Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 8: Công tử ăn chơi và tiểu thư khuê các (1)




Quả nhiên Sở Vọng không chọn sai người hầu. Đợi cô tắm rửa xong thì Điệp Nhi sẽ lau khô tóc cho cô, sau đó trải chăn sửa giường rồi rót một cốc sữa bò cho cô, cuối cùng khép cửa lại rồi mới đi xuống lầu.

Trong phòng vẫn còn mùi nhà mới. Cô mở toang cửa sổ ban công ra, đang định lên giường nằm chợp mắt thì chợt nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài.

Có tiếng phụ nữ cười nói, cũng có tiếng đàn ông nói cười; có lời nghiêm túc, cũng có lời ngả ngớn; tiếng Anh xen lẫn tiếng Quảng, thậm chí còn lẫn vào câu tiếng Pháp, Sở Vọng miễn cưỡng nghe hiểu được —— hầu hết đều là lời tán tỉnh.

Cô mặc nguyên quần áo đứng dậy, đi ra ngoài cửa sổ nhìn: Có vẻ bên kia vừa chơi bài xong, mọi người vẫn chưa hết hứng nên lại đòi mở tiệc nướng uống rượu ở trong vườn hoa. Chẳng mấy chốc, một chiếc viôlôngxen được đem ra, một cô gái người lai bắt đầu kéo đàn. Một đám người cầm ly rượu vang tụ tập ở trong vườn hoa, nhẹ nhàng lắc lư theo giai điệu; trong vườn hoa có mấy chiếc ghế dựa màu trắng, nhưng chỉ có một chiếc ghế là được rất nhiều nam nữ vây quanh —— liệu có phải người đó là người cô út của cô không?

Bọn họ kéo đèn ra ngoài sân, nên thành ra Sở Vọng đứng trong tối, còn bọn họ ở ngoài sáng. Nhưng vì ánh đèn mờ ảo nên Sở Vọng không thấy rõ lắm, chỉ loáng thoáng cảm thấy bộ váy dạ hội của cô út có vẻ hơi lạnh nếu mặc trong đêm nay.

Đứng ngoài ban công nhìn một lúc, Sở Vọng bất giác đung đưa theo âm thanh du dương. Bỗng lúc này có một đôi nam nữ rượt đuổi nhau, chạy tới gần hàng rào. Chợt cô gái ấy phát hiện Sở Vọng ở trên ban công, vội vã dừng bước, sợ hãi hét lên, dùng tiếng Bồ Đào Nha nói: “Trên lầu có một cô bé.”

Giọng của cô gái ấy rất chói tai, ngay tức khắc đã thu hút sự chú ý của mọi người trên sân. Sở Vọng tự thấy bản thân quang minh chính đại đứng chơi ngoài ban công phòng mình, không làm việc gì sai, nên cô cũng không cuống lên, thậm chí còn bình tĩnh vẫy tay với người phụ nữ kia. Đa số người da trắng rất dễ làm quen, chỉ cần bạn cười với họ thì họ cũng cười với bạn thôi. Thế là người ở trên sân cũng vui vẻ nhìn lên Sở Vọng.

Sở Vọng không khỏi cảm khái, người ngoại quốc ấy, có lúc ban ngày nhìn rất nghiêm túc đứng đắn, nhưng đến khi đêm về là bắt đầu high, dù là thời đại nào cũng vậy. Một người high không đủ, phải cả đám đông high thì mới gọi là high. Nói chung là —— high một cách ngớ ngẩn.

Rồi đột nhiên, cô thấy cô út của mình cũng nhìn sang đây. Tuy trên mặt không có biểu cảm, nhưng có thể cảm nhận được đã nhìn từ trong bóng tối rất lâu. Cảm giác bị người ta quan sát từ trong tối thật khó chịu, như con mồi bị chim dữ theo dõi vậy. Sở Vọng lập tức rùng mình, vội quay vào phòng, nghiêm túc khóa chặt cửa chính và cửa sổ. Cô nghĩ bụng, phải tìm cơ hội xin bác cả cho đổi phòng mới được, ở giữa cầu thang cũng không sao…

***

Ngày hôm sau, Sở Vọng đang ngủ ngon thì bị Điệp Nhi gọi dậy. Từ mặc quần áo, đánh răng rửa mặt cho đến khi ngồi trước bàn ăn, Sở Vọng vẫn luôn ở trong tình trạng mơ màng. Đúng bảy giờ mười lăm là dọn đồ ăn sáng lên, thực đơn gồm có: trứng chiên nấm, lạp xưởng rán cùng bánh mì phết bơ, ngoài ra còn có nửa ly sữa nóng và nửa ly nước chanh.

Cả ba đều oán thầm trong bụng, ví dụ như Chân Chân không ngừng đòi “cơm cuộn, bánh chẻo Tứ Hỷ, bánh bao súp”, Doãn Yên lại đòi “tào phớ bánh bao”, còn cả Sở Vọng mặc niệm mười ngàn lần trong lòng “sữa đậu nành bánh quẩy há cảo chiên”. Nhưng dĩ nhiên, ba đứa trẻ chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.

Đó vẫn chưa phải là điều tệ nhất, điều tệ hơn nữa là không có đũa, chỉ có ba thứ dao nĩa và thìa. Doãn Yên và Chân Chân trố mắt nhìn nhau, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của Kiều Mã Linh, bàn tay bé nhỏ cầm đồ run lên, cố gắng giải quyết bữa sáng.

Càng tệ hơn nữa là, rõ ràng Sở Vọng biết cách sử dụng ba món đồ đó nhưng vẫn phải giả vờ không biết, vờ run tay cầm đồ dùng bữa.

Tám giờ, người tới đầu tiên là cô giáo dạy múa.

Cô giáo là người lai nhiều dòng máu, theo như Mã Linh biết, cô ấy có sáu dòng máu Anh Đức Pháp Tây Ban Nha Ấn Độ Trung Quốc, trong đó huyết thống Trung Quốc là ít nhất. Nhìn cô ấy dùng tiếng Trung trúc trắc giới thiệu mình họ “Thiệu”, Lâm Sở Vọng có cảm giác thật lạ kỳ.

Cứ tưởng môn đầu tiên sẽ bị ra oai phủ đầu, nhưng xem chừng cô giáo khá dễ chịu, chỉ dạy bọn cô lặp đi lặp lại vài động tác và bước đi, rồi nói ngày mai sẽ đến kiểm tra, trời vừa trưa thì vội vã ra về.

Sau khi ăn trưa xong, thợ may tới cửa. Ba người thợ may cầm ba cây thước, đo một lượt từ đầu tới chân cho ba miếng thịt hấp bột, rồi sau đó cũng rời đi nhanh như một cơn gió.

Chân Chân cụt hứng: “Vừa ăn xong mà đã đo rồi, không đợi tiêu thực đã, không biết quần áo may ra có bị rộng không.”

Sở Vọng: “Nếu đo lúc đói thì sau này chị sẽ không muốn ăn cơm khi mặc đồ nữa đâu.”

Doãn Yên: “… Cũng không hỏi chị thích vải gì kiểu dáng ra sao, làm sao biết được có đẹp không?”

Cứ thế bọn họ ôm theo một bụng tức giận cho đến buổi chiều, Kiều Mã Linh bắt đầu dạy các cô tiếng Anh từ ký âm.

Ngày trước vì để thuận tiện nên cô đã bắt chước giọng Mỹ theo phim Mỹ. Về sau khi tới nước Anh thì hối hận tím cả ruột: cái giọng anh Luân Đôn đó, con gái cất lời thì đáng yêu, con trai lên tiếng lại quyến rũ quá trời, giọng Mỹ so cũng không bằng. Nhưng lúc ấy cô muốn sửa thì cũng đã khó, một là không có thời gian, hai là cũng không có người dạy.

Nói đến đây, Lâm Sở Vọng không thể không bội phục nền giáo dục tiếng Anh từ người có tiền ở Hương Cảng trong thời đại này: Ngay từ đầu đã mời giáo viên nước Anh, học phát âm cũng một kèm một, hướng dẫn đúng giọng Anh chính gốc.

Vậy là trong buổi chiều hôm đó, cuối cùng hai mươi lăm năm cuộc đời của Lâm Sở Vọng cũng lắng xuống, như một người mới bắt đầu học phát âm kiểu Anh, thế nên cô học rất nghiêm túc.

Giữa chừng Lâm Sở Vọng còn khen một câu “chị Kiều phát âm hay quá”, làm Kiều Mã Linh xấu hổ cúi đầu nói, “Giáo viên cũ của chị phát âm còn chưa hay lắm đâu. Chị đã từng nghe giọng Oxford êm tai hơn nhiều, cực kỳ chính gốc, nếu mấy đứa cũng có cơ hội nghe thì tốt rồi.”

Ba cô gái lại nhao nhao hỏi chị có thể nghe từ đâu.

Nhưng Kiều Mã Linh đã đổi đề tài.

Kết quả mấy ngày sau, Sở Vọng đã vô tình nghe thấy “giọng Oxford chính gốc”.

***

Từ sau cái lần bị bắt gặp khi đứng trên ban công nhìn bữa tiệc trong vườn hoa nhà cô út, sang ngày hôm sau, liên tục có thợ trồng hoa đến lục đục dưới lầu cô.

Trong mấy ngày thợ trồng hoa lục đục dưới ban công phòng cô, ở vườn hoa của cô út cũng không có tiệc tùng.

Vào sáng sớm ba hôm sau, Sở Vọng ra ban công nhìn xuống, lập tức ngẩn ngơ.

Bên dưới ban công là một hàng rào cao chừng một người, trên hàng rào phủ đầy tường vi đỏ chót; những khóm tường vi ấy như tô điểm thêm nét phong tình cho hàng rào, được trồng bên ngoài ban công của cô, cao ngang tầm mắt cô khi nhìn ra bãi cỏ, vừa hay khiến người ở bên kia dốc không bị sượng mặt: người ở trên bãi cỏ đằng xa không còn thấy rõ tình hình ban công bên này nữa, nhưng cô lại có thể thấy rõ mọi thứ trong vườn hoa.

Nghĩ đến đây, hảo cảm của Sở Vọng dành cho cô út lại tăng lên ba điểm.

Hôm đó tập múa cả ngày, tới tối sau khi tắm xong, Sở Vọng ngồi trước bàn đọc sách bên cửa sổ, cẩn thận sửa phát âm của mình, nghe tiếng cười bên kia hàng rào nhẹ nhàng vọng đến.

Bữa tiệc hôm nay của cô út khá nghiêm túc, hình như bà ấy mời một dàn hợp xướng ở nhà thờ, trong vườn hoa là người kéo đàn phong cầm cùng nhóm các cô gái mặc váy trắng tinh ca hát. Lúc hát đến bài Edelweiss thì nghe thấy cô út ở bên kia lên tiếng: “Sao lại cho cậu ta vào, mau ra cản lại đi.”

Lâm Sở Vọng nhìn về phía cô út: chỉ thấy ba bốn người hầu của cô út chạy ra cổng vườn ngăn một người đàn ông cao to lại, nhưng sao có thể cản được? Người đàn ông kia đã đi vào sân mất rồi. Cô út đành buông tay với anh ta: “Nếu cậu tìm tôi đòi người thì tôi không có.”

Người đàn ông kia xoay lưng về phía cô, nhưng âm thanh vẫn nhẹ nhàng truyền tới, “Nị ựm hẩy hấy nê tông mê?”

Tuy Sở Vọng không giỏi tiếng Quảng cho lắm, nhưng đến đây đã mấy tháng, đại khái cũng hiểu được anh ta đang chòng ghẹo cô út: không phải cô ở đây sao?

Giọng rất dịu dàng quyến rũ.

Tuy không thấy rõ mặt, nhưng nhìn từ cử chỉ, đoán chừng người đàn ông này chưa quá hai mươi, nhưng có hề gì, anh ta vẫn đùa cợt với cô út, nom rất thân thuộc. Sở Vọng không khỏi hứng thú nhìn thêm.

Chỉ thấy trên gương mặt lúc nóng lúc lạnh của cô út nở nụ cười, “Hôm nay tôi chỉ mời toàn người nghiêm túc ở trường dòng đến, cậu đi mau đi, đừng tới phá chuyện của tôi!”

Người đàn ông kia đảo mắt, dừng lại ở chính giữa các cô gái mặc váy trắng. Sở Vọng cũng nhìn theo: A, không phải đó là chị họ Mã Linh sao!

Người đàn ông nhìn thẳng vào Kiều Mã Linh, cố gắng chen qua bức tường người. Kiều Mã Linh cũng cảm nhận được có người tới, vội gạt đám đông chạy trốn. Khung cảnh này, hệt như một con chó sói nhìn thấy con mồi trong bầy dê trắng, muốn đuổi cùng giết tận.

Người chạy kẻ đuổi, cuối cùng cả hai biến mất trong tầm mắt.

Lúc này trời đã tối, trên sân cỏ càng ồn ào hơn. Đêm đến, đa số mọi người đều uống nhiều rượu. Ban ngày căng thẳng quá rồi, bây giờ đã được thỏa thích say sưa.

Tiếng đàn dương cầm hòa cùng tiếng phong cầm nhẹ nhàng du dương, bất chợt Sở Vọng nghe thấy một nam một nữ thấp giọng nói chuyện dưới ban công phòng mình.

Người đàn ông nói: “Tiếng Anh của em lại tốt hơn khi anh mới quen em rồi.” Cô gái nói: “Cũng không tốt lắm, gần đây có các em họ đến nhà, mẹ bảo em dạy mấy đứa nó, chính em cũng tự luyện tập. Em ba khen em phát âm tốt, em nói so với ai đó, em thật sự kém xa.”

Sở Vọng bừng tỉnh, không phải là chị họ Kiều Mã Linh và người nói giọng Oxford kia sao?

Có điều vì sao chị họ biết rõ cô đang ở trên lầu, mà còn muốn kéo người này đến đây?

Sở Vọng đi ra ngoài nhìn, lúc bấy giờ mới phát hiện, ở hàng rào vườn hoa tường vi có mở một cái hang nhỏ, vừa hay để một người dễ dàng chui qua chui lại. Ở cửa hang dùng một chiếc bình to chặn lại, người ngoài sẽ không ngờ đến lỗ hang ở phía sau.

Nên tổng kết lại, chị họ dẫn người đàn ông ấy đến sau bức hàng rào hoa tường vi là vì thứ nhất: hoa tường vi đã ngăn cách một khoảng từ sân cỏ đến hàng rào, còn hàng rào lại ngăn cách nhà mình tới nơi này, sẽ không bị ai chú ý, là chỗ ẩn nấp rất an toàn; Thứ hai: gần đây Sở Vọng rất giỏi giấu tài, khiến Kiều Mã Linh cảm thấy, với trình độ tiếng Anh của em ba thì có lẽ sẽ không hiểu hai người nói gì.

Bên dưới lại vang lên tiếng bước chân, là Kiều Mã Linh chạy đi, giọng Oxford đuổi theo.

Kiều Mã Linh không dám ngoái đầu nhìn anh, dùng tiếng Anh nói, “Anh không có can đảm, anh là đồ nhát gan.”

Giọng Oxford nói: “Nhưng em không yêu anh.”

Kiều Mã Linh: “Anh đừng ép em.”

Giọng Oxford: “Em không yêu anh… Em bảo anh cưới một người phụ nữ không yêu mình như thế nào đây hả?”

Kiều Mã Linh: “… Anh ép em yêu anh, mẹ em lại cấm em qua lại với anh. Bây giờ thành ra như thế này rồi, anh còn muốn ép em như thế nào nữa hả?! Zoe, anh nhìn em đi.”

Bất chợt Kiều Mã Linh ngồi sụp xuống, khóc òa lên.

Còn giọng Oxford chỉ đứng bên cạnh chị, không nói cũng không an ủi, chỉ đứng thế mà thôi.

Kiều Mã Linh khóc xong thì đứng dậy, hai ba bước chạy ra khỏi vườn hoa.

Giọng Oxford tay chân dài, chậm rãi đi theo sau, dễ dàng đuổi kịp.

Chạy được mấy bước, Kiều Mã Linh lại nức nở nói, “Anh đừng đi theo nữa.”

Nói rồi, Kiều Mã Linh bỏ chạy thật xa, còn giọng Oxford lẳng lặng đứng trong vườn hoa, không còn đi theo.

Đợi tới khi Kiều Mã Linh biến mất trong tầm mắt, anh mới chậm rãi chui ra ngoài rồi rời đi.