Gió Đông Tiều Tụy

Chương 5




Kẽ tay Trầm Nhạn Thạch bị chấn động khiến nhánh cây cầm không vững liền rơi xuống đất, nửa bên cánh tay tê rần không sao nhấc lên được. Thiệu Dương một chiêu đã chiếm thế thượng phong, đời nào lại chịu buông tha? Sau ba chiêu chớp nhoáng, nhánh cây đã chỉa ngay yết hầu Trầm Nhạn Thạch.

“Ngươi thua rồi.”

Trầm Nhạn Thạch thở dài: “Ta vốn không phải là đối thủ của ngươi.”

Thiệu Dương còn định nói gì đó thì bỗng ngửi được một mùi hôi cháy xém. Hắn nhướn mày thắc mắc, thuận tay điểm huyệt Trầm Nhạn Thạch mới quay người xem xét ngọn nguồn.

Chỉ thấy dưới chân hắn là một con rắn hổ mang dài hơn một thước, trên thân nó bị thủng một lỗ khiến máu túa ra ràn rụa, hễ chạm vào đâu cây cỏ đều bị thui chột đến đó, sắc mặt hắn chuyển sậm tức thì. Độc tính con rắn này thật sự quá dữ dội!

Thiệu Dương lạnh sởn cả da đầu.

Lúc đó hắn một lòng háo thắng nên dồn toàn lực đối phó với kẻ địch, hoàn toàn không chú ý đến con rắn này, nếu thật bị nó cắn một cái, chỉ e một vết nhỏ thôi cũng đủ–

Hắn không dám nghĩ xa thêm nữa.

Ánh mắt Thiệu Dương nhìn Trầm Nhạn Thạch đầy phức tạp, vặn hỏi: “Tại sao ngươi lại cứu ta?” Lúc hai bên đang giao chiến sinh tử mà y lại phân tâm đi cứu kẻ thù của mình, tên Trầm Nhạn Thạch này rốt cuộc đang nghĩ gì chứ?

Trầm Nhạn Thạch gượng gạo cười: “Ta cũng không biết, đại khái đã thành thói quen rồi.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Thiệu Dương nhíu mày khó hiểu.

Trầm Nhạn Thạch giải thích: “Những thứ trùng độc rắn rết này quanh đây nhiều vô số kể, có khi chúng còn luồn lách vào Trầm gia trang nữa. Đã có mấy gia đinh phải mất mạng rồi, bằng không thì cũng bị cụt tay cụt chân, nên hễ gặp loại rắn này chúng ta đều chém đứt thẳng tay.” Vì ban nãy y cầm nhánh cây nên chỉ có thể đâm thẳng đầu nó.

“Hai ta vốn đối địch với nhau, tại sao ngươi lại cứu ta?”

“Cái này…” Trầm Nhạn Thạch mỉm cười khổ sở, “Lúc đó trong đầu ta chỉ thấy con rắn thôi, không có nghĩ nhiều tới vậy.”

Thật là chếnh choáng.

Thiệu Dương đờ đẫn nhìn Trầm Nhạn Thạch, hắn rất muốn biết đầu óc người này làm bằng cái gì. Hắn càng chăm chú nhìn Trầm Nhạn Thạch thì trong lòng càng phát tức, hắng giọng nói: “Ta biết mình hành xử hồ đồ nhưng cũng không cần ngươi bận tâm cho sự an nguy của ta.”

Ánh mắt Thiệu Dương chợt lóe sáng: “Hay ngươi cứu ta là có dụng ý khác?”

“Cái gì?” Có dụng ý khác thật sao, sao bản thân y không hay biết gì vậy?

“Không chừng ngươi muốn làm ơn cho ta thì sao?”

“Làm ơn?” Trầm Nhạn Thạch cảm thấy đầu mình càng thêm mơ hồ.

“Ngươi thấy không có cách nào đánh thắng được ta, lại muốn ép ta nói ra mục đích đột nhập, nên sẵn tiện dùng cách này khiến ta cảm động mà khai ra hết.”

Trầm Nhạn Thạch không thể kềm một hơi thở dài ngao ngán. Vị nhân huynh này suy diễn có hơi quá đà không đó? Ngay cả hắn là loại người thế nào y còn không biết rõ, sao lại dại dột đem tính mạng của mình đánh cược như vậy? Làm thế quá mạo hiểm rồi.

[9: Tiếng tôn xưng để gọi anh em bạn.]

Chỉ nghe “vị nhân huynh này” cứ khăng khăng cho mình là đúng, thao thao bất tuyệt: “Ngươi tính như vậy không tồi chút nào, nhưng đáng tiếc ngươi đã nhìn lầm con người ta rồi.”

“Ngươi là người thế nào?”

“Ta là loại có thói quen lấy oán trả ơn. Nếu phát hiện kẻ làm ơn có mưu đồ sẵn, ta sẽ xiên thẳng cổ hắn không chút nương tay.” Nhánh cây lại nhắm vào yết hầu Trầm Nhạn Thạch, “Ngươi tin hay không là tùy ngươi, có điều nội lực của ta vẫn còn ổn định, đầu ngươi có thêm vài lỗ chắc cũng đâu khác con rắn kia là bao hả?”

“Ta tin chứ.” Trầm Nhạn Thạch thấp giọng lẩm nhẩm. “Ta còn nghi con rắn này là dòng họ của ngươi không chừng.”

“Cái gì?”

“Chẳng phải ý ngươi là muốn báo thù cho nó còn gì?”

Thiệu Dương gằn giọng cười khẩy: “Chết đến nơi mà còn có tâm trí nói đùa, chẳng lẽ ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?”

Trầm Nhạn Thạch đáp lời: “Ngươi đương nhiên là dám. Ta còn biết ngươi đã quyết tâm nên mới ráng tìm được cớ để giết ta, vì nếu không nói vậy ngươi sợ ngươi không xuống tay được.”

Y khẽ cười tiếp tục: “Người như ngươi nếu đã rắp tâm làm chuyện gì thì lý do kỳ quái nào cũng nghĩ ra được; dù cho không kiếm ra thật thì ngươi cũng sẽ tiền trảm hậu tấu rồi mới thong thả tìm cớ. Có điều nói chuyện phiếm trước khi chết cũng là quyền tự do của ta, tâm tình có thư thả, vẻ mặt lúc chết trông cũng được hơn một chút.”

Nãy giờ ánh nhìn của Thiệu Dương cứ dán mãi vào con người quái gở trước mặt. Nói thật hắn chưa từng gặp qua loại người kỳ quái như tên Trầm Nhạn Thạch này. Chăm chú nhìn hồi lâu hắn mới lên tiếng: “Có phải giờ ngươi hối hận đã cứu ta không?”

Trầm Nhạn Thạch trầm ngâm hồi lâu thì lắc đầu cười gượng: “Nói thật có hối hận đôi chút, nhưng trơ mắt nhìn người khác bị rắn cắn chết mà không cứu, chỉ sợ ta sẽ càng hối hận hơn.”

“Dù ngươi biết sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình cũng làm sao?”

“Lúc đó giả sử ngươi chết thì những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra; nếu đã không xảy ra thì làm sao ta biết ngươi có thể lấy mạng ta được?”

Những lời này thoạt nghe qua tưởng như rất có lý, nhưng nghiền ngẫm kỹ thì thấy rất vô lý; có điều muốn bắt bẻ những lời y nói lại không biết phản bác thế nào. Bỗng nhiên Thiệu Dương phát hiện không thể nói tay đôi với người này, đầu óc đã quay mòng mòng rồi.

“Nếu ngươi đã có chuẩn bị tâm lý thì ngoan ngoãn chịu chết đi!” Hắn vung nhánh cây trong tay đâm thẳng tới trước!

Rắc một tiếng, Trầm Nhạn Thạch choạng vạng ngã xuống đất.



“Ngươi không giết ta sao?”

Thanh âm trong trẻo nhuốm chút hoang mang, đúng là giọng của Trầm Nhạn Thạch.

Người chết rồi cũng nói được sao?

Dĩ nhiên là không thể rồi. Trầm Nhạn Thạch nằm dưới đất, tay chân hơi hơi co giãn, do huyết mạch tắc nghẽn nên có chút tê rần. Vừa nãy Thiệu Dương đâm một nhát, chẳng những không hề lấy mạng y mà còn giải huyệt đạo trên người nữa.

“Nhìn ngươi coi bộ có chút nuối tiếc thì phải.”

“Có thêm vài lỗ trên cổ họng cũng là cách thể nghiệm mới mẻ, bất quá…” Trần Nhạn Thạch mỉm cười: “Việc này có lẽ không nên tự mình thử nghiệm thì hơn.”

Thiệu Dương ngắm nụ cười phảng phất của y, thoáng buột miệng: “Ngươi có biết vì sao ta lại không giết ngươi không?”

“Không biết cho nên ta mới hỏi ngươi.”

Thiệu Dương thong thả cất tiếng: “Vì ta chưa từng gặp qua người nào sắp chết đến nơi mà mặt mày vẫn tươi cười như vậy.”

Trầm Nhạn Thạch đưa tay sờ soạng khuôn mặt của mình, đoạn nhịn không được mà bật cười. Thì ra cười tươi còn có thể cứu mạng nữa đó, trong lòng nhắc nhở bản thân sau này nhất định phải thường xuyên tươi cười hơn nữa mới được.

Y không biết rằng lúc mình mỉm cười lại toát ra mị lực rất khó diễn tả, thường dễ lây lan đến người xung quanh.

Thiệu Dương cứ ngây người nhìn nụ cười nhàn nhạt đó, khuôn mặt nghiêm túc bất tri bất giác cũng lộ ra ý cười, hắn thích thú tiếp lời: “Trầm Nhạn Thạch, ta nhớ kỹ ngươi rồi.”

Nếu hắn sừng sổ nói những lời này Trầm Nhạn Thạch còn lý giải được là do căm giận, đằng này vẻ mặt hắn lại điềm đạm như thế, thậm chí có thể nói là ôn nhu nữa — Thật quái lạ.

“Thiệu Vân Dương.”

“Hở?”

“Tên thật của ta.”

Trầm Nhạn Thạch sửng sốt, không hiểu sao hắn lại tự tố cáo bản thân như vậy.

Thiệu Vân Dương hất nhẹ tay, nhánh cây bay ra ngoài cắm phập xuống đất, hắn xoay người bỏ đi.

“Thiệu Vân Dương?”

Hắn dừng chân, quay đầu nhìn lại.

“Ngươi thật không nói cho ta biết mục đích tới đây của ngươi sao?”

Bầu không khí liền ngưng trệ.

Ngay lúc Trầm Nhạn Thạch tưởng hắn sẽ xông tới mắng nhiếc mình là loại không biết điều thì Thiệu Vân Dương lại phá lên cười sằng sặc, vừa cười vừa lắc đầu: “Trầm Nhạn Thạch, ngươi không những khó đối phó mà còn rất ngoan cố nữa.”

Hắn dừng cười rồi nói, “Mục đích của ta, ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ đến ngày mai sẽ rõ.”

Ngày mai? Ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì sao? Trầm Nhạn Thạch còn định hỏi tiếp nhưng đối phương đã đi mất dạng rồi.

Trầm Nhạn Thạch từ tốn đứng dậy, gió mát về đêm khẽ thổi lay tay áo làm trong người thấy sảng khoái vô cùng. Ánh trăng trong ngần vắt vẻo nơi cao, bầu không khí xung quanh yên lặng tứ bề. Có điều đêm trước khi giông bão không phải cũng tĩnh mịch như vậy sao?

***

Sinh thần ngũ tuần của Trầm Thành Phong có thể nói là sự kiện tưng bừng nhất trong mấy năm qua. Giang hồ hào khách và võ lâm hiệp sĩ lũ lượt kéo đến bái phỏng làm cho Trầm gia trang chật kín như nêm. Đại sảnh dùng để tiếp khách đã sớm tề tựu các vị võ lâm tiền bối đức cao vọng trọng, nên những người còn lại đành phải chờ trong các phòng khách nhỏ.

Hết thảy ánh mắt nhân sĩ giang hồ đều tập trung vào Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh. Lời tán thưởng khâm phục cũng nhiều mà ý ngưỡng mộ ganh ghét cũng không ít Dĩ nhiên cũng có biết bao người liếc mắt đưa tình, ôm ấp hy vọng tràn trề nữa — Tề tựu ở đây hiển nhiên không thiếu biết bao nữ hiệp anh hào hay thiên kim lệnh ái của các vị chưởng môn. Ví như hai vị niên thiếu anh tuấn Trầm, Nhạc đây tiếng tăm hiệp nghĩa vang danh khắp chốn, điều quan trọng nhất là cả hai vẫn chưa lập gia thất, tất nhiên không khí sẽ lập tức bốc mùi chiến sự. Những người mẫn cảm đều ngửi được mùi hỏa dược nồng nặc giữa các vị cô nương.

Mỗi khi gặp những trường hợp này, Trầm Nhạn Thạch luôn có thói quen nép mình vào góc phòng, khóe miệng mỉm cười, bình chân như vại dò xét người xung quanh, trong đầu thoắt lọc ra những nhân vật đáng ngờ để bảo đảm ngày hôm nay trôi qua thuận lợi.

Tuy biểu hiện của y vẫn nhàn nhã như thường nhưng trong lòng lại khẩn trương một cách lạ kỳ. Những lời Thiệu Vân Dương nói khiến y cảm thấy bất an, trong lòng lờ mờ có dự cảm chẳng lành sẽ xảy ra.

Y đưa mắt lướt qua Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh, trông thấy bộ dáng hai người họ cứ nhấp nha nhấp nhỏm nhưng phải miễn cưỡng tươi cười khiến y thấy buồn cười vô cùng.

Anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân mà.

Đang lúc y quay đầu lại thì đám quần hùng hô lên kinh hãi – Một bóng người từ ngoài “phi” thẳng vào trong.

Đối với người luyện võ mà nói thì dùng từ “phi” cũng không có gì quái lạ, nếu khinh công thượng thừa còn có thể bay cao hơn người kia nữa. Có điều tư thế hắn lại rất kỳ dị, tứ chi lơ lửng trên không co rút liên hồi như đang giãy giụa dưới nước vậy.

Đây là loại khinh công gì chứ?

Trầm Nhạn Thạch vẫn án binh bất động vì chưa tới lúc y ra tay. Vừa lúc Trầm Phượng Cử còn đang bị thiên kim tiểu thư của chưởng môn phái Thanh Thành nói cười không ngớt bỗng nhiên phi thân lên, một tay đã đỡ được người đó.

“Trầm Khang?” Người này đích thị là gia đinh Trầm Khang phụ trách đứng trước cổng nghênh tiếp khách.

Trầm Khang đương nhiên sao có khinh công giỏi đến vậy, hắn là bị người ta ném vào đây rồi. Bản thân hắn vốn không phải là loại nhát gan gì, vậy mà giờ sắc mặt lại trắng bệch run rẩy, ngay cả nói cũng nói không ra hồn. Nếu không có Trầm Phượng Cử đỡ chỉ e hắn đã ngã nhào gãy mấy khớp xương, bảo sao hắn không sợ cho được?

Phía trong đại sảnh, Trầm Thành Phong nghe được tiếng nhốn nháo bên ngoài cũng bước ra xem xét sự tình. Ông nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Trầm Khang thì chau mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Trầm Khang chật vật lắm mới bình tĩnh lại, tuy vẫn còn lắp ba lắp bắp: “Bẩm… bẩm lão gia, bên ngoài có mấy người tự xưng là người của Bích Du Cung trên đỉnh Thiên Sơn cầu kiến.”  Hắn thấy bộ dạng mấy người này không lấy gì làm lương thiện mới không dám cho vào, chỉ nói phải đi thông báo một tiếng, rốt cuộc lại bị ném thẳng vào đây mà thông báo.

Nghe mấy chữ “Bích Du Cung trên đỉnh Thiên Sơn” này, khuôn mặt điềm tĩnh của Trầm Thành Phong trước giờ dù Thái Sơn có sụp đổ cũng không hề biến sắc, nay đột ngột thay đổi.