“Khổ Hựu” hôn mê bất tỉnh, trước mắt phải nằm thêm mấy ngày. Liễu Huyền An cẩn thận kiểm tra khuôn mặt hắn ta nhưng không thể tìm được dấu vết dịch dung, vạch mí mắt ra xem, đồng tử cũng là màu vàng nhạt như vẩy mực. Trong lòng y kinh ngạc, ngón cái lại lần mò ra sau vành tai đối phương chà xát vẫn không thể tìm thấy đường nối để bóc mặt nạ.
Cao Lâm khoanh tay đứng bên cạnh giường đưa ra giả thiết, nếu ngũ quan người này giống Khổ Hựu, đôi mắt cũng giống, vậy có khi nào chính là Khổ Hựu thật không?
Liễu Huyền An cũng hỏi: “Vì sao Vương gia kết luận hắn ta là người ngoài giả mạo?”
Lương Thú tháo bao tay xuống: “Cố ý giả vờ thành trạng thái đần độn mơ hồ vì chịu cực hình, kết quả mở miệng lại nói khẩu âm Tây Bắc không biết là học từ chỗ nào, tóm lại là kém xa Khổ Hựu đâu chỉ vạn dặm.”
Trình Tố Nguyệt cười khanh khách, Cao Lâm cũng tấm tắc cảm khái, không ngờ kẻ thành thật như hắn cũng có ngày tâm cơ. Mấy năm trước lúc Khổ Hựu còn là một tiểu thống lĩnh bình thường ở Tây Bắc thường xuyên bị quan trên phái đến các thôn trấn xung quanh thu mua thổ sản, sau đó thống nhất giá cả bán lại cho các tiểu thương khác —— Không có cách nào, quốc khố thiếu hụt, quân đội địa phương chỉ có thể tự nghĩ biện pháp thu chi. Qua lại thường xuyên, Khổ Hựu đã luyện được hai biệt tài lớn, một là mặc cả trả giá, hai là phương ngôn Tây Bắc, không chỉ nghe hiểu mà còn nói đến lưu loát.
Advertisement
Liễu Huyền An nói: “Cho nên từ thời khắc Khổ thống lĩnh bị trói mang đi đã không dùng giọng bình thường nói chuyện rồi?”
“Cũng không nhất định, ít ra đầu tiên hắn vẫn nói hai ba câu bình thường với Cao Lâm giả mạo. Có điều lúc đó đối phương nóng lòng muốn dụ hắn ra khỏi quân doanh nên sợ nói nhiều sai nhiều, chỉ ước mình không phải mở miệng cho nên ta đoán nội dung hai người trao đổi không thể vượt quá năm câu, trên dưới trăm chữ mà thôi. Nếu về sau Khổ Hựu hơi để ý một chút thì vẫn có bản lĩnh lừa dối bọn chúng.”
“Chỗ này có một chút dấu vết dịch dung, mối dán mảnh hơn cả lông trâu nên khó mà nhận ra.” Trong tay Liễu Huyền An cầm một chiếc thấu kính phóng to viền vàng, vốn là đồ Lương Thú đưa cho y cầm chơi, hiện tại đúng lúc lấy ra cẩn thận soi kỹ. Liễu Nam Nguyện cũng tiến lên chăm chú nhìn thử, tìm mãi mới nhìn thấy mối nối kia, nàng đứng dậy miễn cưỡng thừa nhận: “Có thể làm giả da mặt người chân thật như thế, thậm chí còn có cả phương pháp đổi màu đồng tử, hai chuyện này dù ở Bạch Hạc Sơn Trang chúng ta cũng không có cách nào làm được.”
“Không thể làm được là vì Bạch Hạc Sơn Trang không đi đường ngang ngõ tắt.” Liễu Huyền An nói, “Nếu cho cổ trùng chui vào tròng mắt, đừng nói màu vàng, muốn mắt bảy màu cũng có thể sửa được. Nhưng đúng là tay nghề dịch dung thật sự không tồi, chờ hắn ta tỉnh dậy chúng ta có thể cẩn thận hỏi một chút.”
“Ta cảm thấy hắn ta sẽ không tỉnh dậy sớm đâu.” Liễu Nam Nguyện thử mạch cho đối phương, “Hẳn là sợ bị chúng ta phát hiện nên trước đó đã dùng thuốc khống chế mạch tượng hỗn loạn, ra vẻ như thật sự chịu mọi khổ hình. Xem ra người này hạ vốn gốc rồi đấy, thật sự đào rỗng thân thể mình mang ra đánh cược.”
Cho nên mới bị Lương Thú lên gối một cái đã nghẽn mạch suýt tắt thở thăng thiên. Liễu Huyền An phân phó muội muội: “Vậy muội mau chữa cho hắn ta nhanh tỉnh lại đi.”
Liễu Nam Nguyện khó hiểu hỏi: “Sao huynh không làm?”
“Bởi vì bệnh của hắn ta không khó chữa.” Nếu không khó, vậy thì không cần đến Liễu nhị công tử đích thân ra tay. Liễu Nam Nguyện còn chưa kịp mở miệng phản bác, Lương Thú đã chen vào: “Vậy làm phiền Liễu tam tiểu thư, ta đưa Tiểu An trở về nghỉ ngơi trước, gần đây y làm việc mệt mỏi, không quá có tinh thần.”
Mọi người có mặt đều không hẹn mà cùng rơi vào yên lặng, chủ yếu là quá cạn lời với kiểu thiên vị trắng trợn này. Liễu Nam Nguyện nhìn tư thái lười biếng của nhị ca mà trong lòng nảy ra một loại tâm tình lo lắng y hệt cha mẹ mình, bình thường đã không chịu động tay động chân làm gì rồi, bây giờ lại còn có chỗ dựa vững chắc, chẳng lẽ tương lai đến ăn cơm cũng nằm chờ nha hoàn đút cho sao?
Nhưng thật ra tình hình không đến mức khoa trương như muội muội nghĩ, ít nhất Kiêu Vương điện hạ sẽ không bao giờ nhường công việc đút cơm cho tiên ngủ vào tay người ngoài.
Chờ hai người rời khỏi, Cao Lâm mới nói: “Liễu tam tiểu thư xin đừng quá kinh ngạc, thật không dám giấu, chúng ta đã quen rồi.”
Liễu Nam Nguyện lại nhìn về phía Trình Tố Nguyệt.
Trình cô nương cũng gật đầu, giải thích chi tiết: “Chuyện khoa trương hơn không phải là chưa có. Một lần nọ Liễu nhị công tử tự mình leo hết một con đường núi nên mệt mỏi ho khan mấy tiếng, tư thế của Vương gia lúc ấy, nói là muốn san bằng núi chắc cũng có người tin.”
Liễu Nam Nguyện: “…”
Cho nên suốt một đường đại ca đã tận mắt chứng kiến loại đãi ngộ xa hoa lãng phí như yêu phi này rồi đúng không, quả thực là đi ngược mấy vạn dặm so với gia quy tổ tiên Liễu gia cần cù khiêm cung, làm sao huynh ấy chịu đựng không rút thước ra đánh hay vậy?
Bội phục bội phục.
Liễu Huyền An vừa đi vừa nói: “Hôm nay ta đã đi rất nhiều bước.”
“Đi đâu?” Lương Thú khó hiểu, “Không phải chỉ ở trong phòng chờ ta trở lại thôi à?”
“Đúng là chờ trong phòng, nhưng ta không ngồi yên được, cho nên luôn đi qua đi lại trong viện.” Liễu Huyền An vỗ vỗ đầu gối, “Vừa nãy không thấy gì, bây giờ mới bắt đầu mỏi.”
Lương Thú tưởng tượng ra cảnh y lật đật đi lại như con quay trong viện thấy rất đáng yêu, liền cười nói: “Để ta ôm ngươi.”
Liễu Huyền An đúng là đang chờ những lời này, y vòng một tay ôm cổ Lương Thú, nói: “Ta từng nhìn thấy một loại phong luân xa trong mộng, người ngồi vào trong không cần đến sức trâu sức ngựa vẫn phóng đi như bay.”
“Không dựa vào sức kéo của súc vật thì dùng cái gì, chẳng lẽ là sức gió?”
“Cũng có thể là thứ khác.” Liễu Huyền An lười giải thích, “Tóm lại là chạy rất rất nhanh.”
Vì thế Lương Thú cũng ôm y chạy rất nhanh rất nhanh, Liễu Huyền An bị xóc nảy cười không ngừng, vỗ vỗ vai hắn nói: “Vương gia còn chưa kể chuyện hôm nay vào rừng trao đổi đã xảy ra những gì đâu, có thuận lợi không?”
“Thuận lợi, hết thảy đều như trong kế hoạch, vàng bạc châu báu đã trút hết xuống hồ, đối phương phái ra một nữ tử trẻ tuổi. Căn cứ theo dáng dấp thì có lẽ là người lần trước giả trang thành thôn nữ trong bữa tiệc mừng thọ đòi cưới Cao Lâm, lúc nói chuyện có lẫn vào chút khẩu âm Nam Dương, chắc là đến từ cùng một chỗ với gã người giả đang nằm trên giường.”
“Tộc Loan Đao Ngân Nguyệt thì sao?”
“Đã đuổi theo nữ tử kia rồi.” Lương Thú nói, “Chướng khí không cản trở được bọn họ, hy vọng có thể nhanh chóng thu được tin tức tốt.”
Trong lúc hai người trở về phòng, tiểu binh ven đường bắt gặp cảnh tượng thân mật giật mình hoảng hốt thối lui sang hai bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Liễu Huyền An không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì thần tiên luôn rất tùy tiện, không hề kiêng dè ai. Lương Thú nghiêng người đẩy cửa phòng, áp sườn mặt xuống: “Ngươi tùy tiện thêm chút nữa cũng được đấy.”
Liễu Huyền An nhéo mặt hắn một cái rồi nhảy xuống đất: “Cổ trùng đâu? Lấy ra ta xem thử.”
Lương Thú cười đưa bình sứ ra: “Lúc ấy không thấy nhúc nhích nữa, bây giờ không biết là sống hay chết, ngươi cẩn thận một chút.”
Liễu Huyền An lắc bình mấy cái, tiếng vỏ cứng va vào thành bình kêu lạo xạo, thứ ở bên trong rõ ràng là còn sống. Y lấy ra một chiếc khay bạc và một cái lồng chụp trong suốt bằng băng, nhanh tay thả cổ trùng vào giữa rồi đóng chặt lại. Con côn trùng vỏ cứng màu đen tông đầu vào lồng băng kêu bụp bụp, lưu lại từng vết đen lấm tấm như bột phấn.
Lương Thú ghét bỏ: “Đây là con gì?”
“Hồn ma cô.” Liễu Huyền An đáp, “Thứ phấn kia chỉ cần dính một chút vào da sẽ thẩm thấu vào máu rồi chui thẳng vào tâm mạch. Trong vòng một tháng, nhẹ thì tê liệt nửa người, nặng thì bỏ mình không chữa được, nếu để cái kim kia chọc vào thì thần tiên cũng khó cứu. Cổ trùng này tuy độc tính mạnh nhưng lại yếu ớt khó nuôi, yêu cầu môi trường sống cực cao, cũng chỉ có Bạch Phúc giáo sinh sống trong rừng rậm chướng khí mới có điều kiện nuôi dưỡng nó lớn được thế này.”
“Chẳng trách hắn ta vội vàng lôi thứ này ra, chỉ cần cắn ta được một cái thì coi như bọn chúng bớt việc.” Lương Thú hỏi, “Ngươi có nghĩ được biện pháp tiếp tục nuôi chúng nó không?”
“Để ta cho nó ăn ít nấm độc thử xem, nhưng phải huy động cả trăm binh sĩ thay nhau đi tìm thức ăn cho nó đấy.” Liễu Huyền An niêm phong lồng chụp, “Ta chỉ mới gặp qua trong sách nên chỉ nói lý thuyết vậy thôi, không có kinh nghiệm gì cả, vạn nhất nuôi chết thì thôi nhé.”
Ngàn vạn lần không được bắt đền ta.
……
Nữ tử áo đỏ phi thân như chim tước bay vào một mảnh rừng cây xanh ngắt trên sườn núi.
Tộc Loan Đao Ngân Nguyệt theo sát phía sau, mặc y phục xanh vàng gần như hòa thành một thể với núi rừng. Bọn họ lặng lẽ vượt qua lính canh, sau đó nhìn thấy tầng tầng nhà ngói sân vườn đột ngột hiện ra trước mắt.
Một thiếu niên cảm thán: “Ta tưởng tà giáo ít nhất phải xây đại điện đen đen đỏ đỏ cao hơn mười trượng, bên ngoài đặt mười bồn dầu hỏa nổi lửa hừng hực, chung quanh toàn là tiếng kêu gào thảm thiết chứ.”
Vị phu nhân vỗ đầu hắn một cái: “Bớt nói đi, đừng ngồi nghe mấy chuyện xưa ma quỷ đằng vân giá vũ của Liễu nhị công tử nữa, nếu rảnh rỗi quá thì đi học tập ở chỗ Liễu đại công tử ấy.”
Thiếu niên lè lưỡi: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
“Các ngươi cứ chờ ở đây, ta đi tìm Khổ thống lĩnh trước.” Một nam tử khác đứng lên, “Nhưng chỗ này rộng lớn quá, chắc phải tốn chút thời gian.”
Thiếu niên nhìn xuyên qua tầng cây cối, nói một câu: “Phòng ốc lớn nhưng lại không có bao nhiêu người.”
“Tà giáo lung lạc tín đồ chủ yếu đánh vào lòng người, ngược lại vũ lực không phải trọng yếu.” Vị phu nhân nói, “Bọn họ không cần quá nhiều người, nhưng còn khó đối phó hơn cả thiên quân vạn mã.”
Bóng dáng nam tử nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Phượng Tiểu Kim nhìn nam nhân tóc bạc trước mặt mình: “Hình như A Nhạc rất chung tình với ngươi, ngươi thật sự không thể cưới nàng, thậm chí giả vờ một chút dỗ nàng vui vẻ hay sao.”
“Nàng có tình ý với ta là vì nàng chưa gặp qua bao nhiêu nam tử bình thường.” Khổ Hựu nói, “Phượng công tử càng phải hiểu rõ hơn ta, mười mấy năm nay nàng đã sống như thế nào. Kỳ thật ta cũng có một câu muốn hỏi, nếu Phượng công tử đã để ý đến hai huynh muội kia như vậy, vì sao lại để mặc cho Mộc Triệt nuôi bọn họ thành hai công cụ giết người không biết phân biệt thiện ác?”
“Bởi vì thiện ác trên thế gian vốn điên đảo, không thể phân chia rạch ròi, cũng bởi vì ta không có lựa chọn nào khác.” Phượng Tiểu Kim nói, “Ngươi không hiểu được đâu.”
“Trong quân doanh Đại Diễm, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, mỗi người đều có thể tự quyết định được chuyện gì cần hay không cần làm, ta quả thật không hiểu thế nào gọi là ‘không có lựa chọn’.” Khổ Hựu nói, “Nhưng nếu Phượng công tử đồng ý nói ra ——”
“Ta không muốn nói, ngươi cũng không cần nghe.” Phượng Tiểu Kim cắt ngang, “Ta chỉ có một điều kiện, nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ hợp tác.”
Khổ Hựu hỏi: “Cái gì?”
“Cưới A Nhạc, để nàng có một tấm chồng.” Phượng Tiểu Kim gằn từng chữ, “Đây là điều kiện duy nhất của ta.”
……
Công việc đầu tiên ở đây của Liễu Nam Nguyện chính là nắn lại xương sườn cho tay giả mạo quỷ quái kia, sau đó nối lại xương cổ tay đã dập nát. Bị thương quá nghiêm trọng, thế nên nàng vừa làm việc vừa vùi đầu suy nghĩ mãi không ra, không nhịn được đành quay đầu hỏi: “Trình tỷ tỷ, chẳng lẽ Vương gia không sợ mình đánh sai người sao? Mặc dù cách ăn nói khác biệt, nhưng lỡ như Khổ thống lĩnh mất giọng thật thì sao, hoặc là bọn chúng dùng loại thuốc gì đó khiến giọng nói thay đổi trong thời gian ngắn chẳng hạn.”
“Chỉ cần có một tia dị thường, Vương gia chắc chắn sẽ không do dự, bởi vì chỉ do dự một chớp mắt thôi, phần nguy hiểm bản thân phải đối mặt sẽ tăng thêm mấy chục lần.” Trình Tố Nguyệt nói, “Tuy vết thương của hắn ta nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc vẫn chữa được đúng không?”
Liễu Nam Nguyện gật đầu: “Ừm, chỉ hơi phiền toái chút thôi, đúng là không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vậy không phải được rồi sao?” Trình Tố Nguyệt nói, “Dù Vương gia có đoán sai, hắn thật sự là Khổ Hựu thì chẳng qua chỉ gãy mấy cái xương mà thôi, có A Nguyện muội ở đây, còn có Liễu đại công tử nhị công tử, chẳng lẽ còn sợ không chữa khỏi được? Cho nên cách giải quyết ổn thỏa nhất vẫn là bẻ trước, sau này bớt việc.”
Liễu Nam Nguyện: “… Bớt việc như thế cũng được à?”
Trình Tố Nguyệt gật đầu, được chứ, hơn nữa phải càng bớt việc càng tốt, chúng ta đi theo Vương gia lâu như vậy, đã sớm quen rồi.