Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 149: Ngoại truyện 8: Vương mãi mùi hương (2)




Cô nhìn trời, “You lagnesis.” (Đồ háo sắc.)

“Yes…”

Tạ Trạch Ích ôm cô vào lòng, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô, đáp khẽ, “… I am.”

Cô vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sống lưng tựa sát vào lồng ngực anh, nhưng chỉ ba giây sau, bộ phận cương cứng ở giữa chân đã lập tức kéo cô về lại trái đất.

Ừm, anh đúng là như vậy thật.

Bàn tay to ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, xoa đến mức làm cô ngứa ngáy, sau đó ôm cô đặt lên trên song không làm gì thêm.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa vùng bụng mát lạnh của cô, chẳng hiểu sao lại khiến toàn thân cô tê dại.



“Da là sexual organs (cơ quan tình dục) quan trọng nhất, loài người sẽ đạt được sự thoải mái và an toàn từ canoodles (những cử chỉ âu yếm).” Cô thỏa mãn thở dài, xem ra Sinh học đúng là không gạt người.

Quầng sáng từ từ xuyên qua khe hở nào đó chiếu vào, tạo nên những vệt nắng trên mặt đất. Đống quần áo nhăn nhúm như một thước phim điện ảnh kể về câu chuyện dâm mị, nhưng bây giờ cô vừa lười vừa mệt, chẳng còn sức đâu để nhìn quanh.

Phòng bên đã thôi ồn ào, nhưng hai người bọn cô đã quên chuyện đó luôn rồi.

Khoảnh khắc này quá yên ắng, tới nỗi tưởng như có thể nghe thấy tiếng nắng và hạt bụi rơi xuống sàn nhà.

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời! Không phải mùa Hè có thể làm đen da của người da trắng, còn con gái châu Á phải bôi kem chống nắng và che dù mỗi khi đi ra ngoài. Thời tiết thế này, đi dạo một lúc dưới ánh mặt trời, qua mấy hôm nhất định sẽ có làn da màu lúa mì khỏe mạnh.

Hồi bé cô rất ghen tị với cư dân đảo nhiệt đới, bởi dù nhìn chỗ nào bọn họ cũng có thể thấy được cọ và cây dừa, chỉ mất mười phút là đi đến bờ cát ngồi ngắm những con mòng biển, mặc trang phục hoa trên khắp đường phố, những chàng trai cô gái có da đen trông cũng khỏe mạnh và tỏa nắng hơn người ở những nơi khác, bọn họ hiếm khi chán nản vì bất cứ điều gì, trái lại còn rất lạc quan; bọn họ giỏi bơi lội, thường xuyên lặn xuống biển ngắm nhìn san hô và cá nhiệt đới…

Chợt cô nhớ đến một khung cảnh.

Ở trên đảo xa, một người vóc dáng cao ráo mặc dép lê, tay xách xe đạp xuất hiện bên ngoài cửa khách sạn.

Cô cúi đầu trầm ngâm, gọi: “Anh Tạ?”

“Ừm?”

“Anh có đi bơi không?”

“Thường xuyên.”

“Tức là thường xuyên đi lặn hả?”

“Cũng có lúc.”

“Tay chạm đến những rặng san hô, nhìn những đàn cá màu sắc rực rỡ bơi qua bơi lại trước mặt…”

“Ừm.”

Cô khẽ thở dài.

Anh xoa tóc cô, “Sao thế?”

“Em chưa bao giờ…” Cô tiu nghỉu. Ở lại Cảng Thơm lâu đến thế mà cô chưa có dịp nào xuống biển chơi thỏa thích. Cũng không hẳn là không có cơ hội, nhưng vì sao chứ?

Tạ Trạch Ích cười, “Hối hận không quen anh sớm hả?”

Cô đột nhiên bị một câu của anh đánh thức, “Đúng thế…”

Vì sao nơi chính thức quen Tạ Trạch Ích là Thượng Hải, để rồi lần nào nhớ đến cũng chỉ có cảm giác ẩm thấp âm u. Vì sao không phải là Hương Cảng? Đáng nhẽ phải là cô nên lẻn vào vườn từ ban công trong một ngày đầy nắng, hết đi xe buýt với anh rồi chuyển sang đi thuyền, uống nước dừa hoặc coca ướp lạnh trên bãi biển…

Chuông cửa kêu *ding dong*, sữa tươi tiệt trùng và bữa sáng đã được đưa đến.

Đúng lúc dạ dày cô kêu *rột rột ——*.

Bên giường chợt nhẹ đi, cô nghiêng đầu nhìn, Tạ Trạch Ích đã đứng dậy xuống giường, đi tới giữa phòng thì cầm quần mặc vào, ngoái đầu thấy cô dùng chăn che kín mình thì mới đi ra mở cửa.

“Bánh sừng bò phết mỡ, trứng gà luộc và cà phê ——”

Cô nghe thấy Tạ Trạch Ích thấp giọng lịch sự hỏi, “Gần đây không có bữa sáng kiểu Trung à?”

Người kia trả lời, “Đồ Trung ăn không đủ no, nhiều người phàn nàn lắm.”

Tạ Trạch Ích đáp một tiếng rồi xoay người đi vào phòng.

Trước khi cửa khép lại, nhân viên đưa cơm thất thần nhìn tấm lưng trần của Tạ Trạch Ích, sau đó mới đi sang nhấn chuông phòng bên cạnh.

Đặt bữa sáng xuống, anh tới cạnh giường khom người đặt lên môi cô nụ hôn buổi sớm rồi mới đi hâm nóng sữa.

Cô quay về Hương Cảng trong ánh nắng và nụ hôn đó, thoáng ngẩn ngơ, lòng chợt nghĩ: Ừm, còn cả nụ hôn khi lặn xuống đáy biển nhiệt đới nữa.

Tính ngủ nướng thêm một lúc nữa mới dậy, nhưng vừa nghiêng đầu sang thì nhìn thấy mấy vết cào màu đỏ trên lưng anh, thế là cô lập tức tỉnh ngủ. Sở Vọng khoác áo sơ mi vào, chân trần chạy qua nửa phòng, im lặng tiến đến sau lưng anh.

Tưởng anh không phát hiện, nhưng còn chưa tới gần thì bất thình lình bị nhấc bổng lên, nhốt giữa anh và bàn ăn.

Tạ Trạch Ích cúi người, còn chưa hôn thì cô đã giơ tay ra ngăn lại, “Cho em xem lưng anh đi.”

Sức anh rất lớn, xoay cô lại cõng trên lưng.

Cô ôm cổ anh, cúi đầu nhìn vết đỏ trên tấm lưng trơn láng của anh, nhìn thế mới nhớ ra gần đây bận quá mà quên cắt móng tay. Giơ tay chạm vào vùng da còn nguyên vẹn xung quanh, lòng áy náy không thôi: “Tệ rồi…”

Tạ Trạch Ích hít hà.

“Đau không?”

Anh cười, “Ngứa.”

Cô vỗ vào anh ra hiệu anh đặt cô xuống: “Để em đi lấy thuốc bôi.”

“Kệ đi, mai là hết thôi.” Anh ra vẻ không sao. Híp mắt nghĩ ngợi, sau đó ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tối nay đổi tư thế khác, không đụng tới là được.”

Cô nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Ngày nào cũng giặt chăn không mệt à.”

Anh đáp chắc nịch: “Không mệt.”

Cô chỉ hận không thể đấm anh choáng váng tại chỗ.

Anh vẫn mỉm cười, cõng cô đi băng qua phòng, đặt cô ngồi xuống ghế sofa. Cầm lấy cốc sữa nhấp một hớp rồi mới đưa cho cô, sau đó cúi người ngồi bên cạnh ăn bánh sừng bò.

Cô ăn hai miếng rồi lại đi tìm thuốc mỡ An Thị và bông thấm nước, ngồi sau lưng bôi thuốc cho anh.

Tạ Trạch Ích đã quen với thói quen xấu lúc ăn uống của cô, tự động bóc vỏ trứng cho vào trong bát, trộn nốt chỗ sữa còn lại với cà phê đen.

Chuông cửa vang lên lần thứ hai, mấy giây sau người bên ngoài đã vội đập cửa hét to “Trung tá! Sir Tse!”, xem ra rất sốt ruột.

Tạ Trạch Ích mặc áo vào đi ra cửa, vừa đi vừa cài nút.

Hai người đứng ngoài cửa nói chuyện, cô thì ăn cho hết trứng gà, rửa mặt chải đầu rồi mặc áo sơ mi váy ngắn vào, còn Tạ Trạch Ích đã mặc quân trang xong.

Cô nhìn lên đồng hồ, cũng chỉ mới tám giờ thôi mà.

“Hôm nay đi sớm quá.” Cô nói.

Tạ Trạch Ích đứng tựa vào cửa nhìn cô. Cô biết anh đang chờ một nụ hôn, thế là đá bay dép lê chạy về phía anh, nhưng chỉ vừa nhón chân thì tức khắc đã được anh bế bổng lên hôn.

Sĩ quan phụ tá thấy thế, giận đến mức siết chặt tay, lớn tiếng ai oán: “Vợ chồng thì mãi ân ái, mà người độc thân thì cứ độc thân, tôi hận cái chốn này!”

Tạ Trạch Ích tảng lờ anh ta, chạm trán mình vào trán cô, “Hôm nay có xe mới và giao hàng nhanh đến đây.”

Cô ừ một tiếng, nhìn theo bóng anh rời nhà.

Anh đã đi đến cạnh xe nhưng rồi lại vòng lại, đứng dưới cầu thang ngẩng mặt nhìn cô: “Hôm nay là thứ năm, có thư muốn gửi thì gửi đi.”

“Không có.”

Anh nheo mắt: “Không có thật sao bà Lục?”

Dưới hòm áo quần có một bức thư gửi cho anh Tư, thế nhưng vẫn chưa đề địa chỉ gửi, cho nên cứ mỗi thứ tư hằng tuần là anh lại lôi chuyện này ra chọc cô.

Cô cười to, “Thật mà.” Sau đó vẫy tay với anh.

Anh sải bước đi tới.

Cô vịn vào lan can, cúi người xuống hôn anh.

Hôn xong rồi, Tạ Trạch Ích nhướn mày nhìn cô, “Không có ích lợi gì đâu quý cô à.”

Cô vốn đã lùi ra sau, nghe anh bảo vậy thì lại đi tới hôn anh lần nữa, rồi hỏi: “Thế này cũng không được à?”

Anh vẫn đáp, “Ừ, không được.”

Cô cúi người, dán vào tai anh nói mấy câu tiếng Anh.

Sĩ quan phụ tá sốt ruột thúc giục.

Tạ Trạch Ích từ từ mở đôi mắt đang nheo dưới ánh mặt trời, nhìn cô chằm chặp, đáp lời sĩ quan phụ tá: “Đến ngay.”

Cô biết anh không giận, mà trái lại còn vui nữa.

Xe rời đi, cô đứng trên lan can nhìn một lúc.

Hầm dưới lòng đất chứa đầy nước ngọt và rượu vang, một vài chậu hoa đang nở đặt trên bệ cửa sổ. Cô xuất thần, không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác, trong thế giới của anh Tạ cứ như ngày mai sẽ bùng nổ chiến tranh, nên ngày nào cũng yêu cô nhiệt tình như thể là ngày cuối cùng trong sinh mệnh, nên bao giờ ngày sau cũng ấm áp hơn ngày trước.

Cô thở dài, quyết tâm tối nay phải kể anh nghe chuyện tối qua nằm mơ mới được.

Đang ngẩn ngơ thì Robert từ sau lan can đi tới, có lẽ anh ta tranh thủ học tiếng Trung trong lúc đi dạo buổi sáng, nên một tay cầm cà phê một tay cầm từ điển tiếng Trung. Không biết đã nấp đằng sau nghe bao lâu, nhưng cầu đầu tiên mở miệng hỏi là: “Make out* là tiếng lóng thân mật gì?”

(*Making out khác với make love, là một thuật ngữ có nguồn gốc từ Mỹ, có niên đại ít nhất là năm 1949, và được dùng để chỉ hôn sâu, bao gồm hôn cổ, và thỉnh thoảng các hành vi tình dục không xâm nhập như vuốt ve, mò mẫm, âu yếm mạnh bạo, mãnh liệt, nặng giữa 2 cá nhân.)

Cô giật mình, vội lấy lại tinh thần: “Ý trên mặt chữ.”

Anh ta trầm ngâm: “Kết hợp với ngữ cảnh thì chắc là còn có thâm ý khác.”

Cô đang định nói gì đó để ngăn gã thiên tài này đoán ra ý nghĩa của cụm từ đến từ tương lai này, thì đột nhiên cánh cửa bên cạnh bật mở, một người đàn ông tóc nâu trẻ tuổi bước ra.

Robert giơ cuốn từ điển trong tay lên, “Chào buổi sáng John. Tối qua ngủ không ngon lắm.”

“Cũng không tệ lắm Oppenheimer à.”

“Không ngờ cậu và Linzy lại là hàng xóm. Hai người đã làm quen chưa?”

“Chưa.”

“Đúng lúc lắm, lại đây nào, để tôi giới thiệu với anh quý cô Trung Quốc xinh đẹp của chúng ta. Linzy —— em đi đâu thế?”

Cô đang định về phòng, vừa ngoái đầu thì chạm mặt John.

Robert vẫn rất nhiệt tình: “Trùng hợp quá! Linzy, bây giờ em muốn ra ngoài à, thế thì ba người chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Cô chỉ biết thân thiện mỉm cười, chìa tay ra: “Chào anh.”

John gãi đầu: “Ờ… chào cô.”

Hai người mặt đối mặt, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Robert khó hiểu: “Hai người bị cái gì vậy?”