Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 85: Đêm (1)




Nước đọng trên hiên nhà nhỏ xuống, đông thành những dải nước đá, dưới ánh đèn nê ông trông nó như hình bóng còn sót lại của ánh đèn thủy tinh trong tủ trưng bày. Một cô gái trẻ mặc áo khoác lông trắng xù xì cùng người quân nhân đồ đen ngồi xổm bên vệ đường, thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi chạy ngang qua, đèn xe hắt đến khiến cả hai như bóng ma lúc sáng lúc tối. Ý cười thấp thoáng trên mặt anh, như đang kể chuyện cười an ủi cô. Có người lái xe tạt qua không kìm được ghé nhìn: Hai người như thế không nên xuất hiện ở đây trong bộ dạng đó, nhưng lại thật sự đang ngồi xổm bên đường nói chuyện, rốt cuộc là vì sao?

Có điều, chẳng ai quan tâm cả.

Vừa nhận được thông báo, lãnh sự Anh vừa mở rộng thêm đường xây dựng và công xưởng ở phía Tây Bắc, giám đốc điều hành Nhật Bản đã đàm phán với Công ty Điện lực Hoa Thương ở tô giới Pháp, yêu cầu chuyển 5.000 kilowatt điện xoay chiều đến phía bắc Thượng Hải. Phải đến một tháng sau mới có thể bổ sung các tuabin hơi máy phát điện mới cho nhà máy, cho nên trong tháng này, từ 1 giờ sáng đến 6 giờ sáng sẽ cúp điện dân dụng ở tô giới Pháp và một phần tô giới công cộng.

Thông báo được đưa ra vào lúc 4 giờ và được thực thi ngay lập tức. Người đi đường và cưỡi xe đạp đều là công nhân làm thêm giờ ở nhà máy gần đó, sau khi cúp điện, bọn họ túm tụm lại đi với nhau, hàng này nối hàng kia ồn ào đi ngang qua trước mặt hai người, tò mò nhìn sang.

Chỉ có khu hội đồng là vẫn không bị cúp điện.

Vì đã gặp quá nhiều vụ án trộm cắp và đánh nhau nên chương trình thẩm án cũng được thủ tục hóa, chẳng mấy chốc đã xong. Một lúc sau nhân viên trợ lý đã đi ra mời cô Lâm vào, Tạ Trạch Ích vẫn ngồi xổm bên đường, khoát tay ý bảo tôi không vào, ở đây chờ em.

Một người vốn thường nói chuyện đùa với bạn bỗng dưng trở nên nghiêm túc, thật sự khiến người ta không biết anh ta đang nghiêm túc thật hay nghiêm túc đùa bạn, hay là bịa ra vài lời nói dối tốt bụng để an ủi bạn, nói với bạn rằng: có phải em thấy tôi sống không ra gì thì dễ chịu hơn không?

Lời khắc sâu xuất phát từ tận đáy lòng, hay những câu đùa cợt tự bóc trần vết sẹo… Cả cuộc đời này chưa từng cầu mong sự thương cảm ở ai, cũng không trông chờ ai có thể hiểu mình. Tóm lại là “tôi không có vấn đề gì, anh thoải mái là được rồi”.

Tạ Trạch Ích ngồi xổm bên đường, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, đến khi Sở Vọng đi ra thì chỉ thấy tàn thuốc đầy đất.

Đang là đầu xuân, để đề phòng dịch tả và đậu mùa sắp đến nên cục vệ sinh ở hội đồng dán rất nhiều quảng cáo phòng ngừa dịch tả, đậu mùa và diệt muỗi xung quanh, phòng có người Trung phóng uế bậy bạ. Thế mà anh mới sáng sớm đã xả thuốc ở ngay trước cửa hội đồng, đúng là không nể mặt ai. Cho nên lúc Sở Vọng đi ra, hội động vội bảo cục vệ sinh phái người xách ki hốt rác và chổi nấp trong bóng tối, đợi trung úy đại nhân đi là lập tức quét dọn.

Thấy cô đi ra, anh cũng không nói gì nhiều, đứng dậy mở cửa mời cô lên xe, tới khi ngồi vào xe thì mới hỏi: “Sao rồi?”

Nhưng xe đã chạy một quãng mà cô vẫn không trả lời. Trong chớp mắt nào đó quay đầu sang, chợt thấy người ngồi bên ghế phụ bình tĩnh nhìn mình, không biết đã nhìn như thế bao lâu. Ánh mắt thẳng thừng chẳng chút che giấu, sự ngắm nghía thưởng thức trên mặt không liên quan gì đến tình yêu, trái lại còn có sự thương hại và mơ màng mà đến bản thân cũng không biết đang nghĩ gì. Anh đã từng thấy ánh mắt như vậy rồi: trong viện bảo tàng, là ánh mắt của vị khách không có nhiều tế bào nghệ thuật đang nhìn thấy tác phẩm điêu khắc của người thợ đã qua đời, tuy không có tài giám định, nhưng cũng may trước đó đã đọc thuộc vài câu từ tán thưởng dùng để tham khảo.

Có điều cô đúng là đang nhìn tượng thật. Trong ánh đèn ở đối diện, người bên ghế lái có vóc dáng như một pho tượng Hy Lạp làm từ thạch cao trắng được điêu khắc tỉ mỉ, nhưng không phải cô đang ngắm mà là đang lục tìm trong hồi ức —— nghe xong lời bộc bạch xuất phát từ nội tâm nửa thật nửa giả của anh, cô cứ cảm thấy dường như mình đã gặp người như vậy ở đâu đó.

Hội đồng không thể lập án cho cô, có lẽ là vì kỳ thị người Hoa, hoặc có lẽ là do kiêng dè người Nhật… Tóm lại cô cũng đã sớm chấp nhận kết quả này rồi, không quá khó chịu và cũng không định tranh cãi gì cho mình, thay vào đó chỉ nhớ đến câu nói có ghi rõ trong Hiệp ước Bogue Trung-Anh mà người quản lý kia nhấn mạnh lui tới: “Nếu kiều bào Anh và người Trung ‘có can thiệp kiện tụng…  Dù người Anh bị xét xử thế nào thì cũng phải đi theo quy trình của Anh, sau đó mới chuyển giao cho nhân viên quản lý lo liệu’.” Cô thực sự hiểu rất rõ chuyện này.

Chỉ là khi vừa bước ra khỏi cửa hội đồng, cô lập tức hiểu ra lời của Tạ Trạch Ích, không biết sao lại nhớ đến một chuyện khác —— “Trung tá lục quân người Trung mang quốc tịch Anh, là thương nhân trên chiến trường Bắc Phi, cả đời không thành thân”. Dường như cô đã đọc ở đâu đó câu này rồi, có lẽ là từ Baidu hoặc cuốn sách nào đó, hoặc là ở trong triển lãm thế chiến thứ hai tại viện bảo tàng hay thư viện trường học nào đó. Có lẽ câu nói ấy không phải nói Tạ Trạch Ích, có lẽ chỉ là người khác… Nhưng lại làm cô bất chợt nhớ đến. Người như anh, dù đã kết hôn hay chưa thành thân thì vẫn sẽ chết trận, hoặc ngoắc ngoải sống với cơ thể thân tàn ma dại đến tận thế kỷ 21, rồi có về Hương Cảng không, mười năm hoặc hai mươi năm cũng được… Tình cảm không nơi gửi gắm, sinh không biết chiến đấu vì ai hy sinh vì ai, chết cũng không biết hồn về nơi đâu; Không ai thấu hiểu, và cũng không ai hiểu được.

Dù được Anh hay Trung Quốc tiếp nhận cũng như nhau, vì dù là quốc gia nào thì khi đứng trên mảnh đất ấy, đất khách cũng khó mà thành đất ta.

Mãi là kẻ dị tộc, luôn một mình cô đơn.

Không ngờ cô lại nói với người như vậy là “Sau lưng các anh có nguyên một quốc gia”, chỉ xuống đất mà nói “chính quốc gia của chúng tôi”.

Có trời mới biết có lẽ anh cũng muốn được khóc như cô, muốn chỉ xuống mảnh đất mà chỉ mình được nhục mạ còn người khác không được chà đạp, vừa khóc vừa hét: “Chính quốc gia của chúng ta!”

Vậy mà sau đó, người như thế lại còn để lộ vết sẹo để nói với cô: em nhìn đi, em còn có thể khóc được. Vẫn tốt hơn tôi nhiều, dù tôi muốn khóc cũng không khóc nổi. So sánh như vậy, em đã vui hơn chưa?

“Em nhìn tôi như vậy khiến tôi có cảm giác…” Cuối cùng cũng không nhịn được, Tạ Trạch Ích mở miệng, “Làm tôi rất sợ.”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Vậy anh yêu Hương Cảng à?”

Tuy không biết “vậy” của cô là từ đâu mà suy ra, nhưng anh vẫn nghiêm túc đáp: “Hiện tại thì không hẳn là yêu.”

Rồi lại hỏi: “Vậy khi anh thấy ấm ức thì sẽ muốn đi đâu trước?”

“Âm ức gì? Chả ấm ức gì cả.” Cẩn thận suy ngẫm câu hỏi khó hiểu, anh đáp, “Nhưng ngày trước mỗi lần nghĩ đến chuyện phải về Hương Cảng, kẹt trong mấy bà mẹ kia là lại thấy mệt rồi.”

Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Không có quốc gia để yêu, lại không có mái nhà để thương. Tình cảm không biết phải gửi gắm ở đâu, thế thì cũng hiểu vì sao anh lại đa tình.

Xe chạy về đường Ferguson, cô bước lên lầu trong ánh đèn phát ra từ chiếc đèn pin Tạ Trạch Ích đang cầm. Rửa mặt rồi thay quần áo, vẫn đang bị cúp điện, không hiểu có phải Tạ Trạch Ích tiên tri được không mà đã nhờ người thím kia mua một lố đèn cầy. Anh Trịnh ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh thì mò mẫm đi ra, hỏi xin hai người hai cây đèn cầy để về thắp, nói thẳng: “Tôi không ngờ sẽ bị mất điện, đây cũng là lần đầu tiên bị như vậy nên không chuẩn bị trước.” Còn nói chị Trịnh sợ tối, không ngủ được, mà cửa hàng thì đều đóng cửa cả rồi, mắng anh Trịnh suốt cả đêm. Vì thế mà anh ta khen không dứt miệng: “Vẫn may có anh Tạ chu đáo.”

Tạ Trạch Ích được khen, hiếm khi thấy mỉm cười không nói nhiều.

Hai người lại tức tốc chạy đến bệnh viện Chữ thập Đỏ. Trời mùa Đông sáng muộn, lúc này chỉ mới tờ mờ sáng, bệnh viện dùng đường dây riêng nên không bị cúp điện, là tòa nhà sáng nhất trong khu vực. Ở cổng chính có tấp nập cánh nhà báo, xe vừa đến gần thì bọn họ lập tức xúm tới, nghe nói Sở Vọng cũng là một trong người bị hại biết chuyện, thế là vội gọi người tới đưa Sở Vọng vào, nhưng Tạ Trạch Ích thì không thể vào nên đành bảo anh chờ ở bên ngoài.

Lúc được y tá dẫn vào bệnh viện từ cửa hông, lời xì xào bàn tán của cánh phóng viên bay đến: “Nghe nói người gặp chuyện hồi tối là một cô gái nhà giàu ở Thượng Hải, vì vậy mới bỏ ra số tiền lớn chuyển bệnh nhân đến bệnh viện khác; nhưng nghe bảo vào bệnh viện có ba cô là Tiết, Thẩm, Hứa, rốt cuộc là ai đây?”

Có phóng viên tinh mắt thấy y tá dẫn một cô gái quần áo sang trọng đi từ cửa hông vào, không khỏi hỏi thêm một câu: “Bây giờ là bốn người rồi. Cô này là?”

Sở Vọng vừa đi vừa nghĩ, nhà họ Thẩm Không chỉ sơ tán nhanh gọn mà còn biết dùng cách che mắt, để đám phóng nghiên không ngại đưa ra đề lựa chọn: Trong này có bốn quý cô ABCD, xin hỏi câu trả lời chính xác là gì?

Giáo viên tiếng Anh đã nói trước khi thi vào đại học thế này: nếu không biết chọn gì thì cứ khoanh C đi.

Còn giáo viên IELTS thì nói: Chọn câu trả lời dài nhất.

***

Phòng bệnh của cô Thẩm được chia làm đôi: bên trong là phòng bệnh và phòng tắm, bên ngoài là phòng khách, ở giữa cách một tấm rèm.

Trong khoảng thời gian cô đến hội đồng khu tự quản, người cần thăm bệnh đều đã đến thăm, bệnh nhân cần đuổi cũng đã được đuổi đi, người không phận sự thì càng miễn. Nay ở bên kia rèm là cô Thẩm và bà Thẩm, bên ngoài là cục phó Thẩm, Chân Chân và cô Hứa. Vừa thấy cô đi vào, hai mắt cô Hứa lập tức bừng lên tia sáng khát vọng, nhìn thẳng vào cô.

Ngay sau đó, bên trong tấm rèm vang lên tiếng rất nhỏ: “Cô Lâm?” Sau đó là một câu bi thảm: “Cô báo án rồi à?”

“Báo rồi.” Cô nhìn thẳng vào cô Hứa, “Nhưng không được thụ lý.”

Bên trong truyền ra một câu: “Ồ.” Bà Thẩm tiếp lời: “Thế cũng tốt. Anh Anh và chúng tôi đều không muốn làm lớn chuyện này, dù gì danh tiếng của con gái chưa chồng vẫn rất quan trọng.”

Cô Hứa há miệng, còn chưa nói gì thì cục phó Thẩm đã ho khan hai tiếng: “Danh tiếng chỉ là chuyện nhỏ, mạng sống mới là điều quan trọng. Người trẻ tuổi như mấy đứa, coi như sau này phải nhớ kỹ.” Giọng ông khá mềm mỏng, nhưng không biết là đang khuyên nhủ hay uy hiếp.

Sở Vọng mỉm cười: “Tôi chỉ đến thăm bạn tôi. Cô Thẩm đã gặp chuyện gì vậy? Chúng tôi không biết gì cả.”

Cục phó Thẩm nhìn cô chằm chằm, cuối cùng gật đầu mà không nói gì. Nhưng cô Thẩm lại mếu máo, “Mẹ, mẹ nói đi, con không muốn làm lớn chuyện, nhưng cha mẹ không định làm thế sao? Là lo cho con hay là vì sợ?” Bà Thẩm thở dài, “Đã lúc này rồi, con hỏi chuyện này làm gì?” Cục phó Thẩm nói: “Con là con một của chúng ta. Làm cha mẹ mà không quan tâm con thì quan tâm ai?”

Cô Hứa cười nhạt, ngoảnh mặt đi.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng xôn xao, giống tiếng ồn ở bên ngoài bệnh viện vừa rồi. Có người đập mạnh cửa phòng bệnh, cục phó Thẩm nhướn mày, gọi người kia vào hỏi: “Ai ở ngoài đấy?”

Người hầu lảo đảo chạy vào, thở không ra hơi: “Ông chủ, là Diệp thiếu gia ——”

Cục phó Thẩm giật mình ngạc nhiên: “Cậu nói ai?! Cậu ta… sao cậu ta biết?”

Chân Chân vẫn đứng trong góc không nói gì, nay vừa nghe thế thì chợt ngẩng phắt đầu lên; trên mặt quấn băng nửa bên sưng vù, nửa gương mặt còn lại thì trắng bệch.

Người hầu nói: “Làm sao chúng tôi biết được? Không biết vì sao cậu ấy lại tìm đến đây, người ngợm bẩn thỉu, không biết chạy từ đâu tới mà cứ nằng nặc đòi xông vào, bảy tám người chúng tôi cũng không ngăn được!”

Trong phòng vang lên tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng.

Thẩm Nguyệt Anh hét lớn: “Tiết Chân Chân! Tiết Chân Chân! Cô muốn tôi chết thật ư? Rốt cuộc cô còn lương tâm không ——”

Giường bệnh vang lên tiếng cọt kẹt, hình như cô ta muốn xông ra nhưng bị bà Thẩm giữ lại, thở dài bảo: “Con đang làm gì thế hả?”

Nhưng người bên trong lại khóc rất thảm thiết, cô Thẩm sụt sịt nói: “Mẹ! Nếu có ngày con gái mẹ chết thì kẻ hại chết ở ngay bên ngoài! Nó họ Tiết ——”

Cô Hứa và Sở Vọng đồng thời xoay sang nhìn cô. Chân Chân ôm mặt, tuyệt vọng lắc đầu: “Chị không biết, chị không hề nói với anh ấy. Toàn Thượng Hải mất điện, chị đi đâu gọi anh ấy đến?” Cô kéo tay áo Sở Vọng, thấp giọng van nài: “Hai giờ anh ấy đến bến, vốn đã hẹn là chị sẽ đi đón anh ấy; nhưng vì gặp chuyện nên chị đi thẳng đến đây, không hề liên lạc với anh ấy, cũng không bảo ai đi đón cả.”

Tuy chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng ai cũng hiểu được hai ba phần chân tướng.

Cục phó Thẩm bình tĩnh uống trà, hỏi: “Cô Tiết, ‘anh ấy’ mà cháu nói là ai?”

Tiếng ồn đã đến gần cửa. Trong chớp mắt cục phó Thẩm đặt tách trà xuống thì cửa bị đập mở cái *rầm*, người ở bên ngoài xông vào.

Người kia da dẻ tím tái, cao lớn đứng ngay cửa, trên người đầy vết thương, mồ hôi đầm đìa làm áo sơ mi và áo len của anh ta ướt đẫm, mồ hôi chảy qua mắt và vết thương. Quần áo dính đầy vết bẩn, áo mũ không chỉnh tề, thậm chí còn bị mất một chiếc giày.

Anh ta cố gắng từ dưới lầu xông vào chẳng khác gì Quan Công chém sáu tướng Tào để vượt qua năm cửa ải, khi cửa mở ra còn có hai ba người đang ngăn cản; anh ta như con sư tử nổi điên hất mọi người ra, gần như ngã nhào vào phòng bệnh. Lúc ngã xuống anh cũng chẳng ôm đầu, cũng không che chở bất cứ bộ phận nào trên người, mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ rơi ra từ trong túi quần, lăn lóc đến cạnh cục phó Thẩm.

Diệp Văn Dữ chẳng màng cơn đau, vừa ngã xuống là lập tức giật mình lảo đảo tiến lên trước, chụp lấy chiếc hộp rồi bò dậy.

Cô Hứa ngạc nhiên: “Người này mà là thiếu gia ư?”

Cục phó Thẩm không để ý đến sự thất thố của anh, chỉ hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Anh ta há to miệng thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống như nước mắt, ánh mắt cũng nhạt nhòa: “Tôi…” Lấy lại bình tĩnh, tầm mắt quét qua gương mặt bị thương của Chân Chân, “Tôi tình cờ đi ngang qua bệnh viện, nghe phóng viên nói có một cô gái bị thương.”

Toàn thân bẩn thỉu như thế, tìm từ bến tàu đến đây, trong sáu bảy tiếng đồng hồ không biết đã đến bao nhiêu nơi, chạy qua bao nhiêu con đường, ai mà tin được là tình cờ?

Cục phó Thẩm không nói gì.

Sở Vọng nhắm mắt, nói: “Cô Thẩm đang ở trong đó.” Ngay khi cô thốt ra lời này, cô thấy rõ Diệp Văn Dữ thở phào một hơi, cả người như được thả lỏng.

Anh ta không nhìn Chân Chân nữa, chỉ nhắm mắt nói với cục phó Thẩm: “Tôi… Tôi đến muộn, xin lỗi.”

Cục phó Thẩm vẫn im lặng.

Anh ta hít sâu một hơi, nói về phía rèm: “Cô Thẩm, tôi đến muộn.”

Lẩy bẩy mở chiếc hộp nắm chặt trong lòng bàn tay ra, anh ta quay đầu đi, quỳ một chân xuống, lặp lại câu ban nãy: “Xin lỗi vì đã đến muộn.”

Trong hộp là một cặp nhẫn kim cương Tiffany.



Sắc mặt trang nghiêm của cục phó Thẩm thoáng giãn ra, từ từ nở nụ cười thỏa mãn, tiếp tục uống trà.

Sở Vọng vội lên tiếng: “Chúc mừng ông Thẩm bà Thẩm, chúc mừng cô Thẩm, hôm nay là ngày vui, mọi người cứ vui vẻ trò chuyện đi, người ngoài chúng tôi xin phép không làm phiền nữa.”

Nói đoạn, Sở Vọng huých tay vào cô Hứa, cùng cô ta kéo Chân Chân như du hồn ra khỏi phòng bệnh, khép cửa lại đi xuống tầng hai, rồi đứng ở ngã rẽ hành lang.

Gió lạnh bên ngoài thổi qua. Ba người im lặng run rẩy trong gió.

Chân Chân hai mắt hoen đỏ, cơ thể run lên, thấy hai người kia nhìn mình thì lại cười nói: “Nhìn tôi làm gì.” Còn bảo, “Đừng nhìn tôi nữa. Hai người đừng nhìn nữa, đừng nhìn tôi như vậy… Tôi không biết phải nghĩ gì cả.” Âm thanh nức nở, lại lạnh lẽo: “Tôi không biết bây giờ phải nghĩ gì hết.”

Thấy Sở Vọng vẫn cứ nhìn mình, “Sở Vọng…” Cô ngây thơ bật cười, hỏi: “Có phải chị đã sai rồi không? Có phải lúc đó chị không nên bỏ chạy, không nên chỉ chăm chăm bảo vệ tính mạng mình không?”

Sở Vọng nhìn thẳng vào cô ấy: “Chị không chạy? Gái Thượng Hải nhảy lầu đại hạ giá, một người còn chưa đủ, hai người định để bọn Nhật mua một tặng một?”

Chân Chân nhíu mày, lúc thì như đang nín khóc, lúc lại như đang nhịn cười.

Sở Vọng khẽ ôm lấy Chân Chân, một tay che mắt cô ấy lại, thấp giọng nói: “Khóc đi.”

Gần như trong nháy mắt thốt ra lời này, lòng bàn tay cô trở nên ẩm ướt nóng hổi, nước mắt Chân Chân thi nhau rơi xuống, không hề kìm nén nữa.

Cô Hứa có vẻ xúc động, đi tới định an ủi Chân Chân. Nhưng Sở Vọng đã kéo Chân Chân cách xa cô ta, “Biết khóc là tốt rồi.” Sau đó nói, “Nếu không còn chuyện gì nữa thì xin cô Hứa về cho.”

Cô Hứa cũng không nói gì, xoay người đi xuống lầu.

Phải nghĩ gì đây?

Chàng hoàng tử sống trong nhung lụa một đời, vì muốn cưới bạn làm công chúa nên chẳng sợ con đường phía trước, vượt mọi chông gai, chém giết yêu ma, tự tay giết rồng vì bạn… Thế nhưng khi đến dưới lâu đài, chàng ta lại trở thành kỵ sĩ của người khác.

Không biết là ai đáng thương hơn ai đây.

Chẳng rõ đã ở bên Chân Chân bao lâu, cho tới khi màn trời rực sáng. Bên ngoài điện đã về, tiếng rán hoành thánh, bánh chẻo và đậu hũ thối cùng nhau vang lên —— là dấu hiệu báo rằng trời đã sáng, đã đến lúc thức dậy.

Đợi tới khi Chân Chân đã khóc đủ, Sở Vọng mới kéo tay cô ấy đi ra khỏi bệnh viện từ cửa sau. Ngoài xe hơi màu đen của hội đồng đang chờ ở chỗ cũ ra, không biết vì sao Lâm Tử Đồng cũng đến đây. Chân Chân vừa thấy anh thì nước mắt lại tuôn trào, không hề do dự nhấc chân đấm đá, tức tối mắng chửi: “Các anh là đồ sĩ quan chó má khốn nạn ——”

Lâm Tử Đồng giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng lùi về sau. Đến khi không thể lùi được nữa, anh đành hứng chịu cú đá do giày cao gót gây ra. Anh vừa nhịn đau vừa chỉ vào cô ấy, muốn hỏi Sở Vọng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sở Vọng chỉ gửi lại ánh mắt thông cảm.

Tài xế nhà họ Tiết đang đứng chờ ở gần đó. Cô không khuyên cô ấy nên về nhà, chỉ để mặc cô ấy đánh Lâm Tử Đồng cho hả giận.

Rồi cô xoay người, mở cửa ghế phụ xe của hội đồng.

Đóng cửa lại, Tạ Trạch Ích mỉm cười nổ máy, về nhà.

Còn sức đánh người tức là ổn rồi.

____

Lời của tác giả: Không phải Diệp Văn Dữ thay đổi. Cậu ấy cầm nhẫn đến là muốn cầu hôn với Chân Chân, Chân Chân mất tích cả đêm, lại nghe tin dữ nên mới hốt hoảng đến tìm. Đến lúc tới thì mới biết người bị cưỡng hiếp là Thẩm Nguyệt Anh. Có cha cô ấy ở đó, cả Chân Chân cũng ở đó! Hơn nữa cục phó Thẩm đã thấy hộp nhẫn. Cầm nhẫn mà không cầu hôn, sau này Chân Chân biết phải làm sao??