Giết Chết Thần Tượng

Chương 10




Phần 10

100%!

Trong đầu Trương Dương lặp đi lặp lại từ này hết lần này tới lần khác, nó vang động núi sông, đinh tai nhức óc.

Không phải là cô chưa từng được tận mắt nhìn thấy Thịnh Thế. Nói chính xác thì cô đã nhìn thấy tổng cộng là mười một lần, năm lần ở khoảng cách xa, ba lần ở khoảng cách trung bình và ba lần ở khoảng cách gần, nhưng chưa từng có một lần nào gần đến mức đưa tay ra là có thể chạm tới, chưa từng có lần nào giữa hai người không có fan ầm ĩ và truyền thông ồn ào, chưa từng có lần nào đôi mắt sâu thẳm quyến rũ như biển sao của Thịnh Thế dừng ở trên người cô.

Người này là Thịnh Thế, không phải 70%, không phải 85%, người này giống hệt Thịnh Thế, là giống nhau như đúc!

Cơ thể gầy yếu của Trương Dương khẽ run lên, một giây kia adrenaline trong người cô sôi trào. Cô không thể nói rõ được tại sao lại sinh ra cơn run sợ này, là bất ngờ, là sợ hãi hay phấn khích? Tóm lại là điên cuồng khó mà có thể hình dung được.

“Cô Trương…”

“Tại sao.” Mặc dù Trương Dương đang hỏi Sếp Trần, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người Thịnh Thế, không có cách nào di dời, “Không phải, không phải là cho tôi xem 70% sao, tại sao…”

“Có lẽ tôi đã không diễn đạt rõ ràng khiến ngài hiểu nhầm. Cái gọi là hàng mẫu, dĩ nhiên là giống y sì bản gốc thì mới được gọi là hàng mẫu. Mỗi chuỗi sản phẩm tùy chỉnh của chúng tôi sẽ có một hàng mẫu có độ tương tự là 100% để khách hàng thấy được thực lực của chúng tôi.”

Môi Trương Dương mấp máy.

“Cho khách hàng xem hàng mẫu là một trong những quy trình cố định của chúng tôi. Chỉ khi ngài hài lòng với hàng mẫu thì ngài mới tin tưởng vào sản phẩm của chúng tôi. Ngài có thể nhìn kỹ một chút và kiểm tra, dựa vào sự quen thuộc với Thịnh Thế của mình mà kiểm tra từ chiều cao, vóc người, nét mặt đến giọng nói, v.v. Chúng tôi rất có lòng tin về mọi phương diện kiểm tra của ngài.”

Trương Dương như bị ma xui quỷ khiến đứng lên.

Lúc ngồi, cô nhìn thấy Thịnh Thế giống như một cây thông xanh cao lớn, lúc đứng lên cô vẫn phải ngước lên mới nhìn thấy được. Chiều cao vượt trội 1m88 của Thịnh Thế khiến anh vô cùng nổi bật giữa đám đông, cho dù anh có xuất hiện ở đâu đi nữa thì cũng đều tạo cho người ta cảm giác bị áp chế, đồng thời toát lên sự mạnh mẽ của nội tiết tố nam.

Càng miễn bàn đến gương mặt điển trai của Thịnh Thế. Cho dù có tìm kiếm tất cả những mỹ từ trên thế giới, cũng đều cảm thấy linh lực không đủ mà giả bộ thì có thừa. (ý là không thể tìm được từ nào có thể đủ để đánh giá được hết cái vẻ đẹp này.)

Kha Vũ vốn đã là một người đẹp trai hiếm có trong người thường, nhưng so với Thịnh Thế thực sự thì chẳng khác gì trăng sáng gặp ánh mặt trời, bị ánh mặt trời thiêu đốt khiến ánh sáng cũng trở nên ảm đạm đi.

Mặt trời trên cao lộ ra một nụ cười mang tính xâm lược và vô cùng hấp dẫn đối với Trương Dương: “Xin chào, tôi là Thịnh Thế.”

Ngay khoảnh khắc đó, Trương Dương chắc chắn rằng người đứng trước mặt mình ở đây chính là Thịnh Thế, là Thịnh Thế thật sự. Có thể đây là một màn lừa bịp khó tin, mọi âm mưu và nhân vật đều được sắp đặt vô cùng tốt và tất cả đều là hư cấu, thế nhưng cô lại hồn nhiên ngu ngốc mà “rơi vào tròng.”

Trương Dương ngẩng đầu nhìn “Thịnh Thế”, giống y hệt mỗi lần nhìn thấy anh trước đây, cô quỳ lạy mà ngẩng đầu nhìn, hai tròng mắt kích động hiện lên vẻ điên cuồng.

Rất lâu sau này, Trương Dương vẫn còn có thể nhớ rõ cảm giác như cả người đều bốc cháy lúc đó, ngọn lửa đó đốt cháy lý trí của cô, làm tan chảy lý trí và đánh bay khả năng phán đoán của cô, ngọn lửa đó đã dẫn đường cho cô đi – đường đến vực thẳm không thể quay đầu.

“Nó thế nào?” Sếp Trần không khỏi cảm thấy tự hào “Đây là cho dù mẹ ruột có thấy cũng không thể phân biệt được thật giả. Chỉ cần cho chúng tôi một tế bào sống cùng vài tháng, chúng tôi có thể chế tạo ra bất kỳ người nào trên thế giới này. ”

Giọng nói của Sếp Trần kéo Trương Dương về thực tại, cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế, cố gắng tìm ra ngay cả một khuyết điểm nhỏ nhất: “Anh ấy thực sự là… một sản phẩm tùy chỉnh?”

“Tất nhiên rồi.” Sếp Trần cười, “Đủ trình có thể dùng hàng giả đánh tráo hàng thật được chưa? Tên cậu ấy là Kha Nghiêu, tên của chúng là do nhà tài trợ đặt, ba thành phẩm đầu tiên được lấy tên từ ‘Nghiêu Thuấn Vũ’. Nếu là sản phẩm tùy chỉnh do khách yêu cầu thì khách hàng sẽ đặt tên.”

“Như vậy Thuấn, chính là người có độ tương tự 70%?”

“Không phải.” Sếp Trần hiển nhiên không có ý định kéo dài chủ đề này, “Cô Trương, nếu ngài chấp thuận khả năng chế tạo của chúng tôi thì chúng tôi sẽ cho ngài xem hai sản phẩm có độ tương tự lần lượt là 70% và 50%. Còn nếu ngài không hài lòng với thành phẩm, có thể chọn… ”

“Nếu tôi muốn anh ấy thì sao?” Trương Dương nghe thấy giọng nói của chính mình thoát ra từ cổ họng, gây ra tiếng vang nhẹ trong lồng ngực. Từ suy nghĩ đến chuyển mã sang ngôn ngữ và lên tiếng nói, mỗi bước đều là của cô, nhưng lại dường như đều không chịu sự khống chế của cô.

Sếp Trần đã quen với câu hỏi này: “Xin lỗi, hàng mẫu của chúng tôi không phải để bán.”

Trương Dương cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt trên người Thịnh Thế về, cô đe dọa Sếp Trần: “Ông có thể trả Kha Vũ lại cho tôi không? Nếu không thì tôi cần bồi thường cái này.”

Khoảnh khắc nhìn thấy Kha Nghiêu kia, Trương Dương đột nhiên không xác định được rốt cuộc là mình thích con người thật của Kha Vũ hay là Kha Vũ trong ngoại hình gần giống Thịnh Thế nữa. Có lẽ cả hai đều như nhau, vì dù sao ban đầu cô động tâm với Kha Vũ cũng là do ngoại hình giống Thịnh Thế của anh.

Cô vẫn thích Kha Vũ, nhưng chàng trai mối tình đầu đã từng có kỉ niệm đẹp với cô sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa, nếu quả thật có điều gì có thể an ủi và bù đắp cho cô thì cũng chỉ có Kha Nghiêu – so với Kha Vũ thì càng giống Thịnh Thế hơn, giống y đúc Thịnh Thế.

Ước mơ táo bạo và hoang đường nhất đời này mà cô đã mơ không gì khác chính là có thể có được Thịnh Thế, giờ giấc mơ này đã có thể sắp thành hiện thực.

Cô nghĩ, nếu cô có thể thích Kha Vũ thì cũng có thể thích Kha Nghiêu. Cô đã si mê Thịnh Thế ba năm mà không cần hồi đáp, Kha Vũ với độ tương tự 85% đã khiến cô nguyện ý táng gia bại sản thì cô thật sự không nghi ngờ chút nào nữa, cô nhất định sẽ yêu Kha Nghiêu – người giống y đúc Thịnh Thế.

Nhà đã bán rồi, cô cũng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ để đưa một người về nhà, nhưng Kha Vũ lại không thể cùng cô về nhà, như vậy thì chỉ có Kha Nghiêu thôi. Đối mặt với tất cả sự vô lý và trùng hợp này, cô đã nhận ra một cảm giác không thể cưỡng lại của số phận – cô và Thịnh Thế, cô và Kha Vũ, cô và Kha Nghiêu, chính là vòng tuần hoàn của nhân quả.

Sếp Trần lắc đầu từ chối: “Xin lỗi cô Trương, hàng mẫu không phải đồ để bán. Hơn nữa, một sản phẩm có độ tương tự là 100% không phải là một người bạn đồng hành tốt và sẽ gây ra cho ngài rất nhiều phiền phức.”

Trương Dương lộ ra một nụ cười phiền muộn: “Tôi còn sợ phiền phức? Tôi liều mạng như vậy rồi thì còn sợ cái gì nữa?”

“Trước tiên ngài hãy xem một chút thành phẩm 70% đi, tôi đảm bảo nó cũng rất đẹp.”

Ánh mắt Trương Dương lạnh lùng: “Ông coi tôi là cái gì, là gái gọi* hay sao mà tùy tiện ai cũng được? Tôi vì Kha Vũ mà bán nhà, các ngươi lại bán anh ấy cho người khác, hứa sẽ bồi thường cho tôi nhưng lại không chịu cho tôi thứ tôi muốn. Đó không phải là những gì Mina đã nói lúc đầu, con bé nói các người rất nguyên tắc, rất kỷ luật, rất trung thực và tuyệt đối chu đáo với khách hàng. Kết quả thì sao? Dịch vụ mà tôi nhận được là như thế này, chỉ vì tôi không tiền không thế?”

*女票: tấm vé, nghĩa là gái gọi, đây là tiếng lóng của bên Tàu.

Sếp Trần nhíu mày, ông ta liếc Kha Nghiêu, có chút giận chó đánh mèo nhưng cũng không nói gì. Kha Nghiêu vẫn đứng yên tại chỗ, không cảm xúc, không nói câu nào, cứ như thể mọi chuyện xảy ra ở đây đều chẳng liên quan gì đến hắn.

Hai chữ “Mina” đã mang đến một chút tác dụng, Sếp Trần lựa lời nói: “Cô Trương, mục tiêu hàng đầu của chúng tôi tất nhiên là phục vụ khách hàng bằng cả trái tim. Tình huống như của ngài thật sự là trước đây chúng tôi chưa từng gặp qua, chúng tôi vô cùng khó xử. Về nguyên tắc thì hàng mẫu không được phép mua bán, nếu giao dịch thì cả hai bên đều phải chịu rất nhiều nguy hiểm.”

“‘Về nguyên tắc’ là không được phép mua bán. Vậy cái gì có thể khiến cho các người vi phạm nguyên tắc?” Trương Dương cười mỉa mai, “Khách hàng không có khả năng đắc tội?”

Sếp Trần ngượng ngùng nói: “Đây cũng không phải là điều tôi có thể quyết định.”

Dưới sự ép buộc của chủ nghĩa định mệnh đó, Trương Dương đã tìm ra cái cớ cho tất cả sự điên rồ của mình.

Trong phần còn lại của cuộc đời, cô đã nhớ lại ngày này không biết bao nhiêu lần, lôi từng chi tiết ra mà nghiền ngẫm nhớ lại và đã phát hiện ra vô số hố sâu như lỗ thủng trên miếng pho mát, rõ ràng đến mức khiến mọi người đều đang ngăn cản cô, nhưng vẫn không thể làm cho cô tỉnh táo, cô vẫn cắm đầu cắm cổ mà đâm vào.

Cô gây rối, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bám riết không tha và tự đưa chính mình vào con đường chông gai không thể quay lại.

Cuối cùng, có lẽ là vì thật sự sợ cô gây chuyện, Kha Nghiêu đã thuộc về cô. Nhưng không phải là năm triệu, vì hàng mẫu 100% không vào giao dịch nên đương nhiên là vô giá, công ty cũng không đặc biệt làm khó cô, chỉ yêu cầu nguyên giá là năm triệu cộng với một triệu tiền đặt cọc thành viên.

Khi nghe đến giá, Trương Dương hơi do dự. Đó là cơ hội duy nhất để cô có thể tự cứu mình, vì cho cùng nếu bỏ ra sáu triệu thì số tiền này không chỉ khiến cô trắng tay mà còn khiến cô phải gánh khoản nợ hai trăm nghìn, mà đây cũng đâu phải là tiền của cô, đây là tiền từ việc gây quỹ cho sinh nhật của Thịnh Thế.

Nhưng lúc này đây, khi cô nhìn thấy Kha Nghiêu đang đứng ở một bên thì máu trong người cô đã nhất thời sôi trào.

Thịnh Thế của cô đang đứng ngay trước mặt, trong cuộc đời tầm thường này cô chỉ có một cơ hội duy nhất được nhìn thấy Thịnh Thế vì mình mà nở rộ như vậy mà thôi.

Sau đó cô như bị trúng tà mà ký tên mình xuống một tập hợp đồng hà khắc dày cộp.

————

Kha Nghiêu không lập tức về nhà với Trương Dương, hắn phải chuẩn bị sơ bộ trước đã, chẳng hạn như Trọng Trí.

Trương Dương cũng cần chuẩn bị sơ bộ, chẳng hạn như thuê nhà và chẳng hạn như giải quyết các sổ sách kế toán.

Sau khi gây quỹ kết thúc, cô sẽ phải công bố về quy trình đóng góp. Cô đã tìm được cái cớ để giải thích vấn đề chậm trễ năm trăm nghìn kia và sẵn sàng ăn chửi, nhưng bây giờ cô thực sự không có cách nào để lấp đầy lỗ hổng này được, như vậy thì ăn chửi cũng không thể giải quyết xong được.

Hai trăm nghìn, cô lấy đâu ra hai trăm nghìn bây giờ?

Cô sẽ sớm không còn nhà để ở, còn biển thủ công quỹ và gánh số nợ hai trăm nghìn tệ. Trong lúc bừng tỉnh cô cũng cảm thấy mờ mịt, tại sao chỉ qua một đêm mà cô lại trở nên như thế này? Nếu, nếu cô bị lừa thì chẳng phải là chỉ còn hai bàn tay trắng hay sao?

Cái ý nghĩ này khiến cô sợ hãi đến nỗi tim gan phèo phổi cũng run rẩy. Không, không thể, nếu là lừa đảo thì sẽ cần phải tìm một Thịnh Thế thật mới có thể lừa được cô, điều này còn vớ vẩn hơn so với chuyện của chính cô, và cô cũng không phải là không có gì cả, ba ngày nữa thôi cô sẽ có Thịnh Thế.

Đến bây giờ hối hận cũng đã muộn, thời hạn gây quỹ và ngày chuyển nhà đều là cuối tháng, cô chỉ còn ba ngày nữa. Cuộc sống của cô dường như bỗng chốc bước vào vòng đếm ngược đến giây phút cuối cùng, và cô đang gấp gáp mà tranh đoạt từng giây từng phút tìm cách tháo gỡ quả bom.

Nhưng tiền bạc rõ ràng là thứ khó làm hài lòng nhất trên đời, dù có khó khăn đến đâu, gian khổ đến thế nào cũng chưa chắc sẽ được thương hại. Huống chi là thời gian ngắn ngủi và số tiền lớn như vậy.

Cùng đường, Trương Dương chỉ có thể tháo bức tường phía đông để vá sang phía tây. Cô làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước siêu lớn mà tất cả mọi người trên hành tinh đều biết, hàng tháng cô phải vào sổ sách hơn mười triệu, đủ các loại thanh toán và thu chi lặt vặt khác. Là một kế toán chuyên nghiệp, muốn moi được hai trăm nghìn từ đó thì không phải là một việc gì khó cả, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới việc đó. Dư thừa nhân lực, kết cấu cứng nhắc, quản lý lỏng lẻo là những vấn đề thường gặp của những con tàu lớn đã ra khơi quá lâu, trong này có quá nhiều chỗ hở có thể chui vào.

Chỉ cần bù tiền lại trước khi vào sổ sách cuối tháng sau là được, coi như là một sai sót nhỏ trong công việc của cô và sẽ không bị truy cứu.

Về phía gây quỹ, cô cũng có ý tưởng mới, trước tình hình khủng hoảng tín dụng liên tục của tổ chức từ thiện, cô định thuyết phục Nhĩ Quan và Tĩnh Y Y thương lượng với bên kia để thay đổi khoản quyên góp một lần thành thanh toán theo đợt theo kinh phí được phân bổ theo tiến độ xây dựng của Trường Tiểu học Hy Vọng và để trường này đóng vai trò giám sát, như vậy thì số tiền trong tay cô sẽ đủ để cô bù lại được hai trăm nghìn công quỹ.

Trước khi tất toán hết tiền, cô sẽ có vài tháng đến một năm để tìm cách kiếm hai trăm nghìn nhân dân tệ, nếu không được thì phải mặt dày đi vay mượn người thân cùng bạn bè, bằng mọi cách phải kiếm đủ.

Sau khi hạ quyết tâm, Trương Dương bắt đầu bắt tay vào hành động, đồng thời tranh thủ thời gian tan sở để đi xem mấy nhà trọ ổn ổn, cuối cùng chọn được một căn nhà nhỏ ở rìa của Đường vành đai 5 phía Nam.

Nếu không phải xảy ra tai nạn bất ngờ thì trong tay cô đã có hơn tám trăm nghìn, đủ để cho cô thuê một căn nhà có cửa sổ sáng sủa, thoáng mát sạch sẽ, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Như vậy thì mỗi tháng cô sẽ chỉ tốn khoảng sáu nghìn tệ, sau đó cô sẽ dẫn Kha Vũ về, hạnh phúc làm chủ trong một ngôi nhà mới, nuôi một con mèo hoặc một con chó và bắt đầu một cuộc sống như lý tưởng ban đầu.

Nhưng thực tế là sau khi trả thêm ba trăm nghìn tệ thì trong tay cô chỉ còn lại chưa đến bốn mươi nghìn, theo yêu cầu trả một ăn ba thì cô chỉ đủ tiền thuê một căn hộ chung cư nhỏ chưa tới 40m2, kiểu như nấu trong bếp thì toàn nhà sẽ toàn mùi tỏi cùng các loại mùi ấy, nhà tuy không cũ nhưng cũng không mới chút nào, giá thuê một tháng là bốn nghìn năm trăm tệ, nếu tiêu hết các khoản cần thiết để mua nhà mới thì có thể nói cô sẽ trở thành một con ‘đỗ nghèo khỉ’.

Bố mẹ cô đều là công nhân bình thường, cuộc sống cũng không có bấp bênh gì lớn nhưng cũng không thiếu cái ăn cái mặc, thậm chí bởi vì sinh ra là người gốc Bắc Kinh nên họ được phân cho một nhà trong dãy nhà ở khu trường học, tuy cũ và nhỏ nhưng cũng đến bảy mươi nghìn tệ một mét vuông. Cô có nhà, có công việc ổn định, tự nuôi sống bản thân với mức lương bảy nghìn tệ một tháng, không phải giàu có cao sang gì nhưng cũng không lo cơm ăn áo mặc.

Từ trước đến nay cô chưa từng thực sự phải lo về tiền bạc, cũng chưa từng trải qua kiếp sống nghèo rớt mùng tơi kinh khủng này.

Nhưng khi cô siết chặt số tiền còn lại ít ỏi trong tay, nhìn căn hộ đơn sơ chênh lệch quá lớn so với ước mơ của mình và nghĩ đến khoản nợ hai trăm nghìn tệ, lần đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng.