gì thì cứ để Lý thẩm làm là được, tự mình vào đây làm gì?”

“Hôm qua thấy trong sách cổ một công thức nấu ăn nên tự làm theo thử xem.” Liễu Huyền An lấy thìa bạc múc một miếng đào nấu mềm trong nồi ra, “Sắp được rồi, Vương gia nếm thử đi.”

Thịt quả còn thoang thoảng hương trà, Lương Thú vui vẻ ăn, kết quả bị choáng nửa ngày không nói nổi một câu. Kỳ thật hắn đã xem như người ăn được ngọt, dù sao thời hành quân tác chiến giữa đại mạc toàn phải dựa vào bánh đường để bổ sung thể lực, nhưng bánh đường của hắn nếu so với món đào hầm nước đường trước mắt này vẫn phải gọi một tiếng sư phụ.

Liễu Huyền An thúc giục: “Vị thế nào?”

Y ngồi hầm cả buổi mệt mỏi nên ngữ điệu có một tia mềm mại như nước, chọc cho Kiêu Vương điện hạ thoải mái tâm tình, lập tức không còn lập trường gì nữa, ngon lắm, đời này ta chưa từng ăn qua món đào nào ngon như thế, một miếng là no luôn.

Sắc mặt Liễu Huyền An lộ vẻ nghi ngờ, bốn chữ “một miếng là no” nghe qua không phải một câu đánh giá gì hay ho. Lương Thú cười nói: “Hơi ngọt một chút, nhưng vị nước đường không tồi, trong kho còn một ít băng để lại từ mùa đông, đợi lát nữa ta cho người mang lên, cho vào món này là vừa vặn.”

“Hóa ra công thức cổ đại đôi khi cũng vớ vẩn, người này không phải mỹ thực gia rồi.” Liễu Huyền An mất hết hứng thú ném thìa qua một bên, “Thế mà ta còn vì mấy dòng “mềm mại như ngực mỹ nhân” mà hình dung mất nửa ngày.”

Tàm mắt Lương Thú thoáng nhìn vào nồi, toàn bộ múi đào bên trong được hầm thành màu trắng hồng rất đáng yêu, liền phụ họa: “Cũng giống đấy.”

Liễu Huyền An nhấc chân đá hắn một cái.

Lương Thú thuận thế kéo y vào lòng: “Sao nào, ta nói thật còn giận?”

Miệng còn không thành thật, vừa nói vừa lợi dụng muốn hôn, thật không khác gì công tử lưu manh ăn chơi đàng điếm. Hai tay Liễu Huyền An dùng hết sức lực mới đẩy được cái đầu trước ngực mình ra, nhắc nhở: “Lát nữa còn phải đi sang nhà Lữ lão đại nhân.”

“Cần gì vội, ta thấy lão già kia có tướng trường thọ lắm.” Lương Thú không quá để chuyện này trong lòng, “Nghe nói ngày hôm qua còn nằm trên giường mắng con trai đến tối tăm mặt mũi, mười phần trung khí, vẫn chờ được nửa canh giờ của ngươi thôi.”

Huống hồ tưởng tượng đến cảnh đi Lữ phủ thì mình phải đứng chờ bên ngoài, Kiêu Vương điện hạ càng sầm sì không vui liền bắt đầu gây sự, lúc này đau đầu, lúc kia thì dạ dày không thoải mái, bệnh nào cũng khẩn cấp hơn của lão già râu bạc kia, cần có đại phu lập tức chẩn trị.

Liễu Huyền An thở một hơi thật dài, đáng ghét quá đi! Nhưng đáng ghét thì đáng ghét, y vẫn rất phối hợp xoa ấn bụng cho đối phương một lúc. Lương Thú được xoa cuối cùng đã chịu im miệng, còn rất rộng lượng tỏ vẻ, đợi lát nữa ta đích thân đưa ngươi đi Lữ phủ.

A Ninh đã sớm dọn xong hòm thuốc, mấy ngày trước cậu đã theo công tử nhà mình đi gặp mặt vài vị thái y hỏi thăm bệnh tình Lữ lão đại nhân. Căn cứ theo chẩn đoán, quả thật không có bệnh gì nặng đến vô phương cứu chữa, chỉ là tuổi tác lớn, tính tình thường ngày lại nóng nảy cho nên thượng hỏa tắc khí, gan mật không tốt, toàn là các bệnh lý hay gặp ở tuổi già.

A Ninh cũng có vài phần kinh nghiệm đối phó với loại bệnh nhân này, người già hóa trẻ con, cứ chiếu theo tính tình mà dỗ dành nói ngọt là được. Cậu dự định qua giờ trưa sẽ lên đường, Liễu Huyền An lại khoát tay: “Không vội, Vương gia nói muốn dẫn chúng ta đi ăn điểm tâm trước.”

A Ninh buồn bực: “Hả?”

Cửa hàng điểm tâm là một tiệm mới khai trương, nghe nói vị sư phụ ở đó nổi tiếng ở đất Tấn đã hai mươi năm, nướng bánh mỡ da heo ngoài giòn trong xốp, nhân vừa ngọt vừa mềm nên bá tánh toàn thành xếp một hàng dài đi mua. Phần náo nhiệt này Kiêu Vương điện hạ sao có thể không tham gia, Liễu Huyền An cùng hắn sóng vai đi qua phố dài nhìn hàng quán hai bên trang trí vải lụa sặc sỡ hết sức tấp nập, trái cây ướp lạnh cũng đủ các loại nên sai A Ninh đi mua một bao mơ ngâm với dưa xào gừng sợi, ngậm trong miệng chậm rãi nhai.

A Ninh cũng ăn một miếng, vừa mặn vừa chua vừa ngọt kíc.h thích đến tê cả lưỡi, nhăn mặt nói: “Còn kém xa món mơ xanh ngâm mật ở thành Bạch Hạc chúng ta, vì sao công tử lại nổi hứng ăn thứ này?”

“Không hẳn là thích ăn.” Liễu Huyền An nói, “Nhuận hầu chút thôi.”

Lương Thú nghe được mấy chữ “nhuận hầu”, không biết suy nghĩ bay đến chỗ khó nói nào mà khóe môi hơi cong lên, mặt dày ngả ngớn chỉ thiếu nước nâng cằm mỹ nhân lên tán tỉnh giữa đường. A Ninh liếc mắt nhìn thấy nhất thời chấn động, liền yên lặng tiến lên trước mấy bước che trước người công tử nhà mình.

Trước mặt bao nhiêu người, phải đứng đắn, phải giữ thể diện!

Thật sự rất trung thành.

Ba người dạo phố chơi bời nửa ngày, chơi đến khi Liễu Huyền An bắt đầu giở thói làm biếng, Lương Thú mới gọi xe ngựa leo lên chạy thẳng về phía Lữ phủ.

Người trong Lữ phủ có ai mà không biết ân oán khúc mắc bao nhiêu năm nay của lão gia nhà mình và Kiêu Vương điện hạ, cho nên hôm nay nghe tin Lương Thú đích thân dẫn thần y đến đều cực kỳ lo lắng. Chuyện này… lỡ như lão gia bị chọc tức cho bệnh tình trở nặng thì biết làm sao? Thế nhưng hoàng mệnh khó cãi, vì thế ai nấy đành bày ra bộ mặt nhiệt tình vui vẻ ra tận cửa nghênh đón, ngóng trông Vương gia đột ngột phát thiện tâm, giơ cao đánh khẽ.

Lương Thú nhìn một sân đầy những khuôn mặt tươi cười giả dối mà buốt răng, trời xanh chứng giám, ta không hề muốn đến cái chỗ quỷ quái này chút nào, các ngươi không cần bày trận thế đề phòng như vậy. 

Đi cùng ba người còn có vài tên Ngự tiền thị vệ, có thể thấy thiên tử không mấy tín nhiệm tên đệ đệ không hay ho nhà mình nên mới phái theo mấy người này nhìn chằm chằm, miễn cho hắn lại vọng ngôn câu gì đó chọc ông già một bó tuổi tức đến thăng thiên.

“Ta ngồi ngoài phòng khách uống trà.” Lương Thú vỗ vỗ vai Liễu Huyền An, bĩu môi, “Cứ làm đại khái thôi, không cần quá nhiệt tình đâu.”

Liễu Huyền An bật cười đẩy hắn một cái, mình và A Ninh thì theo tiểu công tử Lữ gia đi vào hậu viện. Vừa bước vào cửa đã nghe thoang thoảng mùi thuốc đắng, A Nịnh ngửi ngửi, hỏi: “Gần đây Lữ lão gia ăn uống không tốt à?”

“Tốt… Cũng khá tốt.” Lữ tiểu công tử cực kỳ kinh ngạc, như thế mà cũng đoán ra được? Hắn vốn biết người ở Bạch Hạc Sơn Trang toàn thần y, nhưng trước nay trong nhà không ai bị bệnh nặng nên cũng chưa từng để ý, bây giờ mới được mở rộng tầm mắt, thái độ cũng cung kính hơn mấy phần.

Lữ lão đại nhân nằm trên giường bệnh đã gần một năm, ngăn cách với bên ngoài, đầu óc cũng hơi hồ đồ đi. Lần này ông ta chỉ biết là thần y ở Bạch Hạc Sơn Trang sẽ tới xem chẩn nhưng không biết cụ thể là vị nào, càng không biết có quan hệ tới Kiêu Vương điện hạ —— Người nhà đều quá rõ tính tình lão gia, giấu được thì cứ giấu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Lúc này ông ta đã thay xong quần áo dựa lên đầu giường ngồi đợi, nghe tiếng ngẩng đầu lên thì bắt gặp hai người trẻ tuổi bước vào, một người tuấn tú thoát tục, người kia linh hoạt lanh lợi, không giống y giả mà giống tiên nhân từ trong tranh bước ra, trong lòng phải kinh ngạc than thầm một tiếng.

Liễu Huyền An hành lễ: “Lữ lão đại nhân.”

“Liễu thần y đừng đa lễ.” Lữ lão đại nhân hơi nhổm dậy, “Là ta nên tạ ơn thần y mới phải.”

A Ninh nghĩ thầm, trông thái độ hình như cũng không quá khó nói chuyện. Cậu nhanh nhẹn mở hòm thuốc ra, Liễu Huyền An dùng ngân châm dò xét vài huyệt vị trên người Lữ lão đại nhân, nói: “Trước mắt không có gì đáng ngại, chỉ cần uống chút thuốc mát gan thuận khí là được. Nhưng nếu Lữ lão đại nhân không cải thiện tính tình hay cáu giận, sợ là sau này không chỉ dừng lại ở mặt mày nhợt nhạt, tứ chi vô lực, mất tinh thần đơn giản thế thôi đâu.”

Lữ tiểu công tử vội vàng hỏi: “Nếu không thì sẽ thế nào?”

Liễu Huyền An đáp: “Sẽ chết sớm.”

Lữ tiểu công tử bị câu trả lời thẳng thừng này làm cho ù tai, nửa ngày mới nghẹn được một câu: “… Gia gia, người đã nghe thấy chưa, sau này chúng ta vẫn nên tâm bình khí hòa dưỡng lão. Mấy chuyện quốc gia đại sự cứ giao cho người trẻ tuổi làm đi.”

“Người trẻ tuổi, đại sự trong triều làm sao dựa được vào người trẻ tuổi. Phương Minh, Triệu Sùng, hay là cái tên Vương Viễn Sơn nói một câu còn không trôi chảy?”

“Con cảm thấy… cảm thấy… các đại nhân người nhắc tới cũng làm được việc mà.” Lữ tiểu công tử xấu hổ cười làm lành, “Gia gia, thần y vừa nói người phải tâm bình khí hòa, nên nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Mỗi lần nhắc tới mấy vấn đề này kiểu gì cũng phải thổi râu trừng mắt.

Lữ lão đại nhân vẫn tiếp tục ai thán, rất có bộ dạng của lão trung thần một lòng lo lắng vì nước vì dân.

Liễu Huyền An buông cây châm trong tay xuống: “Không phải còn có Kiêu Vương điện hạ nữa à?”

Lữ tiểu công tử hít một hơi khí lạnh!

Liễu Huyền An không thèm quan tâm, tiếp tục nói: “Ta không biết các vị đại nhân Phương, Triệu, Vương kia, nhưng ta biết Kiêu Vương điện hạ, hắn thú biên vệ quốc, trấn an lưu dân, tiêu diệt tà giáo, qua một thời gian nữa còn phải xuất phát đi Bạch Hà trị thủy. Một người tài năng trẻ tuổi như thế, vừa rồi vì sao Lữ lão đại nhân không liệt kê ra?”

Lữ lão đại nhân bị y hỏi suýt thì không thở nổi, hồi lâu sau mới nói: “Mặc dù Kiêu Vương điện hạ chiến công oanh liệt nhưng tính tình thô bạo, kiêu căng tự đại, đến tận bây giờ vẫn không chịu nghe lọt lời trung, trên triều đường còn có cử chỉ thất lễ hung hăng, thật sự không thể xem là rường cột nước nhà.”

Liễu Huyền An nâng mắt, cất giọng thanh lãnh: “Vậy chi bằng Lữ lão đại nhân nói thử xem, rường cột nước nhà thì phải như thế nào?”

Lữ tiểu công tử đã bị dọa đến nói không thành lời, chỉ ngóng trông gia gia nhà mình mau ngất xỉu cho rồi, phải biết là Kiêu Vương điện hạ đang đứng lù lù trong nhà ta đấy! 

A Ninh ở bên cạnh thì lại nghĩ, vẻ mặt và ngữ khí nói chuyện vừa rồi của công tử, không hiểu sao lại rất giống Vương gia.

Có lẽ trong nháy mắt nào đó Lữ lão đại nhân cũng nhớ lại cảm giác quen thuộc kia, đầu tiên là hơi cả kinh, sau đó mới nhíu mày nói: “Rường cột nước nhà, trên không phụ Thánh thượng, dưới không mị quyền quý, không kết bè kết đảng, nghiêm túc cương trực, trung hậu nhân nghĩa, lấy chết thủ lễ!”

“Chỉ thế thôi à?” Liễu Huyền An nói, “Nghe qua đúng là Lữ lão đại nhân thích hợp nhất.”

Lời này nếu là người ngoài nói ra có khi sẽ giống như lời trào phúng, nhưng Liễu Huyền An có lợi thế là bộ dạng thần tiên, ngữ điệu cũng đoan chính không cợt nhả khiến người nghe vẫn giữ được tâm bình khí hòa. 

Lữ lão đại nhân không chối: “Lữ mỗ phụ tá hai đời thiên tử, với Đại Diễm có thể nói là cúc cung tận tụy, quả thật không thẹn với lòng.”

Lữ tiểu công tử đỡ trán muốn chen vào mấy câu, nghĩ cách tiễn thần y ra cửa, nhưng Liễu Huyền An lại tiếp tục hỏi: “Lữ lão đại nhân tại vị nhiều năm, đã từng làm cho bá tánh chuyện gì?”

Lữ lão đại nhân sửng sốt.

Liễu Huyền An bổ sung thêm: “lãnh thổ Đại Diễm kéo xa ngàn dặm, dù sản vật phì nhiêu nhưng không phải nơi chốn đều giàu có yên vui. Theo ta được biết, chỉ trong vòng năm mươi năm, bên ngoài có giặc Đông Hải và Lang tộc Tây Bắc liên tục khiêu khích, thậm chí chư quốc ở Nam Dương cũng không yên tĩnh; bên trong càng phiền toái hơn, nạn châu chấu, lũ lụt, ôn dịch, lưu dân, phản tặc, tà giáo, ngoại trừ vùng phụ cận Mộng Đô, những vùng còn lại đều đủ loại ưu phiền. Nếu Lữ lão đại nhân thật sự cúc cung tận tụy, nghĩa là từng đi ra Đông Hải, đi lên Tây Bắc, đi trị ôn dịch hay đi diệt châu chấu rồi?”

Lữ tiểu công tử bắt đầu khó thở, run rẩy nói: “Liễu, Liễu thần y, chúng ta nên ra ngoài đi thôi.”

Lữ lão đại nhân bị hỏi cho không trả lời được, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng.

Ngự lâm quân và gia đinh Lữ phủ đứng bên ngoài nghe một phen chất vấn… không phải chất vấn, là hỏi, một phen hỏi han hùng hổ như vậy, tim cũng bị vọt lên tận cổ. Trong khoảng thời gian này, Kiêu Vương điện hạ vốn là trọng điểm đề phòng biến thành người nhà nhã nhất nhà. Hắn uống xong một ấm trà ngon nhà người ta, lại ném một viên kẹo vào miệng rồi chắp tay sau lưng đi bộ quanh viện một vòng, thuận tiện còn đùa với con chim vẹt lớn treo dưới mái hiên, nhấc một hạt ngô lên dỗ: “Nói mấy câu đại cát đại lợi xem nào.”

Con vẹt múa may đôi cánh sặc sỡ đủ màu chui thẳng vào giữa khung sắt, đứng thẳng tắp hô lên: “Oán không nằm ở lớn nhỏ, con người mới là đáng sợ; lên thuyền lật thuyền, bốn phía cẩn trọng. Xe chạy thừng đứt, thế cũng được ư… Két!”

Tiếng cuối cùng kia là do bị người ta nắm mỏ. Sau lưng Kiêu Vương điện hạ nổi cả da gà, trình độ ghét bỏ đám lão già râu bạc lại nâng lên một tầm cao mới, suốt ngày nhàn rỗi ở trong nhà còn có thể dạy hư cả con chim. Đầu ngón tay hắn búng nhẹ một cái làm con chim ngũ sắc choáng váng đầu óc không nói được câu nào nữa, liền lảo đảo bước ra một góc sáng sủa, ngoan ngoãn ngồi xổm.

Lương Thú thở phào xoay người quay vào trong sảnh, gọi một tiểu nha hoàn tới hỏi: “Phía sau thế nào rồi, chưa xem bệnh xong à?”

“Hồi bẩm Vương gia, chưa, còn chưa xong ạ.” Tiểu nha hoàn tuổi không lớn nhưng lá gan không nhỏ, đối mặt với Kiêu Vương điện hạ người người tránh không kịp vẫn có thể trả lời rành mạch, “Liễu thần y đang chẩn bệnh cho lão gia, xin Vương gia chờ thêm một lát.”