Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 102: Nghe qua còn không bằng cô tịch một chút vẫn hơn




Đối phương không vì lời mời “Có bệnh cứ khám” mà tức giận, ai dùng trà cứ tiếp tục dùng trà, ai dỗ con cứ dỗ con, đỡ thai phụ cứ đỡ thai phụ, nói nói cười cười rất hòa thuận, thoạt nhìn không phải đến để đàm phán.

“Hai người các ngươi không đi vào, còn đứng đây làm gì?” Lương Thú bước vào cửa viện.

“Không dám vào, trong lòng hơi bất an.” Cao Lâm nói qua kẽ răng, âm thầm chỉ tay vào phòng trong, “Nhìn quá tà môn, thật đấy, còn không bằng một đám người rừng quấn da thú lá cây tới gặp chúng ta.”

Vừa dứt lời hắn đã bị Lương Thú đạp một cước. Những người bên trong lúc này đã đồng loạt đứng lên, Lương Thú nhìn một vòng, hắn vốn cho rằng ông già râu quét đất kia là tộc trưởng sẽ đứng ra đàm phán, nhưng rất nhanh đã nhận ra không phải, nhóm người này dường như có địa vị ngang hàng nhau, không ai dựa dẫm vào ai.

Bọn họ cũng không giống dân chúng tầm thường quỳ xuống hành đại lễ với Kiêu Vương điện hạ đứng trên vạn người, chỉ hơi chắp tay cúi người một cái, đứa trẻ cũng học theo dùng giọng sữa trong trẻo gọi một tiếng “Vương gia”. Cô bé có hai búi tóc tròn trên đầu trông giống tiểu tiên cô vẽ trên tranh treo Tết, khả ái đến mức Trình Tố Nguyệt thấy trẻ con liền trốn cũng không nhịn được mà vẫy vẫy tay.

Bé con vui vẻ chạy tới, Trình Tố Nguyệt vươn tay ôm cô nhóc lên cao thoạt nhìn như hai mẹ con. Liễu Huyền An cũng cười cầm một ngón tay đứa trẻ: “Muội tên là gì?”

Đối phương ngoan ngoãn đáp: “Tiểu Tầm.”

Cao Lâm không tiếng động cho muội muội một ngón tay cái, chưa gì đã bắt con nhà người ta về làm con tin trước, khá lắm!

Liễu Huyền An vừa chơi cùng đứa nhỏ vừa quay đầu nhìn những người còn lại. Tuy nói bọn họ đã giàu có đến mức lấy vàng bạc trải ra đất, nhưng rõ ràng vẫn không quá chú ý cách ăn mặc phục sức, phụ nữ không khoác vàng đeo bạc, đàn ông khoác áo bào vải thô che thân. Phong cách ăn mặc tùy tiện sơ sài này đối với tiên ngủ từ ngày nhỏ đã đi chân trần đứng trong rừng trúc ngẩn ngơ nhìn trời đúng là rất quen thuộc.

Lúc này đối phương cũng chú ý tới Liễu Huyền An, có lẽ là nhìn ra vài phần bóng dáng Liễu Huyền Triệt trên mặt y, một thanh niên mở miệng hỏi thử: “Liễu nhị công tử?”

“Đúng là ta.” Liễu Huyền An gật đầu, lại hỏi, “Không biết phải xưng hô với chư vị thế nào?”

“Chúng ta là hậu nhân của tộc Loan Đao Ngân Nguyệt.” Nam tử khiêm tốn trả lời, “Đời đời sinh sống trong phiến rừng rậm Tây Nam này.”

Liễu Huyền An chưa từng thấy tên tộc Loan Đao Ngân Nguyệt trong sách bao giờ, nhưng trên vách đá Thập Diện Cốc đúng là có miêu tả cảnh tượng tiên nhân bước từ trên mây xuống vào đêm trăng sáng như ngân đao. Hai bên gặp mặt không có không khí giương cung bạt kiếm như tưởng tượng, thậm chí có vài phần hoà thuận vui vẻ. Lương Thú liền chủ động hỏi: “Lần này mời chư vị đến doanh trại là vì chuyện của Bạch Phúc giáo, nghe nói gã giáo chủ từng giấu một kho tàng rất lớn trong rừng?”

“Phải,” Một nữ tử thừa nhận rất sảng khoái, “Khoảng đất trống kia không có sương mù dày đặc như những nơi khác, tầm nhìn vô cùng tốt nên vốn là nơi chúng ta uống rượu ngắm trăng.”

Nhưng không biết vào một ngày xấu trời nào đó đã bị người ta quây rào gỗ lại thành một cái kho. Ban đầu tộc Loan Đao Ngân Nguyệt không muốn tranh chấp với bọn chúng nên đành tìm một khoảng đất khác vui chơi, cứ như vậy yên bình trôi qua một thời gian. Nhưng không ngờ bọn người xâm nhập càng ngày càng kiêu ngạo, không chỉ càng lúc càng mở rộng kho hàng, thậm chí còn suýt nữa bắt đi mấy đứa nhỏ chạy vào rừng chơi.

Vì thế mọi người trong tộc liền quyết định đuổi đám khách không mời kia đi, không ngờ hành động của đối phương nhanh hơn một bước, có lẽ đã bị đám trẻ con có thể tự nhiên đi xuyên qua khu rừng chướng khí thu hút tò mò, tóm lại ngay hôm sau người Bạch Phúc giáo mang theo cung nỏ đèn đuốc lần thứ hai xâm nhập vào rừng.

Tiếng đốn củi vang lên không dứt bên tai, lửa đuốc thiêu trụi cây cỏ mở ra một con đường giữa vùng dây leo rậm rạp kín kẽ. Hành vi thất lễ này đã hoàn toàn chọc giận tộc Loan Đao Ngân Nguyệt, bọn họ đeo trường cung cưỡi voi lớn như thiên thần hạ phàm đuổi toàn bộ đám đạo tặc ra ngoài, lúc thu dọn chiến trường còn không quên hốt sạch luôn mớ vàng bạc.

Cao Lâm nhìn đoàn người tiên khí phiêu phiêu trước mắt mà khâm phục trong lòng, không chỉ khâm phục vì họ chiến thắng tà giáo, mà còn khâm phục cách giải thích chuyện cướp vàng cướp bạc nhà người ta một cách rất đúng lý hợp tình —— Theo lý thuyết, cho dù toàn bộ tiền tài trong tay Bạch Phúc giáo đều là tiền của bất nghĩa, nhưng không phải vẫn nên trắng đen rõ ràng sao.

Đương nhiên, Vương gia nhà ta không được tính, hắn không có trắng đen gì cả.

Lương Thú hỏi: “Số vàng bạc kia bây giờ đang ở đâu?”

“Đang chất thành đống trong rừng.” Nam tử đáp, “Đám người kia đi đánh cướp tiền nên hành vi như mãnh thú, mặt mày dữ tợn đến cả trẻ em cũng không tha, làm sao có nửa phần nhân tính đáng nói. Đúng là đồng tiền che mờ mắt, vừa đáng thương vừa đáng hận.”

“Quả thật đáng hận.” Lương Thú gật đầu phụ họa, lại nói, “Bây giờ bọn họ đang bắt trói thống lĩnh của bổn vương yêu cầu trao đổi bằng số tài sản kia, nếu không sẽ giế.t chết con tin. Chuyện bất đắc dĩ bổn vương mới phải ra hạ sách mời chư vị về quân doanh thương nghị.”

“Còn có chuyện như thế nữa?” Mọi người nghe xong đều cực kỳ kinh ngạc, lại thổn thức không thôi, hiếm thấy tài vật chi phối lòng người như vậy, vạn lần không ngờ, thế nhân đã điên cuồng đến bực này.

Trình Tố Nguyệt nghe không hiểu, Cao Lâm đứng bên cạnh nàng lại liên tục gật đầu nói phải phải, vì thế muội muội rất buồn bực nhỏ giọng hỏi ca ca, huynh nghe hiểu được à?

Cao Lâm đáp, à, không phải nói rõ ràng lắm sao? Phải đưa đám tài vật kia vào phòng dụng hình.

Trình Tố Nguyệt: “…” Quên đi, ở phương diện văn hóa ta không nên mong chờ gì huynh.

May mắn bên cạnh bọn họ có Liễu nhị công tử hỗ trợ giải thích, nghiêng đầu nói: “Ý họ là vàng bạc đề cao tham niệm, không phải thứ tốt.”

Nhưng một thứ có tốt hay không còn phải xem nó rơi vào tay ai, ví dụ như Lương Thú, người đang trong giai đoạn thấy vàng bạc vô cùng thuận mắt, rất lễ nghĩa hỏi thử: “Không biết chư vị có thể trả lại toàn bộ số tiền đó cho bổn vương không?”

Thanh niên hỏi lại: “Trả?”

“Trả.” Lương Thú gật đầu, “Chư vị ngụ trong chốn đào nguyên lâu ngày có lẽ không biết nhiều về chuyện bên ngoài. Bạch Phúc giáo đã lộng hành ở Đại Diễm nhiều năm, tài sản trong tay đều là đồ cướp đoạt từ bá tánh. Nếu số vàng bạc này có thể quay về quốc khố, cho dù không thể trả lại cho từng khổ chủ nhưng ít nhất có thể làm nhiều chuyện tốt đẹp cho cư dân vùng Tây Nam. Đặt hoang phí trong rừng rất là đáng tiếc.”

“Tộc ta tị thế không ra ngoài, nhưng không phải cái gì cũng không biết.” Ông già ăn điểm tâm của đại trù Giang Nam nửa ngày, hiện giờ mới rảnh rỗi mở miệng. Ông ta bình tĩnh nói, “Người ta nói thánh nhân không đi mà vẫn biết, không gặp mà vẫn vang danh. Vương gia mặc dù đã đi ngàn dặm đường, nhưng đã biết đủ xa, đã thấy đủ nhiều chưa?”

Cao Lâm: “…”

Ông già râu bạc kia toàn nói những câu người bình thường nghe không hiểu, đúng là ngược hẳn với phong cách của Vương gia nhà ta, không thể không phục.

Lương Thú vẫn thản nhiên: “Ngài có hiểu biết gì về Bạch Phúc giáo không?”

Cao Lâm vỗ vỗ cánh tay muội muội, học được chưa, không hổ là Vương gia, không chỉ có thể chọn được phần mình nghe hiểu mà còn hỏi lại bằng ngữ điệu tôn quý như kia.

“Rất nhiều.” Ông già nói, “Dù chưa chính mắt thấy, chưa chính tai nghe, nhưng thủ đoạn khống chế lòng người của tà giáo quanh quẩn chỉ có vài loại. Đương nhiên bọn họ tàn ác, nhưng thứ cho lão hủ nói thẳng, cho dù giao lại số vàng bạc này vào tay Vương gia, đối với Tây Nam, đối với bá tánh toàn thiên hạ vẫn không nhất định là chuyện tốt.”

Lương Thú nhướn mày: “Vì sao?”

“Mọi người đều ca tụng đương kim thiên tử trị quốc anh minh, khen ngợi Vương gia trị quân nghiêm khắc, nhưng nền tảng này cùng lắm chỉ là dùng thủ đoạn khắc nghiệt khống chế bá tánh không dám lên tiếng, gây dựng nên một quốc gia thanh bình giả dối. Nếu số vàng bạc này được sung vào quốc khố sẽ nuôi thêm càng nhiều quan lại binh lính, quyền lực và vũ khí trong tay quan binh đan dệt thành tấm lưới càng khiến dân chúng không dám phát ngôn, chẳng lẽ có thể xưng là chuyện tốt à?”

Liễu Huyền An hơi tiến lên phía trước một chút, trước khi bị mạnh bạo lôi ra khỏi Bạch Hạc Sơn Trang y cũng thường xuyên thảo luận với chư vị hiền giả trong ba ngàn đại đạo về vấn đề một quốc gia có nên dùng trí để trị hay không. Nhưng nay đã khác xưa, tư tưởng của y dù theo bề rộng hay bề sâu cũng đã có chuyển biến, cho nên rất muốn lên tiếng phản bác, có điều Lương Thú đã mở miệng trước: “Bổn vương cho rằng đó là chuyện tốt.”

Cao Lâm cũng cho là chuyện tốt, nhưng ít nhất chúng ta có nên biên ra trước vài lý do hợp lý trước không. Hắn vốn trông cậy Liễu nhị công tử sẽ đứng ra bổ sung, không ngờ rằng Vương gia nhà mình hình như vẫn chống đỡ được.

Lương Thú nói: “Tốt hay xấu không có hình thái cố định, luôn phải đặt vào hoàn cảnh cụ thể mới phán xét được. Chư vị tôn sùng sự cai quản của thánh nhân, bổn vương cũng vậy, nhưng lãnh thổ Đại Diễm kéo dài trăm ngàn dặm, dân cư đông trăm triệu người, rất nhiều trong số đó không có đủ cơm ăn áo mặc, nếu lấy vô vi nhi trị, kẻ mạnh có thể tùy tiện đánh cướp tài vật trong tay kẻ yếu, vậy còn ai tình nguyện vất vả lao động nữa? Nếu không ai chịu lao động sẽ gây ra xáo động tranh chấp liên miên không dứt, này chẳng lẽ được xưng là chuyện tốt sao?”

Cô bé con có vẻ như rất thích ngữ điệu nói chuyện của hắn, hai mắt mở to nhìn chằm chằm không chớp rồi cười lên khanh khách.

Lương Thú tiếp tục nói: “Ngày nào bá tánh còn sầu khổ vì mưu sinh, ngày đó quyền lực và vũ khí dàn trải khắp lãnh thổ tuyệt đối không phải là chuyện xấu nhất. Bổn vương đã nghĩ đủ mọi cách để thời điểm bọn họ còn sống thì có nhà để ở, có cơm để ăn, ngày ngày trôi qua trong yên bình. Về phần chân thiện mĩ mà chư vị theo đuổi, sinh thời mặc dù bổn vương không thể tận mắt chứng kiến, nhưng sau khi chết cũng nguyện ký thác vào thiên địa, chờ đến ngày đó.”

Liễu Huyền An nghe mà cực kỳ cảm động, kỳ thật y thường xuyên ngồi với Lương Thú miêu tả vũ trụ hồng hoang trăng sao lưu chuyển, khoa tay múa chân kể quy luật phát triển vạn vật, nhưng đại đa số thời gian luôn là tự nói tự nghe, không trông cậy đối phương có thể nghe hiểu. Bởi vì thiên đạo thật sự quá trừu tượng, cũng quá mơ hồ tựa như một tia sáng mỏng manh ẩn trên tầng mây cao vạn trượng.

Lương Thú thường thường cũng là vừa làm chuyện của mình vừa trả lời có lệ hai ba câu, chỉ khi y nói năng hơi thái quá —— ví dụ như bóng gió giả thiết viễn cảnh thay triều đổi đại, mới nhíu mày nhắc nhở một câu, những lời này đừng dễ dàng để người ngoài nghe thấy. Trừ lần đó ra hắn không phát biểu ý tưởng của mình bao giờ, cho nên Liễu Huyền An luôn nghĩ hắn quay đầu liền quên. Không ngờ đối phương chẳng những vẫn nhớ kỹ mà còn nguyện ý tin tưởng y, nguyện ý chờ đợi một thời đại lý tưởng hoàn toàn mới.

Ký thác hồn phách vào sông núi lẳng lặng chờ năm tháng biến thiên, một kết cục nghe qua vừa cô tịch vừa lãng mạn… Nhưng cũng không có bao nhiêu cô tịch, bởi vì bên người ít nhất luôn có một vị tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi làm bạn, mà tiên ngủ lại quen biết rất nhiều lão già đáng ghét đã sớm giá hạc về tây, trước mắt vẫn đi lại lung tung trong ba ngàn thế giới.

Chuyện nghe ra còn không bằng cô tịch một chút vẫn hơn.

Nhưng đó là viễn cảnh vài thập niên nữa, hoặc giả như hai người sống thọ hơn một chút, qua một trăm năm đi, một trăm năm sau mới cần lo lắng. Hiện tại trong thời gian ngắn phải cố gắng tìm một lão già cưỡi tiên hạc đi ra thuyết phục được ông già cưỡi voi chiến trước mắt này mới là việc cấp bách.

Liễu Huyền An tiến lên nói: “Vương gia trước nay luôn xem lòng bá tánh như lòng mình, lấy việc của bá tánh làm việc của mình, sở dĩ cần số vàng bạc kia, một là cứu người, hai là cứu thiên hạ, xin chư vị ra tay tương trợ.”

Đuma Kiêu Vương điện hạ xổ nho cũng đáng sợ quá, tôi biên mà đầu óc xoay mòng mòng hahaha…