Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Chương 1: Béo lên hai mươi cân?






Edit: Hinh

Tháng ba, chim oanh bay lượn khắp nơi, cúi đầu có thể thấy được hoa hồng đỏ nở rộ, ngẩng đầu sẽ thấy trời xanh mây trắng, mùa xuân của phương Bắc đúng là rực rỡ tươi đẹp.

Có lẽ là bởi vì thời tiết sáng sủa này, nên Sở Mạt được ba mẹ dẫn ra khỏi bệnh viện, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười vui vẻ.

Sở Kiến Hùng nhìn gương mặt đầy non nớt của con gái, mày nhíu chặt lại đầy đau lòng.

Tương Vi bên cạnh dường như đã khóc, đôi mắt hơi hồng hồng, bà ôn nhu vuốt tóc Sở Mạt: ”Hoa nhài nhỏ của mẹ, trưa nay con muốn ăn gì?”

Sở Mạt mới mười bảy tuổi, nhưng cô đã cao gần một mét bảy. Cùng đứng chung một chỗ với Tương Vi, nếu chỉ nhìn vào bóng lưng, cô thật sự giống như là chị của Tương Vi. Nhìn thấy mắt của bà đã khóc đến hồng lên, đôi mắt hạnh trong suốt của Sở Mạt hiện lên chút áy náy, cô dựa vào đầu vai của bà làm nũng: ”Mẹ cho con ăn cái gì thì con ăn cái đó.”

”Vậy chúng ta đi ăn ở tiệm cơm Tây lần trước con muốn ăn, được không?”

”Dạ! Quá được luôn!”

Sở Mạt trước sau như một đều cười xán lạn, làm cho Tương Vi cũng nín khóc mỉm cười một cái.

Sở Kiến Hùng đứng một bên vốn không nói chuyện lại đột nhiên chen vào: ”Tiểu Mạt, ăn cơm trưa xong, ba sẽ dẫn con đến trường xin tạm nghỉ.”

Ông vừa nói xong, cả hai mẹ con đều ngẩn ra.

***


Lúc nãy ở bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán Sở Mạt có khả năng bị mắc chứng trầm cảm*.

[*] Trầm cảm: Trong convert là đè nén chứng, Hinh search gg thì ra trầm cảm. Hinh nghĩ là bệnh của Tiểu Mạt nhẹ hơn trầm cảm, nhưng ghi là trầm cảm cho mọi người dễ hình dung.

Một thời gian trước, lúc ở nhà Tương Vi phát hiện ra một số bản thảo đã bị xé ra từng mảnh, bà rất muốn mắng Sở Mạt không biết tiết kiệm giấy, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra, cô đã giấu một cái hộp nhỏ đựng dao đằng sau giá sách. Tương Vi vô cùng sợ hãi, bà thương lượng cùng Sở Kiến Hùng một chút, hai vợ chồng cũng không dám hỏi Sở Mạt đã xảy ra chuyện gì, họ đem cất con dao, sau đó quan sát chặt chẽ từng hành động của Sở Mạt khi ở nhà.

Bọn họ dần dần phát hiện ra, Sở Mạt lúc trước hoạt bát sáng sủa bao nhiêu thì bây giờ lại trở nên trầm mặc ít nói bấy nhiêu, cô không chỉ thường xuyên đêm khuya ngủ không được mà đi tới đi lui trong phòng khách, hơn nữa thỉnh thoảng trong phòng cô còn phát ra vài tiếng động lạ.

Hôm đó trường học gọi về nhà, nói Sở Mạt từ trong top mười tuột xuống hạng sáu mươi, việc này đối với một học sinh sắp thi vào Đại học là một sai lầm trí mạng.

Sở Kiến Hùng nghĩ đến đủ loại hành động kỳ quái của Sở Mạt trong thời gian này, bọn họ đoán rằng, nhất định là do dạo này Sở Mạt học tập áp lực quá.

Ông bàn bạc với vợ, chờ Sở Mạt về, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho cô, lần thi cử này, bọn họ sẽ không trách cứ cô, tránh cho cô… Tăng thêm áp lực.

Tương Vi dĩ nhiên là đồng ý, nhưng mà hai người đợi đến mười một giờ đêm Sở Mạt vẫn chưa về nhà. Khiến cho hai người làm cha mẹ bọn họ lo lắng muốn chết, sợ Sở Mạt xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc Tương Vi không đợi nổi nữa định báo cảnh sát, Sở Mạt đã về nhà.

Đã gần qua ngày mới, Sở Mạt ôm một chồng tư liệu thật dày, hai mắt trống rỗng vô hồn nói với hai người bọn họ: ”Ba, mẹ, con về rồi. Thật xin lỗi, lần này con kiểm tra không được ổn lắm. Nhưng mà hai người yên tâm, con sẽ cố gắng thăng hạng.”

Thấy Sở Mạt tiều tụy như vậy, trong mắt Sở Kiến Hùng đầy đau lòng. Nhưng lúc mà bọn họ thật sự ý thức được tính quan trọng của vấn đề là do câu nói của Sở Mạt ngay sau đó.

Cô hỏi Tương Vi: ”Mẹ, lúc trước con có để một con dao ở sau giá sách, bây giờ không thấy nữa, mẹ có thấy không?”

Chuyện này làm Sở Kiến Hùng và Tương Vi sợ không nhẹ, vì vậy hôm nay hai người liền chở Sở Mạt đến bệnh viện.

Lúc nãy ở trong phòng khám bệnh, bác sĩ nói với bọn họ, học sinh cấp ba áp lực rất nhiều, thần kinh căng chặt hơn nữa còn thường xuyên nghỉ ngơi không đầy đủ, dễ dàng sinh ra một số vấn đề về tâm lý. Với biểu hiện bệnh trạng của Sở Mạt, tuy rằng không tính là nghiêm trọng nhất, nhưng thật sự không thể khinh thường hậu quả. Nếu cô thật sự có hành vi giấu dao, chứng tỏ cô có thể sẽ tự làm hại mình, nghiêm trọng nhất có thể sẽ tự sát. Bác sĩ đề nghị tạm thời nên để Sở Mạt về nhà nghỉ ngơi, giảm bớt áp lực, đồng thời người nhà cũng nên quan sát chặt chẽ, để tránh tình trạng bệnh càng nghiêm trọng thêm, tạo nên hậu quả không thể cứu chữa.

Hôm nay lúc đi khám bệnh, Sở Kiến Hùng và Tương Vi thậm chí còn không biết trầm cảm là cái bệnh gì. Mặc kệ những lời bác sĩ vừa nói lúc nãy có phải là chuyện lớn hay không, nhưng tóm lại là đã dọa họ vô cùng sợ hãi.

Tạm nghỉ học, quyết định này trong mắt các ông bố bà mẹ khác có thể là một hành vi rất không lý trí, dù sao thì mọi người trên đời, ai mà không có áp lực, nếu ngay cả một chút áp lực cũng không có, thì về sau tiền đồ sao có thể rộng mở.

Nhưng Sở Kiến Hùng không nghĩ vậy. Sở Mạt là con một, từ nhỏ tính cách đã hoạt bát sáng sủa, phẩm hạnh lương thiện lạc quan, là đứa bé người gặp người yêu, ông tự nhiên cũng sẽ đặt con gái dưới tầm mắt mà bảo vệ, thi vào Đại học đối với ông cũng quan trọng, nhưng sao có thể quan trọng bằng việc Sở Mạt vui vẻ cười nói với bọn họ.

Ở văn phòng hiệu trưởng, Sở Kiến Hùng cũng nói như vậy với Hiệu trưởng.

Thành tích của Sở Mạt không tồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, việc thi đỗ vào Đại học một chút vấn đề cũng không có. Bây giờ cô phải tạm nghỉ học, cho dù là đối với cô, hay là trường học, đều là một tổn thất lớn. Hiệu trưởng suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn khuyên Sở Kiến Hùng và Sở Mạt nên suy nghĩ kỹ càng, cố gắng kiên trì thêm chút nữa.

Sở Kiến Hùng nói: ”Hiệu trưởng, tuy rằng tôi chỉ là một lão già quê mùa thô kệch, nhưng tôi biết bằng cấp rất quan trọng, nhưng nếu phải đánh đổi bằng việc tinh thần con gái của tôi bị hủy hoại, tôi đây thà rằng không cho con bé học Đại học.”

Đi ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng, Sở Mạt thấy tờ giấy cho phép tạm nghỉ học, lòng cô nóng lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp ẩn chứa một sự bình thản, cô nói với Sở Kiến Hùng: ”Ba, cảm ơn. Ba yên tâm đi, con sẽ ổn thôi.”

Sở Kiến Hùng là một người đàn ông phương Bắc điển hình, dáng người khôi ngô cao lớn, cả người đều cứng rắn, nhưng lúc đứng trước vợ và con gái cũng sẽ có một mặt mềm mại như nước.

Nghe thấy con gái nói vậy, hốc mắt ông đỏ ửng, khoác một tay lên vai Tương Vi, một tay lên vai Sở Mạt, gật đầu thật mạnh nói: ”Ba tin tưởng con! Đi, chúng ta về nhà.”

***

Một tuần sau, Sở Mạt đem theo hành lý đứng trước cái hồ nhỏ ở đầu đường trong thôn ngoại, cô nhìn rừng cây xanh biếc ở phía xa xa và dòng suối nhỏ uốn lượn, cả thể xác và tinh thần đều sung sướng thoải mái.


Bình thường Sở Kiến Hùng và Tương Vi đều phải đi làm, cô ở nhà một mình khiến họ lo lắng, nên một nhà ngồi bàn bạc, cuối cùng quyết định tạm thời sẽ đưa Sở Mạt về quê Tương Vi nghỉ ngơi hai tháng.

Quê Tương Vi là một thôn nhỏ ở cạnh một ngọn núi, nơi này ấm áp ướt át, một nơi có không khí trong lòng mát mẻ. Năm kia lúc mừng năm mới, Sở Mạt có đi theo Tương Vi cùng nhau về đây, cho nên lúc Tương Vi nói sẽ từ chức ở nhà chăm sóc cô, Sở Mạt chủ động đề nghị đến nhà ông bà ngoại.

Cơn mưa báo hiệu mùa hè vừa tạnh, trên con đường toàn là bùn. Sở Mạt thu mắt lại, cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình đã biến thành đôi giày bùn, cô đá đá chân, có vẻ không để ý lắm, nhìn thấy những viên đá bị chính mình đá loạn xạ, cô dường như có chút vui vẻ, cười tủm tỉm kéo vali đi về phía cái thôn bên kia hồ.

Trước lúc Sở Mạt đến, Tương Vi đã gọi cho hai lão* trong nhà biết, mấy cái trầm cảm này nọ thì chắc chắn hai người họ không hiểu, nói nặng hơn thì sợ hai lão lo lắng, nên bà chỉ nói gần đây con bé có chút áp lực, nên xin nghỉ phép ở trường về quê nghỉ ngơi.

[*] Hai lão: Lão = già. Đại khái là hai người già, cơ mà dài quá nên Hinh giữ nguyên Hán Việt cho ngắn… và soang :)))

Tuy rằng Tương Vi không nói rõ, nhưng hai lão đều hiểu được, nếu không phải là chuyện lớn gì, thì ngay thời điểm mấu chốt để thi vào Đại học như thế này, dù thế nào Tương Vi cũng sẽ không cho Sở Mạt tạm nghỉ học đến đây.

Lo lắng vài ngày, hôm nay nhìn thấy Sở Mạt lớn lên vô cùng khỏe mạnh đứng trước mặt họ, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng thả xuống.

”Tiểu Mạt, đến đây, đây là canh gà ông ngoại đặc biệt nấu riêng cho con đó.” Ông ngoại năm nay gần bảy mươi tuổi, nhưng mặt mày vẫn hồng hào, lúc nói chuyện câu từ vẫn rõ ràng, ”Con xem, con đã gầy gần bằng cây trúc rồi đó, trong thời gian này ông ngoại sẽ tranh thủ bồi bổ cho con một chút, nếu không tăng hai mươi cân* ông ngoại sẽ không cho con về.”

[*] Hai mươi cân: 1 cân = 1/2 kg. 20 cân = 10 kg =)))

Sở Mạt vừa nhận lấy bát cháo vừa vui đùa nói: ”Nuôi cho con béo hai mươi cân? Ông ngoại, chắc con sẽ trở thành bức tường mất.”

Bà ngoại đang ngồi trên xe lăn bị vẻ đáng yêu của Sở Mạt chọc cười không ngừng, ”Ông xem con nhóc ngốc này của chúng ta này.”

Bà ngoại mới hơn sáu mươi tuổi, năm trước trong lúc làm việc không cẩn thận bị ngã, lại không chữa kịp thời, nên hiện tại chỉ có thể dựa vào xe lăn và gậy ba-toong để làm việc.

Có lẽ là do hai người sống ở nơi có khí hậu trong lành này, hai lão lại thường xuyên lao động, nên tố chất thân thể tốt hơn rất nhiều với những lão nhân, lão thái thái khác. Đừng thấy bà ngoại bây giờ đang ngồi xe lăn mà xem thường, não bộ và tinh thần của bà rất khỏe mạnh, tiếng cười lại lớn, một chút cũng không giống những bà cụ ở phương Nam.

Sở Mạt thấy hai lão thân thể đều khỏe mạnh, cảm thấy cũng yên tâm không ít. Lúc cô gọi video cho Tương Vi cũng nói bà không cần lo lắng, ông ngoại và bà ngoại đều khỏe mạnh.

Tương Vi là người phương Nam, vì chỗ ở của Sở Kiến Hùng cách đó vạn dặm nên sau khi có Sở Mạt cũng ít khi về nhà. Tuy rằng bình thường cô không nói, nhưng Sở Mạt biết nhất định trong lòng bà vì lấy chồng ở phương xa mà cảm thấy mắc nợ họ.

Sở Mạt nói: ”Mẹ, mẹ yên tâm, trong thời gian này con sẽ thay hai người chăm sóc tốt cho ông bà ngoại.”

Tương Vi nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Cho đến giờ, bà vẫn không thể tin được cô con gái mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn lại mắc chứng trầm cảm. Chỉ mong trong thời gian này, cô ở bên kia có thể nghỉ ngơi tốt. Tương Vi giống với Sở Kiến Hùng, bọn họ không mong muốn gì nhiều, chỉ mong Sở Mạt bình an khỏe mạnh là được rồi.

***

Mùa xuân ở phương Nam không thể so được với phương Bắc khô ráo trong lành, trước giờ cơm chiều trời liền tí tách tí tách, nổi lên cơn mưa nhỏ.

Sở Mạt tắm rửa xong liền trở lại phòng, mưa ngoài cửa sổ còn chưa ngưng. Cô không bật đèn, trong căn phòng đen ngòm chỉ có ánh trăng trong suốt và tiếng mưa rơi tinh tế.

Sở Mạt ngồi ở đầu giường, nhìn thấy từng giọt mưa nhỏ hóa thành bọt nước đọng lại trên bệ cửa sổ, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại.

Thân thể cô có gien của phương Nam, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế lại ôn nhu như vậy không gặp nhiều ở phương Bắc, không hiểu sao cô lại có một cảm giác thân thiết và vui vẻ.

Đây là ngày đầu tiên cô đến nơi này, trận mưa nhỏ này chắc là quà nghênh đón đi.


Sở Mạt lẳng lặng ngắm mưa, bỗng nhiên, ngoài cửa sổ chợt lóe lên ánh sáng đèn pin hấp dẫn lực chú ý của cô.

Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra một chút, thò đầu ra liền nhìn thấy sát vách có một bóng dáng cao lớn mặc áo mưa.

Sở Mạt nhíu nhíu mày, không phải là bà ngoại nói sát vách chỉ có một bà cụ ở thôi sao?

Đang suy nghĩ, giọng nói của bà cụ liền truyền đến trong tiếng mưa.

”Kỷ Tuân, ngày mai hẳn đi tìm. Bên ngoài rất lạnh, bà nấu cho cháu chén trà gừng, mau chạy vào nhà uống đi, kẻo cảm lạnh.”

”Được, cháu về đây.”

Là một giọng nam thanh nhã.

Âm thanh lúc anh ta nói chuyện không lớn lắm, giọng điệu lại ấm áp mềm mại, đặc biệt còn mang theo một chút trầm thấp của những đứa nhỏ. Đặt trong cơn mưa mùa xuân này, như là một khối ngọc ấm áp, chất ngọc nhẵn nhụi, chạm vào có thể cảm nhận được xúc cảm của tay.

Ha, chỉ cần không phải là người xấu thì tốt rồi.

Mặc dù đã vào mùa xuân, nhưng cơn mưa đêm vẫn mang theo khí lạnh, mưa ngoài cửa sổ dừng lại trên mặt Sở Mạt, lạnh đến thấu xương. Cô rụt bả vai lại, đóng cửa sổ sau đó chui vào chăn nằm.

Dưới lầu, Kỷ Tuân đang định xoay người trở lại nhà, bỗng nhiên anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ của Sở Mạt.

Lúc nãy hình như có một nữ sinh nhìn về bên này, bây giờ lại không có ai.

Chắc là do mưa làm rối mắt, nhìn nhầm đi.

Kỷ Tuân tắt đèn pin, cởi bỏ áo mưa rộng thùng thình, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lập tức xuất hiện dưới ngọn đèn dầu.

”Bà, trà gừng cháu tự uống được, bà mau đi nghỉ ngơi đi.”

Bà Lâm nhìn sườn mặt của anh một cái, cặp mắt kia giống y đúc với mẹ anh, ướt át đến nổi còn muốn đẹp hơn bầu trời sao.

Nhớ tới mẹ của anh, bà Lâm cụp mắt, run rẩy đi về phía phòng ngủ, ”Uống xong nhớ rửa chén.”

Hành động khác thường của bà được Kỷ Tuân đặt vào mắt, anh xoay người vào nhà, kéo rèm ngăn cách với cơn mưa bên ngoài.