Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Chương 32: Âm mưu lớn*






Edit: Hinh

Beta: Chou

Chuyển cải cách trước đó Kỷ Tuân không nói rõ với Kỷ Thịnh Bang, anh chỉ nói tương lai có thể sẽ có một chút thay đổi.

Kỷ Thịnh Bang đã quyết định tương lai phải giao Kỷ thị cho đứa con này, nên ông ta cũng cho rằng thả lỏng để anh học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm cũng không có gì không tốt, nếu không phải số người tố cáo đã xếp đầy phòng, ông ta vẫn sẽ tin tưởng Kỷ Tuân.

Sau khi Kỷ Hoa rời khỏi Kỷ gia, đám người sau khi nhận mail rồi bị tạm thời cách chức đến nhà.

Kỷ Minh Lễ là người chú trẻ nhất của Kỷ Thịnh Bang, là người của Kỷ gia. Lúc Kỷ lão gia còn sống thích nhất là đứa con trai này, từ nhỏ đã cưng chiều, khiến ông ta lớn lên trừ tiêu tiền ra thì không có năng lực gì. Trước Kỷ Thịnh Bang, Kỷ Minh Lễ chính là người thừa kế Kỷ lão gia đã trong sáng ngoài tối thừa nhận. Thế nhưng ông ta lớn lên lại chả ra hồn, còn không có tài cán gì, lúc này cháu trai xuất sắc nhất – Kỷ Thịnh Bang mới có thể tiến vào tầm mắt lão gia tử.

Tuy cuối cùng Kỷ Minh Lễ không thể thừa kế Kỷ thị, nhưng trong di chúc, Kỷ lão gia đã đặc biệt để lại rất nhiều tài sản cho ông ta, chỉ dựa vào số tài sản này thôi ông ta cũng có thể sống phóng túng cả đời, không cần lo gì. Kỷ Minh Lễ cũng không phụ hy vọng của mọi người, cả đời không kết hôn, phóng túng khắp nơi.

Vốn Kỷ Minh Lễ cũng không thèm để ý đến chức vụ ở Kỷ thị đâu, nhưng từ khi Kỷ Thịnh Bang tiếp nhận Kỷ thị thì kinh doanh rất tốt, càng làm càng lớn, người muốn móc nối quan hệ với Kỷ thị ngày càng nhiều. Tất cả mọi người đều biết tầm quan trọng của Kỷ Minh Lễ trong lòng Kỷ lão gia, nên ông ta là người được tặng quà nhiều nhất, nhận quà đến gãy tay. Tuy ông ta đã có tiền rồi, nhưng có ai ngại mình nhiều tiền đâu?

Kỷ Thịnh Bang không còn cách nào, thấy ông ta đưa người vào tập đoàn càng nhiều, người tặng quà để móc nối cũng càng nhiều, rồi phiền phức cũng càng nhiều, nên sau khi Kỷ lão gia qua đời, Kỷ Thịnh Bang đã từng bước làm suy yếu quyền lợi của ông ta. Nhưng kiêng dè đến mặt mũi trưởng bối, Kỷ Thịnh Bang cũng không cắt đứt hoàn toàn.


Tuy Kỷ Minh Lễ không kết hôn, nhưng con của ông ta lại ông ít. Mấy năm nay phải đối phó với mấy đứa con rồi phụ nữ, Kỷ Minh Lễ từ sắc mặt hồng hào, bước đi như bay trở nên già đi không ít, chuyện ở công ty ông ta cũng rất ít khi nhúng tay vào.

Lần này Kỷ Tuân đột nhiên kiểm tra, Kỷ Minh Lễ còn chưa phản ứng kịp. Thậm chí đến khi nhận điện thoại thông báo bị tạm thời cách chức, ông ta mới rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà dưới tình huống như vậy, Kỷ Minh Lễ cũng phải bảo vệ cái danh trưởng bối. Ông ta không trực tiếp tìm Kỷ Tuân tính sổ, mà là tìm Kỷ Thịnh Bang.

Kỷ Thịnh Bang vừa uống thuốc xong, Phương Hoài Thu còn đang cho ông ta tráng nước, Kỷ Minh Lễ chạy vọt vào đầy oán hận, bộ dáng nổi giận đùng đùng đó căn bản không giống một lão già hơn 60 tuổi, mà là giống một đứa trẻ không được dạy dỗ.

”Tôi nói cho chú biết, dù có chết tôi cũng không rời khỏi Kỷ thị đâu, hiểu chưa? Nói thế nào thì tôi cũng là bậc ông bà của nó, nó nghĩ mình giỏi lắm à? Còn cách chức tôi? Thịnh Bang, tôi mặc kệ chú dùng cách nào, tóm lại chú phải khôi phục lại chức của tôi trước khi hết kỳ nghỉ, rồi kêu cái thằng Kỷ Tuân kia lại đây giải thích. Nghe chưa?”

Kỷ Minh Lễ tức đến mất não, câu nào cũng không dính dáng với nhau, chỉ nghĩ tiếp theo nên nói gì. Kỷ Thịnh Bang nghe xong, còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao đã bị Kỷ Minh Lễ cho tối hậu thư.

”Chú, chú…”

Kỷ Thịnh Bang nhíu mày vừa mở miệng nói mấy chữ, đột nhiên Phương Hoài Thu lại đứng đậy nói: ”Chú đừng vội, cháu còn đang nói chuyện với Thịnh Bang về chuyện này. Chú cứ bình tĩnh một chút, Thịnh Bang nhất định sẽ cho chú một câu trả lời thuyết phục. Sáng nay chú đã đến, chắc còn chưa ăn sáng đúng không? Thịnh Bang còn đang uống thuốc, cháu sẽ kêu quản gia chuẩn bị món chú thích, chú ăn một chút đi nhé, đợi Thịnh Bang uống thuốc xong thì chúng ta nói chuyện được không?”

Phương Hoài Thu nói hai ba câu đuổi Kỷ Minh Lễ ra ngoài. Bà ta tiễn ông ta đến tận thang máy, sau đó kêu quản gia đến dẫn đường, mềm giọng nói ông ta nên đi ăn sáng trước, vừa ăn vừa chờ, đợi bà ta với Kỷ Thịnh Bang bàn bạc xong sẽ xuống lầu nói chuyện với ông ta.

Kỷ Minh Lễ là kiểu người dễ đối phó nhất, ông ta không có đầu óc, lại bị mấy lời của Phương Hoài Thu dỗ dành, cũng không còn tức giận nữa, chỉ nói: ”Tôi ở đây chờ, các người nói chuyện mau lên.” Sau đó không quay đầu lại đi theo quản gia.

Phương Hoài Thu tiễn Kỷ Minh Lễ xong, vừa trở về phòng Kỷ Thịnh Bang đã nghe ông ta hỏi: ”Ông ta nói vậy là có ý gì, Kỷ Tuân tạm thời cách chức ông ta? Cô có biết chuyện này không?”

”Mấy người đi ra trước đi.” Phương Hoài Thu phất tay, kêu hai hộ lý trong phòng đi ra ngoài. Bà ta đóng cửa cẩn thận, vừa mở mail Kỷ Hoa gửi vừa đi đến ngồi bên giường. Bà ta đưa điện thoại đến trước mặt Kỷ Thịnh Bang: ”Ông nhìn cái này trước đi.”

Kỷ Thịnh Bang đọc sơ qua, mày dần nhíu chặt lại.

”Tôi biết ông muốn cho đứa bé Kỷ Tuân đó rèn luyện, nhưng nó vẫn còn nhỏ, cách làm rất quyết liệt. Chú nhỏ không phải là người đầu tiên tìm đến, cũng sẽ không phải người cuối cùng, nếu Kỷ Tuân thật sự kiểm tra như nó viết, e là Kỷ gia phải nghiêng trời lệch đất.”

Giọng điệu của Phương Hoài Thu rất vững vàng, chau mày biểu hiện sự lo lắng nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà ta.

”Thịnh Bang, ông phải giúp Kỷ Tuân.”

Kỷ Thịnh Bang đọc hết mail, nhíu mày đặt điện thoại sang bên cạnh giường: ”Cô biết chuyện này khi nào?”

Phương Hoài Thu nhìn điện thoại của mình bị đặt bên kia, bình tĩnh không gợn sóng: ”Sáng nay đã biết rồi. Tôi nói, chú không phải là người đầu tiên tìm đến, vì từ khi cái mail này được gửi đi, điện thoại dưới lầu một mực vang bên. Bọn họ cũng nói tương tự như chú vậy.”


Bà ta vừa dứt lời, Kỷ Thịnh Bang đột nhiên bắt đầu ho, ”Khụ khụ, khụ khụ!”

Lúc sáng bác sĩ Lưu kiểm tra cho ông ta có nói có dấu hiệu bị cảm, chắc là do tối qua lúc nói chuyện với Kỷ Tuân trong vườn hoa bị gió thổi, bây giờ lại bị kích thích, bệnh cảm đã bắt đầu nặng.

Phương Hoài Thu vuốt vuốt lưng ông ta, khuyên bảo: ”Ông không cần sốt ruột, có chuyện gì thì từ từ nói. Lúc sáng bác sĩ Lưu nói tình trạng của ông không khả quan lắm, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”

Nói đến giữ gìn sức khỏe, Kỷ Thịnh Bang vừa che miệng ho vừa hỏi Phương Hoài Thu: ”Khụ, bác sĩ Lưu nói khi nào tôi mới tiến hành phẫu thuật được? Khụ khụ!”

Phương Hoài Thu liên tục vuốt lưng ông ta, gương mặt tinh xảo hiện lên vài phần cẩn thận, ”Ông ấy nói tình trạng gần đây không ổn lắm, nếu không giữ gìn thân thể thật tốt, cuộc phẫu thuật tháng sau sẽ phải dời sang ngày khác.”

”Dời sang ngày khác?” Mặt Kỷ Thịnh Bang trầm xuống, cuộc giải phẫu này đã chuẩn bị từ năm trước, nhưng đến bây giờ ông ta còn chưa lên bàn mổ, trừ nguyên nhân do thân thể ra, ông ta không thể không nghi ngờ còn có những nhân tố khác nhúng tay vào. Dù sao thì với năng lực của Kỷ gia, hiệu suất không nên thấp như vậy mới đúng.

”Ông đừng vội, tôi đã bàn bạc với bác sĩ Lưu rồi, trong thời gian này tôi sẽ chăm sóc ông thật tốt để tháng sau có thể phẫu thuật.” Phương Hoài Thu nói xong, thấy ông ta đã bớt ho thì cầm ly lên định cho ông ta uống nước, không ngờ Kỷ Thịnh Bang lại giơ tay quơ làm cái ly trong tay bà tay rớt xuống đất.

Cái ly sứ nát như tương, hơi nóng bốc lên bốn phía, bên mép ly nóng lên, những giọt nước trong suốt bắn ra ngoài phát ra tiếng ‘tí tách’.

Phương Hoài Thu nhìn bàn tay bị bỏng đến hồng lên, đôi mắt phượng cứng lại: ”Ông làm gì vậy?”

”Phương Hoài Thu, tôi đã sớm biết cô muốn tôi chết rồi!” Kỷ Thịnh Bang chống tay đứng dậy, trợn đôi mắt chim ưng lên làm người ta sợ hãi. Ánh mắt ông ta rất sắc bén, lớp ngụy trang hoàn mỹ của Phương Hoài Thu cũng không giấu nổi, ”Tôi nói cho cô biết, dù tôi có chết đi, cô cũng đừng mòng mơ tưởng lấy được một đồng nào từ Kỷ gia! Kỷ thị vĩnh viễn sẽ không đổi họ!”

Kỷ Thịnh Bang rất kích động, ngực phập phồng vì hít thở, môi thâm đen, do lúc nãy mới ho xong nên sắc mặt ông ta cũng không tốt lắm.

Phương Hoài Thu nhìn gương mặt ốm yếu xanh xao của ông ta, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, bà ta cũng không để ý đến mảng tay bị bỏng của mình, tiến lên giúp Kỷ Thịnh Bang bình tĩnh.

Kỷ Thịnh Bang lại hoàn toàn không cảm kích, tuy ông ta bệnh nặng, nhưng bên trong vẫn còn sức, vừa giơ tay đẩy nhẹ một cái, Phương Hoài Thu đã bị đẩy xuống dưới giường.

Phương Hoài Thu chính là mỹ nhân, dù có ngã ngồi trên mặt đất cũng là mỹ nhân chật vật. Cả đời này bà ta chưa bao giờ vứt bỏ sự tao nhã và cao ngạo của mình, dù ngồi dưới đất cằm vẫn khẽ nhếch lên, sống lưng thẳng lắp, tư thế duyên dáng kia như là một động tác nhảy múa vậy.

Đôi mắt phương nâu mặc dù có hơi lạnh nhạt, nhưng tình cảm thật lòng lại làm mềm mại đi sự sắc bén của bà ta.

”Thịnh Bang, tại sao ông lại nghĩ tôi là người như vậy? Chúng ta kết hôn 23 năm, có một phút nào ông yêu tôi không?”

”Cô, cô… Khụ, khụ khụ!” Kỷ Thịnh Bang như không nghe hiểu cô ta nói gì, tâm trạng quá kích động làm ông ta lại ho đầy kịch liệt.

Phương Hoài Thu chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt có hơi nước, bà ta không vuốt lưng Kỷ Thịnh Bang, trong tiếng ho khan của ông, bắt đầu nói.


”Tôi giao thanh xuân của mình cho ông, quản lý tài sản cho ông, nhưng ông cho tôi cái gì? Một căn phòng trống không nam chủ nhân và một người chồng không có mình trong tim. Lúc ông ở bên cạnh người đàn bà kia, có từng nghĩ đến tôi không?”

Giọng nói của bà ta rất trầm, biểu hiện rõ sự mất mác và không cam câm, nhưng Kỷ Thịnh Bang vẫn đang ho, hơn nữa còn nghe bà ta nhắc đến mẹ Kỷ Tuân làm ông ta càng thêm kích động.

”Khụ, khụ khụ! Cô, cô vốn không nên kết hôn với tôi! Chia rẽ tôi và cô ấy!”

”Không phải tôi!” Phương Hoài Thu đột nhiên nói lớn lên, khóe mắt cong xuống khiến cho khuôn mặt bà hơi kỳ lạ, ”Chia rẽ ông và người đàn bà kia, chính là ông, là Kỷ gia các người! Các người cần Phương gia bọn tôi giúp đỡ nên lão thái gia mới đến tìm tôi. Tôi là vì giúp đỡ các người, nên mới ở trong căn phòng này mệt mỏi 23 năm!”

Kỷ Thịnh Bang ho rất kịch liệt, mặt cũng tái xanh, nhưng ông ta vẫn còn trừng Phương Hoài Thu.

Thấy Kỷ Thịnh Bang thở gấp, Phương Hoài Thu không có chút ý tứ nào muốn tiến lên giúp đỡ. Đợi đến khi trong mắt không còn sự dịu dàng, từng khóe mắt, đuôi lông mày của bà ta đều phủ sương mù.

”Thịnh Bang, ông lấy của tôi nhiều thứ nhu vậy, tôi cũng phải lấy lại cho công bằng chứ. Nên Thịnh Bang à, tin tưởng tôi, tôi sẽ không để ông chết đâu, vì tôi còn muốn cho ông thấy tôi sẽ ngồi lên cái chức ông từng ngồi như thế nào, rồi đánh sập công sức cả đời này của ông. Thằng con của người đàn bà kia, sẽ là người đầu tiên tôi đối phó.”

Tâm trạng quá khích làm không khí trong người Kỷ Thịnh Bang đều biến mất, ông ta không hô hấp được, gân xanh hai bên trán đều nổi lên, gương mặt biến thành màu đỏ tươi, ”Cô!” Ông ta chỉ vào Phương Hoài Thu, ngón tay không ngừng run rẩy, đôi môi đã thâm mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không nói ra.

Thấy ông ta nhắm mắt lại, không có tiếng động nào, Phương Hoài Thu nở một nụ cười nhẹ, rất nhẹ.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai sẽ tranh thủ viết nhiều một chút cho các bảo bối vui vẻ ~

Cảm ơn.