31.
Lúc Hoàng đế tỉnh lại đã là mười ngày sau, triều đình đã được ta thâu tóm.
Hắn yếu ớt không chịu nổi, tâm phúc bên cạnh đã bị ta đuổi đi hết, một mình nằm trên giường, như một hoàng đế cô độc, hỏi ta: "Ngươi, ngươi rốt cuộc cho cái gì vào trong thuốc!"
"Bệ hạ chưa từng nghĩ tới sao, vì sao căn bệnh nan y của bệ hạ mà cả Thái y viện đều bó tay, uống thuốc của thần thiếp lại thấy hiệu quả ngay lập tức?"
Ta đứng bên long sàng, tay nâng binh phù vừa cướp được từ tay bệ hạ, cười yêu mị: "Bởi vì từ lúc bắt đầu, thần thiếp đã dùng độc dược mạnh với bệ hạ rồi! Thứ kia không thể gọi là thuốc, mà phải gọi là độc."
"Độc dược tất nhiên có hiệu quả lập tức, nhưng loại độc này cũng không thể lấy mạng bệ hạ ngay được, ít nhất trong vòng năm năm, bệ hạ mới bị phát hiện mắc phải chứng bệnh kỳ quái này."
"Đáng tiếc thay, thần thiếp vốn còn muốn duy trì cuộc sống hòa thuận với bệ hạ thêm vài năm nữa, nhưng bệ hạ lại vì một câu nói của Lục Dương Vân mà nghi ngờ sự đồng hành bao năm của thần thiếp, thật khiến lòng thần thiếp lạnh buốt!"
"Giây phút bệ hạ nghi ngờ thần thiếp, là lúc trái tim thần thiếp ch và cũng là thời gian cuối cùng của bệ hạ!"
Ta lấy ra một xấp thư tín, ném vào mặt hoàng đế - đó là những lá thư Lục Dương Vân từng viết trước kia, vẫn chưa bị đốt hết.
Hoàng đế yếu ớt cầm lấy thư, lật qua lật lại xem, hóa ra toàn là lời tỏ tình và hối hận của Lục Dương Vân dành cho mình!
"Bao năm qua, những lá thư bệ hạ thấy đều do thần thiếp giả mạo, kể cả những câu chuyện @n ái kia cũng do thần thiếp bịa đặt."
"Người con gái bệ hạ yêu thương nhất đã bỏ trốn theo tình lang hai năm trước rồi bị bỏ rơi, lúc đó nàng ta thật lòng muốn quay đầu ăn năn với bệ hạ, vậy mà bệ hạ trách oan nàng ta."
"Hôm đó bệ hạ đ.â.m kiếm xuyên bụng nàng ta, giờ đây có hối hận không?"
Hoàng đế nắm chặt mấy lá thư, toàn thân run rẩy, tức giận đến nỗi thổ ra một bụm m.á.u đen.
Những lá thư giả mạo của ta luôn khiến bệ hạ tức giận đến thổ huyết, lâu ngày dài tháng, ruột gan bị dồn nén, vừa hay phối hợp với chất độc trong cơ thể bệ hạ, từ lâu đã rút cạn thể lực của người.
Ta cúi đầu ngắm nhìn bộ dạng thảm hại của bệ hạ: "Thần thiếp không chỉ dám lừa vua, mà còn dám g.i.ế.c vua."
Vụ hạ độc này, đã âm mưu từ lâu!