Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 109: Kiêu Vương điện hạ VS Lão già râu bạc, thắng!




Đêm hôm đó Liễu Nam Nguyện cố ý giữ Trình Tố Nguyệt ở lại phòng mình, nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi về nhị ca, từ chuyện về y thuật đến chuyện với Vương gia, thế là hai vị cô nương đóng chặt cửa phòng lại rồi cứ thế tíu tít tâm sự đêm khuya.

Cao Lâm nghe tin mà vui mừng ra mặt lần thứ hai trong ngày, thậm chí còn muốn đứng dưới ngọn đèn lồng mờ mờ ngoài cửa sổ khoanh tay nhìn trìu mến —— Kết quả không thành công, bởi vì hắn chưa đi được hai bước đã trông thấy một con thanh diêu thật lớn từ phía chân trời hạ xuống dừng ngay trước mắt, đôi mắt đỏ đảo vòng quanh kêu lên một tiếng âm trầm xui xẻo.

Trên đùi nó vẫn buộc ống trúc, Cao Lâm lấy bức thư phong kín bằng sáp ra vội vàng chạy đi giao cho Lương Thú, hỏi: “Vương gia, thế nào rồi?”

“Năm ngày sau, một bên giao tiền, bên kia giao người.”

“Nhưng phải giao kiểu gì mới được?” Cao Lâm khó hiểu, “Mớ tiền của kia chở bằng xe đã kéo dài một đường rồng rắn mười dặm rồi.”

“Trên thư không viết, chỉ nói chung ta chuẩn bị trước thôi.” Lương Thú nói, “Sáng sớm ngày thứ năm sẽ có thanh diêu đưa tin tới.”

“Giả thần giả quỷ.” Cao Lâm mắng một câu, “Phải câu giờ như thế hẳn là sợ chúng ta biết trước địa điểm sẽ có phương án đối phó.”

Advertisement

“Bọn họ không nói không có nghĩa là chúng ta không thể đoán.” Lương Thú nói, “Số lượng vàng bạc lớn như thế nếu trao đổi trên mặt đất bình thường, quân đội của chúng ta lúc nào cũng có thể cướp lại từ tay bọn chúng, cho nên cách thức giao dịch chắc chắn sẽ không đơn giản đâu.”

“Trên đất không được, vậy chỉ có thể là ở trên trời, hoặc dưới lòng đất.” Cao Lâm đoán, “Đừng nói là chúng điều ra ngàn vạn con thanh diêu cắp tiền bỏ chạy chứ?”

“Theo lý mà nói thì có khả năng, nhưng xác suất là cực kỳ nhỏ.” Lương Thú vỗ vai hắn, “Ngươi cân nhắc thêm về cơ quan ngầm đi.”

Cao Lâm nhất thời chưa phản ứng kịp, ngầm? Ở đâu ra?

Thanh diêu mang theo thư hồi âm bay lên không rồi mau chóng biến mất vào bóng đêm. Lương Thú quay về phòng, tiên ngủ đương nhiên đã ngủ say, chăn vắt một bên chân, chân kia thoải mái gác lên, trong tay còn nắm chặt một viên dạ minh châu để chiếu sáng, không biết làm cách nào cạy ra từ dưới chụp đèn.

“Vương gia.” A Ninh buồn ngủ đứng lên.

“Trở về nghỉ ngơi đi.” Lương Thú ra lệnh, “Để ta ở với y.”

“Công tử dặn sáng mai phải gọi y dậy sớm.” A Ninh lại nói, “Nói là phải dẫn tam tiểu thư đi leo núi.”

“Được.” Lương Thú cởi áo ngoài, “Để ta gọi cho.”

Hạ nhân động tác nhẹ nhàng mang nước tắm rửa vào phòng, âm thanh rào rào truyền vào tai Liễu nhị công tử trong mơ liền biến thành một thác nước cực lớn, hơi nước ướt sũng bắn lên cổ và mặt không hề thoải mái khiến y nâng tay lên muốn lau, cổ tay lại bất ngờ bị giữ lại.

Lương Thú nói: “Đừng nhúc nhích, để ta hôn một lát.”

Liễu Huyền An mơ mơ màng màng mở mắt nhìn một hồi, nhắm mắt lại.

Phản ứng buồn ngủ nhàm chán này ở trong mắt Lương Thú vẫn đáng yêu hết mức, hắn dùng ngón tay chạm lên chóp mũi thẳng của đối phương, hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Từ trước đến giờ hắn chưa từng cần nghỉ ngơi, ở cùng một chỗ với người trong lòng càng tỉnh táo gấp trăm lần, thậm chí cảm thấy mình không cần làm gì, cứ chăm chú ngắm y cả một đêm cũng được. Hắn vừa nghĩ vậy vừa cúi người xuống, chóp mũi hai người vừa chạm vào nhau, thình lình dưới ngực lại truyền lên một cơn đau nhói.

Cánh tay hắn giảm bớt lực rên khẽ một tiếng, chưa kịp phòng bị đã đè cả thân mình xuống người bên dưới.

Liễu nhị công tử đứng trong thác nước cứ như vậy bị lôi về hiện thực, mơ mơ màng màng ho khan mất nửa ngày. Lương Thú cố nhịn cơn khó chịu ôm y vào lòng: “Không sao cả, ngủ đi.”

Liễu Huyền An không dễ lừa, nhắm mắt sờ so.ạng lung tung một phen rồi lập tức tỉnh táo ngồi dậy: “Sao lại ra nhiều mồ hôi lạnh thế này?”

Lương Thú đành thừa nhận: “Vết thương cũ tái phát, nghỉ ngơi một lát là khỏi.”

Liễu Huyền An cầm cổ tay hắn thử mạch tượng, nhanh hơn một chút so với bình thường, y không kịp khoác áo đi giày, cứ thế đạp chân trần xuống sàn nhà lát trúc chạy đi mở tủ lấy túi châm cứu rối đứng bên bàn cẩn thận chuẩn bị. Lương Thú gối đầu lên cánh tay tựa vào đầu giường, vết thương cũ đau thì có đau, nhưng vẫn không trì hoãn hắn yêu đương mù quáng, tầm mắt rất không tự giác dừng trên cặp chân trần trắng như tuyết của người trong lòng, đạp lên sàn nhà, cũng đạp vào tận đầu quả tim.

Liễu Huyền An ngồi lại lên giường, vội vàng dùng mu bàn tay thử độ ấm trên trán: “Mặt đỏ quá, ngươi đau lắm à?”

“Thật ra không quá đau đến thế, ” Lương Thú nói, “Có chỗ khác đau hơn.”

Liễu Huyền An bị hắn túm tay ấn xuống hạ thân. Ở phương diện này da mặt Lương Thú rất dày, cảm thấy tình cảm đang dạt dào, mỹ nhân lại ăn bận xộc xệch lả lướt trước mặt, hương thơm ngập mũi, không phản ứng mới là kẻ không bình thường. Thế là hắn được một tấc lại tiến một thước ôm chầm lấy người giữ mắt cá chân cúi đầu muốn hôn. Liễu Huyền An hoàn toàn không hiểu được phần hưng trí bất thình lình này từ đâu ra, cũng không quen, liền chích kim cho Kiêu Vương điện hạ xuýt xoa một cái, nhân cơ hội thu chân vào: “Nằm xuống đàng hoàng!”

Lương Thú chịu đau bật cười, ngửa mặt nằm yên: “Không đùa ngươi nữa, đến đây đi.”

Liễu Huyền An lấy mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, cũng không tức giận vì đối phương đùa nghịch mà lo lắng nhiều hơn. Vết thương năm xưa này y không chẩn ra được là bệnh gì, đại ca xem xong cũng nói chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là ổn, nhưng hiện tại lại không phải lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, chỉ có thể kéo được ngày nào hay ngày đó. Y quên mất chuyện tính toán khoảng cách giữa hai lần bệnh tái phát, nhíu mày nói: “Không được, Vương gia phải nghỉ ngơi một thời gian đi thôi.”

“Nghỉ ngơi thì được, nhưng ít nhất phải đón được Khổ Hựu và A Sướng về đã.” Lương Thú vươn tay ra hiệu cho đối phương dựa vào ngực mình, “Mặc dù ta đi sớm về khuya, nhưng nếu ban ngày ở quân doanh mà có chút giờ giải lao cũng sẽ chợp mắt một lúc, không phải cả ngày đều vội vàng bận rộn như ngươi nghĩ đâu.”

“Lúc nào cũng lấy cớ.”

“Làm sao gọi là lấy cớ được.” Lương Thú bật cười dỗ dành, “Được rồi mà cục cưng, đừng giận nữa, ngày mai ta không đi đâu hết, chỉ ở trong phòng ngủ thôi, như thế được chưa?”

“Phải ngủ thẳng đến trưa.”

“Được, ngủ đến trưa luôn.”

Lúc này Liễu Huyền An mới dọn dẹp mọi thứ rồi leo lên giường tranh thủ ghé vào trước ngực hắn nghe tim đập, sự cố nho nhỏ này làm y không thấy buồn ngủ nữa, chỉ tính toán trong lòng sau này phải làm sao điều dưỡng cho đối phương. Cứ thế y tính toán suốt một đêm, bỏ lại các vị bằng hữu bên thác nước trong ba ngàn thế giới không thèm quản —— Nếu để cho Kiêu Vương điện hạ biết trận này hắn hoàn toàn thắng lợi trước mấy lão già râu bạc, có khi sẽ bình phục tại chỗ được phân nửa.

Suy nghĩ đến tận sáng sớm mới mệt mỏi ngủ mất.

Lời hẹn “leo núi bằng chân” đã hứa với muội muội hôm nay không có cách nào thực hiện được. A Ninh thay mặt tạ lỗi: “Tam tiểu thư, công tử nhà ta vẫn đang ngủ, Vương gia nói để ngài ấy tự đánh thức, ta… không dám đi vào đâu.”

“Không, không cần, ngàn vạn lần đừng quấy rầy bọn họ, ngươi cứ để huynh ấy ngủ đi!” Trải qua một đêm bị chuyện xưa tẩy não, bây giờ Liễu Nam Nguyện đã hoàn toàn xem nhị ca nhà mình ngang hàng với tán tiên trên núi Chung Nam* rồi, leo núi gì nữa, viết thư quan trọng hơn.

*Núi Chung Nam 终南山: tên khác là núi Thái Ất, là một dãy núi nổi tiếng vì là nơi ở ẩn tu hành của các ẩn sĩ Đạo giáo từ thời nhà Tần.

Nàng lôi kéo Trình Tố Nguyệt cùng nhau đi thư phòng viết lại toàn bộ những chuyện nhị ca làm trong chuyến đi để gửi về nhà. Thư phòng Lương Thú đương nhiên không thể dùng, chỉ có thể dùng một gian thư phòng nhỏ khác, bên trong chỉ có giấy rách mực khô, bút lông sói đầu tòe như pháo hoa, mấy quyển sách cũng nát bươm như vừa đào lên từ dưới bùn.

Trình Tố Nguyệt cảm thán: “Đúng là Khổ Hựu không hứng thú gì với sách vở.”

“Trên đường đi ta cũng nghe nói rất nhiều chuyện liên quan đến Khổ thống lĩnh.” Liễu Nam Nguyện hỏi, “Hắn là kiểu người thế nào?”

“Hắn ấy à,” Trình Tố Nguyệt suy nghĩ rồi tận lực miêu tả, “Dung mạo tà khí, nói năng thận trọng, dáng người cao to rắn chắc, không thích đọc sách, rảnh rỗi thích đi bắn tên dưới ánh mặt trời, trời sinh thần lực, sức ăn rất khỏe, có một lần hắn bị vây trong đại mạc ba ngày chỉ uống nước thôi vẫn có sức giết địch. Nói tóm lại ở vài phương diện hắn rất giống Vương gia, nhưng tính tình thành thật hơn ngài ấy một chút.”

Liễu Nam Nguyện cảm thán: “Woa!”

“Muội ‘woa’ cái gì?”

“Không có gì, không có gì.”

……

Khổ thống lĩnh ở địch doanh bị hai cô nương xinh đẹp thương nhớ, rùng mình đánh cái hắt xì.

Ngoài phòng có tiếng bước chân truyền vào, sau đó cửa phòng bị người đẩy ra.

Khổ Hựu hỏi: “Các hạ chính là Phượng công tử?”

“Nghe nói ngươi muốn giao dịch với ta.” Phượng Tiểu Kim nhìn hắn, “Nói đi.”

Khổ Hựu thản nhiên cất tiếng: “Ta muốn mời Phượng công tử trợ giúp Vương gia san bằng Bạch Phúc giáo.”

Phượng Tiểu Kim cười nhạo một tiếng: “Ngươi nằm mơ à.”

“Phượng công tử có thể nói ra điều kiện của mình.” Khổ Hựu nói, “Chưa chắc chúng ta không bàn bạc được.”

“Ta sống trên đời không vướng bận, đến ngày tự nhiên sẽ đi.” Phượng Tiểu Kim nói, “Tâm không cầu gì, cũng không có điều kiện để đưa ra, sợ là khiến Khổ thống lĩnh thất vọng rồi.”

“Vậy hai huynh muội Ô Mông gia thì sao?”

“Bọn họ sẽ đi cùng ta, không cần Khổ thống lĩnh bận tâm.”

“Nếu họ không đi được thì biết làm thế nào?”

“Đi không được, ý ngươi là gì?”

“Từ trước đến nay Bạch Phúc Thánh nữ luôn dựa vào dung mạo tuyệt sắc để mê hoặc tín đồ.” Khổ Hựu nói, “Sắc đẹp là vũ khí của nàng, cũng là hung khí kéo nàng xuống đầm lầy không đáy. Phượng công tử và ta đều biết rõ, trong mắt Mộc Triệt nàng chỉ là một công cụ không quá quan trọng mà thôi. Nếu đã là công cụ thì có thể tùy thời vứt bỏ, cũng có thể tùy thời bị mang ra hiến tế.”

Bàn tay Phượng Tiểu Kim nắm chặt: “Gã người Nam Dương kia.”

Ô Mông Vân Nhạc ngồi trước gương quấn từng lớp băng gạc quanh đầu ngón tay, lớp sơn đỏ tươi che khuất bộ móng tay hơi phiếm ánh lam kỳ dị, sáng bóng xinh đẹp dưới ánh mặt trời. Nàng tự thưởng thức một lúc, lại hỏi: “Mắt hắn vẫn chưa khỏi sao?”

“Vẫn chưa.” Thị nữ trả lời.

“Không khỏe lại cũng không sao.” Ô Mông Vân Nhạc nói, “Dù sao ta vẫn nhìn được mặt hắn.”

“Cô nương.” Thị nữ nhắc nhở, “Những lời này của người nếu để giáo chủ nghe thấy, sợ là sẽ bị trách phạt.”

“Nhưng ta thích ngắm nhìn hắn.” Ô Mông Vân Nhạc cố chấp, “Hắn là nam nhân đẹp nhất ta từng gặp, đẹp hơn tiểu thúc thúc, cũng đẹp hơn ca ca ta, rất giống một khối băng trên đỉnh núi tuyết, đáng tiếc là không hay cười.”

Đám thị nữ không quá để ý tới tâm sự mối tình đầu của nàng, chỉ nhớ kỹ từng câu từng lời để chuẩn bị bẩm lại cho giáo chủ.

Các nàng chưa từng xem con chim hoàng yến xinh đẹp kia là chủ nhân thật sự, ngoài mặt tuy thái độ cung kính khép nép nhưng nội tâm thì chỉ có khinh miệt và xem thường.