Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 113: Vừa nghe đến Hoa Đà hay Biển Thước thì không bệnh cũng muốn uống hai viên




Bởi vì ảnh hưởng từ nhị ca nhà mình nên ấn tượng của Liễu Nam Nguyện với Kiêu Vương điện hạ vừa mới có một chút chuyển biến tốt, cảm thấy hình như hắn không hung tàn như người ta đồn đãi, kết quả chỉ một câu đã bị Trình Tố Nguyệt đánh về nguyên hình. Tuy lý do miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng tóm lại vẫn không quá giống người mình từng quen biết. Thế là sau một ngày bận rộn, nàng lại đặc biệt đi tìm nhị ca một chuyến.

“Muội hỏi chuyện này làm gì?”

“Tò mò.”

Liễu Huyền An pha một bình trà lài, nói: “Bởi vì hắn có thể bước vào thế giới của ta, làm bằng hữu với các bằng hữu của ta.”

Liễu Nam Nguyện cũng từng nghe về ba ngàn đại đạo trong đầu nhị ca, nàng dùng ngón tay vẽ lung tung vào không khí: “Vương gia đồng ý đi vào thế giới đó, cùng các tiên hiền thượng cổ ẩm trà luận đạo à?”

Liễu Huyền An trả lời qua quýt, ừm, cũng gần như vậy.

Liễu Nam Nguyện nghĩ thầm, woa, đúng là không nên trông mặt bắt hình dong.

Nàng đang ở độ tuổi thiếu nữ mơ mộng về mối tình đầu, phải tội ở Bạch Hạc Sơn Trang toàn là bệnh nhân, không khí cả ngày hầu như đều trong trạng thái căng thẳng áp lực. Vài vị bạn hữu khuê mật thì nhà này gia phong còn nghiêm cẩn hơn nhà kia, suốt ngày bị nhốt trong khuê phòng không ra khỏi cửa, cũng không có ai đồng ý cùng tam tiểu thư tán gẫu về mỹ nam tử ốm yếu lý tưởng trong lòng nàng. Người duy nhất nàng có thể tham khảo một chút về vấn đề tình cảm yêu đương hình như chỉ có mình nhị ca.

“Muội thì sao?” Liễu Huyền An rót cho nàng chén trà, “Quanh năm vào nam ra bắc, lý ra phải gặp rất nhiều thiếu niên phong lưu phóng khoáng rồi chứ? Ví dụ như Thường thiếu tiêu đầu kìa, ta thấy cậu ta vừa gặp muội đã mặt đỏ tai hồng, nói chuyện cũng lắp bắp không rõ chữ.”

“Đúng là gặp rất nhiều, nhưng bọn họ không phải kiểu ta thích.” Thái độ của Liễu Nam Nguyệt rất kiên quyết, ta thích mỹ nam suy yếu tái nhợt.

Ở phương diện này Liễu Huyền An luôn áp dụng thái độ “sao cũng được”, nhưng đồng thời y lại đưa ra cho muội muội một vấn đề khá hàn lâm triết học, nếu tương lai muội gặp được đối tượng suy yếu tái nhợt, sức khỏe không tốt như ý nguyện, vậy thành thân xong muội sẽ chữa bệnh cho người ta hay là không chữa? Nếu không chữa trị, có lẽ bệnh tình của hắn sẽ càng nghiêm trọng, hơn nữa còn đi ngược lại gia huấn của Bạch Hạc Sơn Trang; nếu trị khỏi, vậy sau này hắn không yếu ớt không nhợt nhạt nữa, thế thì không còn phù hợp với thẩm mỹ của muội.

Liễu Nam Nguyện ngẩn người: “… Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”

Liễu Huyền An an ủi: “Vậy từ giờ trở đi muội suy nghĩ là vừa, dù sao vẫn chưa gặp được người trong lòng, không phải nôn nóng. Nói không chừng sau khi gặp được, muội sẽ phát hiện thật ra hắn không yếu ớt không bệnh tật cũng không sao cả.”

Liễu Nam Nguyện kiên trì: “Ít nhất sắc mặt không thể quá hồng nhuận.”

Liễu Huyền An gật đầu: “Cũng được.”

Bao dung vô hạn với quan điểm kén chồng kỳ lạ của muội muội có thể xem như ưu thế hiếm hoi của tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi, nếu thế gian này cùng lắm chỉ là hạt muối bỏ bể, vậy thiếu nữ trong thế giới đó muốn tìm tướng công bệnh tật đầy người lại là một hạt muối nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa, thật sự không đáng kể, cũng không cần vội, không cần vội làm gì.

Liễu Nam Nguyện nhận được đồng tình, vui vẻ bưng sọt dược liệu theo nhị ca bước ra cửa, vừa vặn gặp phải Thường Tiểu Thu. Cậu chàng vốn muốn đến tìm Kiêu Vương điện hạ, không ngờ lại đụng mặt cô nương xinh đẹp nên nhất thời máu toàn thân lại dồn lên mặt, vội nghiêng người tránh đường, muốn chào hỏi một câu, kết quả lắp bắp nửa ngày cũng không nghẹn được nửa chữ.

Cao Lâm đứng từ xa chứng kiến hết, tiến lên vỗ đầu cậu ta một cái, mắng: “Ta thấy nhãi ranh ngươi trước giờ thông minh lắm mà, thời khắc quan trọng lại sợ sệt thế à? Cố lên đi chứ!” Chẳng có lẽ chứng bệnh “vừa nhìn thấy cô nương đã tắt tiếng” của đại doanh Tây Bắc biết lây qua đường không khí sao.

“Ta đã cố gắng lắm rồi, nhưng tam tiểu thư không thích kiểu như ta.” Thường Tiểu Thu nói, “Ta còn đi hỏi thử Liễu nhị công tử, y nói ta không đủ trắng.”

Cao Lâm nhìn khuôn mặt thiếu niên nhỏ nhắn trắng như thoa phấn, tiếc nuối nói: “Đến một đứa nhỏ sống an nhà sung sướng kẻ hầu người hạ như ngươi mà còn chê không đủ trắng, đám ở quân doanh chúng ta còn biết trông cậy vào đâu nữa, thôi tùy duyên đi. Bây giờ Vương gia đang ở trong thư phòng, ngươi tìm ngài ấy có việc à?”

“Ừm.” Thường Tiểu Thu nói, “Liễu đại công tử nói đã chế xong vài loại thuốc viên và mặt nạ phòng chướng khí, lát nữa ta muốn mang vào rừng thử xem.”

“Thí nghiệm thuốc cứ để binh sĩ bản địa Tây Nam đi, bọn họ dễ dàng phát hiện ra nguy hiểm dị thường hơn, ngươi hóng náo nhiệt làm gì.” Cao Lâm nói, “Người ở quân doanh ngoại trừ dũng còn phải có mưu, cứ xông bừa về phía trước sẽ mất nhiều hơn được. Ngươi không cần vào rừng, tiếp tục phụ việc cho Liễu đại công tử đi.”

“Nhưng ta không hiểu y lý.”

“Không hiểu cũng phải đi.” Cao Lâm ra lệnh, “Ngươi không thấy mấy người tộc Loan Đao Ngân Nguyệt gần đây hễ rảnh rỗi là chạy ngay vào dược phòng à? Nghe nói vài ngày nữa có mấy cô nương cũng đến, ngươi phải ăn vận chỉn chu anh tuấn một chút, tiện thay thần y chặn vài bông hoa đào.”

Thường Tiểu Thu lùi ra sau mấy bước, toàn thân viết đầy cự tuyệt: “Ta vẫn nên đi thử thuốc thì hơn.”

“Phản rồi.” Cao Lâm bắt chước tư thái của Kiêu Vương điện hạ đá một cước, “Công việc kia có bao nhiêu người hâm mộ, ngươi còn ở đó kén cá chọn canh, đi nhanh lên!”

Sau khi đuổi được thiếu niên mặt khổ qua đi khuất, Cao Lâm lại đi tìm Lương Thú một chuyến, nói: “Lều chẩn bệnh đã dựng xong rồi, ta có đi nhìn thử, còn tinh xảo hoa mỹ hơn trên bản vẽ nữa.”

Phải nói là xa hoa đẹp đẽ hơn căn phòng chẩn bệnh rách nát của Liễu nhị công tử trước kia rất nhiều. Ngoài lều khám, Cao Lâm còn tìm người may rất nhiều y phục mới trắng tinh kèm đai lưng xanh lam, lại tỉ mỉ chọn lựa ra một đội binh sĩ trắng trẻo đẹp mã, tóm lại từ phòng ốc cho đến nhân viên không có chỗ nào là không cảnh đẹp ý vui.

Lương Thú dự định mời Liễu Nam Nguyện đích thân ngồi trong lều chẩn bệnh.

Tuy nói trên đời này xấu đẹp không đại biểu cho đúng sai, nhưng theo đuổi cái đẹp gần như đã trở thành bản năng của nhân loại, cái gọi là “Thánh nữ” do Bạch Phúc giáo đắp nặn ra cũng lợi dụng chính thứ bản năng này, mà hiện tại trong quân doanh Đại Diễm vừa vặn có một mỹ nhân còn xinh đẹp hơn cả nàng.

Bản thân Liễu Nam Nguyện không hề có ý kiến gì với lời đề nghị, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ che giấu vẻ đẹp của mình, nàng thích y phục lộng lẫy, thích trang sức tinh xảo, cũng thích soi gương, cho nên vừa nhận y phục từ chỗ Trình Tố Nguyệt đã vội thay ngay. Lúc ấy nàng vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ẩm buông xuống tỏa hương thơm quanh quẩn khắp phòng, váy lụa đỏ khiến nàng thêm xinh đẹp như đào như mận, ngón tay tinh tế chấm một chút yên chi nhẹ nhàng thoa vào giữa môi, Trình Tố Nguyệt trông thấy mà hoảng hốt tưởng mình bắt gặp thần tiên dưới ánh trăng.

Thiếu nữ bừng bừng sức sống quả thật đối lập cực điểm với Thánh nữ âm trầm không nói không cười của Bạch Phúc giáo. Trình Tố Nguyệt tựa vào cửa nhìn nàng chải đầu cài trang sức, đến cuối cùng trên đầu mình cũng bị mạnh mẽ cài lên một con bướm nho nhỏ, trở về bị Lương Thú nhìn thấy. Kiêu Vương điện hạ ngày thường không quen biểu hiện cũng phải thoáng giật giật chân mày, hơn nữa còn cực kỳ hiếm hoi đánh giá: “Không tồi, không dễ gì thấy ngươi cài một thứ trên đầu mà không giống ám khí.”

Trình Tố Nguyệt: “… Liễu tam tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi.”

“Được, chuyện này giao cho ngươi.” Lương Thú gật đầu, “Đặt an toàn của nàng lên hàng đầu.”

“Thánh nữ” do Bạch Phúc giáo khổ tâm tô vẽ tuyệt đối sẽ không cho phép người khác tới giành địa bàn, nếu thật sự không khống chế được thế cục, rất có khả năng bọn chúng sẽ liều mạng cá chết lưới rách.

Trong rừng rậm, Lưu Hằng Sướng cởi bỏ từng tầng băng vải, không yên hỏi: “Khổ thống lĩnh vẫn chưa nhìn thấy gì sao?”

Khổ Hựu đáp: “Phải.”

“Vậy…” Lưu Hằng Sướng do dự không biết nên thông báo sự thật cho đối phương thế nào, Khổ Hựu đã chủ động nói: “Cứ coi như quãng đời còn lại ta không nhìn thấy gì đi, bây giờ nói chuyện của ngươi, sao rồi?”

“Gần đây trạm gác các nơi thường xuyên thay đổi, thậm chí còn đổi mới theo ngày.” Lưu Hằng Sướng đáp, “Dù ta có quan sát thêm mười ngày nửa tháng nữa cũng không thể rút ra được quy luật.”

“Sau núi thì sao?”

“Phía sau núi?” Lưu Hằng Sướng nói, “Sau núi toàn là chướng khí, nếu muốn đào tẩu từ đó, trừ phi có Phượng công tử hỗ trợ, hắn nói thế nào?”

Khổ Hựu nói: “Hắn đáp ứng hợp tác rồi.”

Trong lòng Lưu Hằng Sướng vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng nói gì đã nghe tiếp nửa câu sau, hợp tác thì có thể, nhưng phải thành thân với Ô Mông Vân Nhạc. Không cần tam thư lục lễ, cũng không cần mặc đồ đỏ bái đường, thậm chí không cần động phòng hoa chúc, chỉ cần một cái gật đầu là được.

Lưu Hằng Sướng thử hỏi: “Vậy Khổ thống lĩnh… quyết định thế nào?”

Hắn cảm thấy dù thế nào đi nữa, giao dịch này thật sự là quá hời, chỉ cần gật đầu một cái là có thể thoát khỏi hang ổ ma giáo, nếu đổi lại là mình nhất định sẽ không cự tuyệt. Hơn nữa trong lòng toàn bộ giáo chúng Bạch Phúc giáo, Ô Mông Vân Nhạc là tạo vật thánh khiết xinh đẹp nhất, nếu biết nàng trở thành thê tử một người đàn ông bên ngoài, vậy thì Vương gia chẳng cần tốn công sức, phòng tuyến nhân tâm ở đây đã sụp đổ gần hết rồi không phải sao?

Khổ Hựu lại nói: “Ngươi lo tìm một chỗ kín đáo trước đi.”

Lưu Hằng Sướng khó hiểu: “Chỗ nào?”

“Một nơi tiện ẩn nấp, không để cho bất cứ kẻ nào phát hiện.” Khổ Hựu nói, “Chuẩn bị lương khô và nước sạch, không cần nhiều, đủ ăn trong vòng mười ngày là được.”

Lưu Hằng Sướng nói gì nghe nấy, lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Trong lòng Khổ Hựu tính toán ngày tháng, kỳ thật hắn đã tám phần nắm chắc có thể rời khỏi nơi quỷ quái này mà thần không biết quỷ không hay, nhưng rồi hắn lại nghĩ, khó khăn lắm mới lọt được vào đây, làm sao có thể bước ra tay không được, ít nhiều gì cũng phải xách theo thứ gì đáng giá một chút.

Cho nên hắn vẫn kiên nhẫn chờ.

Liễu Huyền An cũng đang rất kiên nhẫn.

Y xắn ống tay áo viết tên thuốc lên từng mảnh giấy nho nhỏ chuẩn bị dán lên bình đựng thuốc. Gần đây thời tiết chuyển nóng cho nên y phục cũng mỏng đi nhiều. Lương Thú bước vào cửa đã trông thấy đôi cánh tay trần đập vào mắt, vươn tay muốn chọc chọc lại bị nghiêng người né tránh: “Đừng quậy.”

“Hoa Đà Càn Khôn đan.” Lương Thú đọc chữ ghi trên giấy, “Trị bệnh gì?”

“Kiết lỵ.” Liễu Huyền An nói.

“Thần Tiên Đại Lực hoàn?”

“Trị chứng biếng ăn.”

“Giữa hai thứ này có liên quan gì nhau à?”

“Không có, nhưng đây không phải yêu cầu của Vương gia sao? Phải đặt tên cho kêu vào, thông tục dễ hiểu mới khiến người ta tin phục. Ta còn phải đặc biệt đi hỏi Quá đại ca làm người hầu chạy vặt, bọn họ nói bá tánh rất thích những cái tên này, vừa nghe đến tên Hoa Đà hay Biển Thước*, không bệnh tật gì cũng muốn uống hai viên rồi.”

*Biển Thước 扁鹊: họ Tần, tên Việt Nhân, danh y thời Chiến quốc

“Thôi được rồi.” Lương Thú trả tờ giấy về chỗ cũ, “Bình đựng thuốc cũng đã vận chuyển đến nơi, hồng hồng xanh xanh xếp chung một chỗ trông xinh xắn đáng yêu như mây, nhìn một cái thôi tinh thần đã tốt lên không ít.”

Tóm lại chắc chắn giống đồ cho thần tiên dùng hơn hẳn đám quỷ dị cổ quái bên Bạch Phúc giáo.