Gieo Gió Gặt Bão

Chương 1




1.

Kiếp trước tôi ngay cả nhìn cũng không nhìn, ký tên còn in dấu tay của mình lên trên hợp đồng.

Một năm sau, Phương Tuấn tuyên bố làm ăn thất bại, thua sạch tiền đã vay.

Chủ nợ tìm tới cửa, cộng thêm lãi suất bảo tôi trả lại cho hắn 5,5 triệu.

Phương Tuấn quỳ xuống trước mặt tôi và khóc, nói nó thật sự không có tiền, nhà cũng đã xây, nó đã kết hôn nhưng rồi cũng ly hôn, cầu xin tôi giúp nó một lần nữa.

Nhưng tôi và chồng Dương Lực đều là người làm công, con gái còn đang học cấp ba, làm sao có năng lực bỏ ra nhiều tiền như vậy?

Thấy tôi chậm chạp không trả tiền, người đòi nợ ngày nào cũng đến nhà, dùng sơn đỏ viết chữ lên tường, gửi th i th ể động vật l ột da đến nhà tôi.

Bọn họ còn chụp ảnh con gái Dương Manh, rồi chỉnh thành ảnh kh ỏa th ân dán lên cửa nhà tôi.

Con gái mới 17 tuổi bị dọa đến không dám đi học, gần như sụp đổ. Lúc này, Phương Tuấn lại không biết trốn ở nơi nào.

Tôi đi cầu xin mẹ tôi, mẹ tôi nhún vai: "Mẹ cũng không có tiền, không phải con còn có một căn nhà sao?"

Tôi thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể bán căn nhà duy nhất với giá thấp, lại lấy tất cả tiền tiết kiệm ra, nhưng vẫn thiếu một ít.

Lãi suất cao đè nặng lên vai chúng tôi như một ngọn núi lớn.

Vì trả tiền, tôi cùng Dương Lực bỏ hết tự tôn, giống như ch ó đi khắp nơi vay tiền, nhưng thời buổi này vay tiền nào có dễ dàng như vậy?

Không còn cách nào, Dương Lực chỉ có thể làm thêm việc lái xe thuê vào buổi tối.

Anh ấy là lập trình viên, vốn đã phải tăng ca nhiều, bận rộn cả ngày tối còn phải lái xe, trong một lần lái xe mệt nhọc, anh ấy đã lái xe lao ra khỏi vành đai xanh, chet ngay tại chỗ, hành khách cũng bị thương nghiêm trọng.

Tôi đau khổ đến mức không muốn sống, một đêm bạc đầu.

Đúng lúc Dương Manh thi tốt nghiệp trung học, con bé căn bản không có tâm trạng thi cử, phát huy thất thường, thành tích còn chưa có, con bé đã bị trầm cảm.

Tôi cũng mất đi dũng khí sống tiếp, nhưng vận mệnh dường như cảm thấy tôi còn chưa đủ thảm.

Đúng lúc này, tôi lại vô tình phát hiện vợ con Phương Tuấn đang sống trong căn nhà lúc trước, thậm chí còn mua xe mới, con gái Phương Vũ San của nó còn đang chuẩn bị ra nước ngoài.

Căn nhà đó lúc trước là tôi mua!

Tôi tìm được em dâu, cầu xin cô ta trả lại cho tôi một phần tiền. Nhưng em dâu lạnh lùng nói, phòng ở trước khi ly hôn đã sang tên cho Phương Vũ San.

Mà cháu gái ruột của tôi, trái ngược với thái độ trìu mến trước đây đối với tôi, giờ lại đáp lại tôi như kẻ thù: “Cô à, lúc trước là cô tự nguyện bảo lãnh cho ba, người trưởng thành phải học cách trả giá cho sự lựa chọn của mình.”

Đây có còn là đứa cháu gái từ nhỏ tôi ôm trong lòng lớn lên, nói từng câu từng câu "Yêu cô", dỗ tôi bỏ tiền ra mua máy tính Apple cho nó, tài trợ cho nó ra nước ngoài không?

Mọi thứ đều được thiết kế kỹ càng. Cổ họng tôi tanh ngọt, lúc này phun ra một ngụm máu tươi.

Tôi lảo đảo trở về, trên cầu vượt, nhất thời không kịp suy nghĩ, ma xui quỷ khiến tôi lao vào dòng xe cộ tấp nập...

Sau một khoảng tối tăm, tôi mở mắt ra.

Trước mặt là trang cuối cùng của hợp đồng, tôi cầm bút, chuẩn bị bắt đầu viết.

2.

Tay cầm bút của tôi dừng lại.

Quay đầu nhìn lại, Phương Tuấn đang tựa vào sô pha, bắt chéo chân, bộ dáng đã tính trước.

Nhìn điện thoại, thời gian quả nhiên trở lại một năm trước, chính là ngày tôi ký hợp đồng.

Sắc mặt tôi bất động, nội tâm lại vui mừng như đ iên, khó kiềm nén. Tôi đã được tái sinh!

Ông trời muốn tôi quay lại cứu tất cả!

Nghĩ tới đây, tôi xé hợp đồng làm hai, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của cả nhà, chậm rãi nói: "Thật xin lỗi nhé, tôi không thể ký."

Từ nhỏ đến lớn, dưới sự giáo dục của mẹ, cho tới bây giờ tôi luôn đáp ứng mọi yêu cầu đối với đứa em trai này.

Bất kể là đi học hay là mua nhà kết hôn, tôi đều tận dụng hết khả năng xuất tiền xuất lực, công sức bằng một nửa mẹ của nó.

Nó hiển nhiên không ngờ tôi sẽ từ chối, liều mạng kiềm chế tâm tình phiền não, dỗ dành tôi nói: "Chị, em đã hỏi rồi, cái này đối với chị thật sự không có bất kỳ nguy hiểm gì, đây chỉ là quy trình cơ bản thôi, cho dù em không trả tiền, họ cũng không thể tìm chị đòi tiền, hơn nữa em ruột của chị mà chị còn không tin sao?"

“May mắn em có mang thêm một phần hợp đồng nữa.”

Nói xong, nó lấy từ trong cặp tài liệu ra một bản hợp đồng nó đã ký xong đưa cho tôi.

Nhưng thật ra nó chuẩn bị rất chu toàn, cũng đúng, 5 triệu, không phải số tiền nhỏ. Em dâu ở một bên khẩn trương nhìn tôi chằm chằm.

Dương Manh ngồi xa xa, muốn nói lại thôi.

Đây là một ngày cuối tuần bình thường, tôi và cả nhà Phương Tuấn về nhà mẹ tôi ăn cơm, không ngờ bọn họ lại cố ý thiết lập cạm bẫy cho tôi.

Thật ra lúc này, Phương Tuấn đã ly hôn với em dâu, còn sang tên bất động sản cho Phương Vũ San, một nhà ba người này ai cũng đều biết chuyện.

Tôi cười lạnh trong lòng, đè nén cảm xúc muốn x é n át miệng nó lại, sau đó chỉ vào chữ "Liên đới trách nhiệm" trên hợp đồng, hỏi nó: "Biết đây là ý gì không?"

Lại chỉ vào "Vô hạn ngạch" hỏi nó: "Đây là ý gì? Cậu nói cho tôi biết.”

Phương Tuấn há to miệng, trong ánh mắt đều là không thể tin, chắc là đang suy nghĩ, chị gái ngu xuẩn của nó từ khi nào lại thông minh như vậy?

Kiếp trước, tôi không biết đã lật qua lật lại mấy tờ giấy này bao nhiêu lần, mỗi một chữ ở vị trí nào, tôi đều thuộc lòng được.

Hai chữ này, chính là cái bẫy mà Phương Tuấn đặt ra cho tôi.

Mồ hôi lạnh của Phương Tuấn chảy xuống, nó chột dạ nhìn tôi: "Không biết, chị không nói em cũng không nghiêm túc xem, hợp đồng này là lão Trương chuẩn bị, tiểu tử kia không thể lừa em được chứ? Em về sẽ đi tìm hắn ta.”

“Nhưng chị à, chị cũng thật lợi hại, nhiều trang như vậy mà chị cũng nhìn ra.”

Vẻ mặt nó có chút hoang mang. Tôi không vạch trần nó: "Cậu cầm hợp đồng về đi, nói rõ cho cậu biết, người bảo lãnh này tôi không làm được, cậu tìm người khác đi.”

Phương Tuấn còn muốn nói cái gì đó, Phương Vũ San đột nhiên tiến lên thân thiết kéo cánh tay của tôi.

3.

“Cô ơi, cô ký đi, ba nói, ông ấy kiếm tiền là có thể cho con ra nước ngoài học, cũng không cần cô tài trợ nữa.” Nó làm nũng nói.

Tôi rút cánh tay ra khỏi tay nó, ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Tôi đồng ý tài trợ cho cháu ra nước ngoài khi nào?"

Phương Vũ San sắc mặt cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: "Thì lần trước đó ạ, cô nói nếu như cuối kỳ con có thể lọt top 20 của lớp, sẽ tài trợ 10 vạn cho con ra nước ngoài học, cô quên rồi?"

"Nhưng con hiểu rõ cô mà, cho dù con thi không vào top 20, cô cũng nhất định sẽ giúp con, đúng không? Bởi vì cô yêu con nhất!"

Dương Manh cúi đầu, bộ dáng giống như một học sinh tiểu học bất lực. Tim tôi như bị d ao c ứa.

Tôi sinh con muộn, cho nên Dương Manh và Phương Vũ San cùng tuổi.

Khi đó tôi vẫn cảm thấy người nhà mẹ mới là người một nhà, con gái họ Dương, là người nhà chồng, cho nên càng yêu thương Phương Vũ San hơn.

Ngày lễ ngày tết, tôi mua trang sức cho Phương Vũ San, mua đồ điện tử, phong bao lì xì lớn, còn quan tâm đ ến việc học tập của nó.

Mà đối với Dương Manh, tôi vẫn luôn không quản con bé.

Lúc cả nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm, tôi cũng luôn khen cháu gái, hạ thấp con gái, mặc dù Dương Manh cho dù là tướng mạo hay là thành tích đều vượt xa Phương Vũ San.

Cho nên con bé càng lớn càng xa cách tôi. Sống lại một đời, tôi rốt cục mới biết ai mới là người tôi nên chân chính yêu thương.

Tôi cười châm chọc Phương Vũ San một tiếng: "Thành tích của cháu thi ở trong nước còn khó, cho rằng ra nước ngoài mạ vàng trở về là có thể tìm được công việc tốt sao?”

“Tôi cũng không có dư tiền cho ngươi như vậy, tôi giữ lại tiền nuôi con gái ruột của tôi không tốt hơn sao? Giáo viên nói con bé có thể thi vào Thanh Bắc, cháu muốn tiền thì đi tìm cha mẹ của cháu đi.”

Vành mắt Phương Vũ San thoáng cái đỏ lên, thân hình gầy gò như sụp đổ, như thể nó không chịu nổi “lời nói á c đ ộc” của tôi.

Dương Manh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, trong mắt cuối cùng cũng có ánh sáng.

Tôi ôn nhu nhìn con gái, sống lại một đời, lòng tràn ngập cảm xúc.

Dương Manh buộc bím tóc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú, một thân đồng phục học sinh bình thường không che được sức sống của con bé, khác hoàn toàn với con người sau khi lâm bệnh ở kiếp trước.

Nghe tôi nói như vậy, em dâu không vui: "Sao chị lại nói chuyện với cháu mình như vậy, không trả tiền thì thôi, ai thèm đòi chị đâu, nếu chúng tôi có thể vay được 5 triệu, bảo đảm sau này sẽ tăng gấp 10 lần."

“Ồ, nói năng khí phách như vậy, San San hiện tại đang cầm trong tay điện thoại iphone 13, năm ngoái tôi còn mua laptop cho nó, còn có 5 ngàn tiền lì xì hàng năm đều trả lại hết đi.”

Phương Vũ San vừa nghe, lập tức nắm chặt điện thoại di động Apple trong tay, cắn môi, liều mạng lắc đầu với em dâu.

Em dâu lặng lẽ giấu chiếc điện thoại cũ mình mua ba năm trước xuống dưới bàn, cắn răng, cúi đầu không lên tiếng.

Lúc này, mẹ tôi rốt cục cũng lên tiếng: "Đứa lớn à, mẹ thật nhìn lầm con rồi, chỉ một chút việc nhỏ như vậy mà con cũng không muốn giúp?"

Tôi dù sai nhưng kiên quyết không thay đổi thái độ: "Mẹ, con là cảm thấy việc này có nguy hiểm, con còn có con, tương lai con bé còn phải học đại học, kết hôn, con..."

Mẹ tôi ngắt lời tôi: "Tiểu Bảo gặp khó khăn, bảo con ký tên cũng vất vả như vậy, mẹ thật sự nuôi con không công rồi!"

“Tiểu Bảo, mẹ ký cho con, được không?”